"Chị của anh? Anh có chị từ lúc nào? Tại sao anh lại không biết?” Lôi Kình nhìn sâu vào mắt Tô Lạp, dường như đang muốn xác định là mình không có nghe lầm đó chứ? Anh thật sự không có chị?
"Không phải chị của anh thì là ai?” Tô Lạp nhìn Lôi Kình, anh ấy không có chị sao? Như vậy người phụ nữ hiểu rõ anh như lòng bàn tay là ai?
"Xem mấy thứ này một chút, tất cả đều là do cô ấy chuẩn bị cho anh, cô ấy biết anh thích ăn món gì, hơn nữa còn đặt hết tâm huyết của mình vào đó.” Tô Lạp chỉ vào mấy nguyên liệu nấu ăn được dày công chuẩn bị trong phòng bếp.
Cô xem người phụ nữ lạnh lùng kia chính là một quái thai, mới cho rằng đó chính là chị của anh.
Lôi Kình đi theo Tô Lạp vào phòng bếp, khi nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn kia, trong nháy mắt lồng ngực có cảm giác như hít thở không thông. Những nguyên liệu nấu ăn kia quen thuộc nhường nào, thoang thoảng hương vị xưa, toàn bộ đều là những món mà anh thích ăn, đã lâu rồi chưa được nếm lại, anh đã sắp nhớ không rõ.
"Cô gái kia đâu?" Lôi Kình nhắm mắt lại, cô ấy trở lại sao? Đúng vậy! Cô ấy có chìa khóa ở đây, hơn nữa ban đầu anh cũng chưa từng nói rằng cô ấy không thể trở lại nơi này. Hình như còn chưa cho cô ấy một lời giải thích.
Tô Lạp kinh ngạc nhìn vẻ mặt của anh, cảm giác lo lắng nhen nhóm lên trong lòng, người kia không phải là chị gái của anh ấy, vậy thì là ai chứ?
Vì sao trong lòng lại lo lắng như vậy?
"Cô ấy ở trên lầu, bởi vì đang mang thai, bụng rất lớn, thân thể chịu đựng không nổi, cho nên giao mấy thứ này cho em nấu!" Tô Lạp nhàn nhạt nói qua, bây giờ trong lòng làm sao cũng không bình tĩnh được. Biểu hiện của Lôi Kình khiến cô sợ hãi.
Quả thật, Lôi Kình không nói hai lời, lập tức đi lên lầu.
"Anh đi làm cái gì?" Tô Lạp xoay người hỏi, trong lòng thật sự rất không thoải mái, mặc dù còn chưa xác định được người phụ nữ kia là ai.
Cơ thể của Lôi Kình khẽ cứng đờ, đứng ở đầu bậc thang, không trả lời câu hỏi của Tô Lạp, tiếp tục đi thẳng lên lầu.
Tô Lạp không biết cảm giác trong lòng mình là thế nào? Đột nhiên cảm thấy vô cùng không thoải mái, cơn khó chịu đè nén, nước mắt theo bóng dáng không nói lời nào của anh đi lên, khẽ rơi xuống trong vô thức, trả lời một câu hỏi kia của cô khó khăn lắm sao? Điều này cũng trở thành một thứ xa xỉ rồi hả?
Trên lầu, bên trong gác lửng, mọi thứ vẫn giống như trước kia, cô đã từng nói, nơi này là nhà nhỏ của mình, không ở trong phòng lớn của biệt thự, nói trắng ra là không quen, chỉ có căn gác lửng này là cô có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Cô cũng không phải là một người ham giàu sang phú quý, cũng giống với Tô Lạp, chưa bao giờ dùng đến một xu của anh, tính tình tiết kiệm cực kỳ.
Lôi Kình đứng ở bên ngoài căn gác lửng, nhìn người phụ nữ lẳng lặng nằm trên giường, bóng dáng từng cho rằng đã quên đi, nhưng khi gặp lại, trái tim vẫn nhộn nhạo từng hồi. Không phải vui mừng, mà là đau, là đau lòng. Nếu như có thể, anh thật sự rất muốn chạy trốn, cả đời này cũng không bap giờ gặp lại nữa.
Kéo màn cửa do tự tay cô làm ra, Lôi Kình đi vào, đứng ở đầu giường nhìn dáng vẻ bình thản của cô, bụng gồ ghề, đứa bé vẫn còn? Nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, anh tiếc nuối, nếu như người này biết chân tướng của đứa bé, có thể hay không, cũng đau lòng giống như anh khi biết được đứa bé này không phải là con của mình.
"Đã về rồi!” Lãnh Tâm chống tay sau lưng, khó khăn ngồi dậy, nhìn Lôi Kình, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Ừm! Về rồi!” Lôi Kình nhìn Lãnh Tâm, cau mày.
"Còn hoan nghênh em không? Em đã từng nghĩ, nếu như con của anh không còn, em sẽ không trở về, bởi vì em rất dơ bẩn!” Khi nói ra những lời này, trên mặt của Lãnh Tâm cũng không có lấy một gợn sóng, vẫn như cũ, bình thản đến lạ thường.
Lôi Kình biết, có lẽ lòng cô sẽ không thể nào giữ được sự bình tĩnh như trên gương mặt, anh đã từng là người bị hại trong chuyện này, sau đó lại biết, cô mới là người bị hại nặng nề nhất, Lôi Kình cười: “Hoan nghênh! Làm sao lại không hoan nghênh!"
Khóe miệng của Lãnh Tâm khẽ nhích, nước mắt theo khóe mi trượt xuống, tiến lên ôm chầm lấy Lôi Kình, vòng tay lên cổ anh: “Em biết ngay anh không quan tâm đến những cô gái kia, em biết cho dù anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng đối với em, vẫn có sự khác biệt!”
Một lúc sau, Lãnh Tâm nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn Lôi Kình: “Cô bé bên dưới em không quan tâm, anh có thể có rất nhiều phụ nữ, nhưng chỉ cần trong lòng anh có em, đời này của Lãnh Tâm đã mãn nguyện rồi.”
Lôi Kình thở dài nường nượt, đôi chân mày nhíu lại thật chặt, tất cả chuyện này tới quá đột ngột, làm anh ứng phó không kịp, trong lòng loạn cào cào không biết nên trả lời lại làm sao.
Một lần nữa được ôm lấy cơ thể của Lãnh Tâm, vẫn mềm mại như cũ nhưng cảm giác không giống nhau, người phụ nữ này ở bên anh những ba năm liền, tình cảm, nói không có ai tin, chính anh cũng không thể lừa gạt được trái tim mình, cảm giác bây giờ đối với người phụ nữ này chỉ là sự tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì hơn.
Lãnh Tâm đặt môi mình lên môi anh, theo dõi bộ dạng chết lặng của anh, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái: “Kình! Đối với em, anh mất đi nhiệt tình vậy sao?”
Lôi Kình ôm lấy cơ thể của cô, trong lòng nghĩ muốn nói gì đó, đối với người phụ nữ này, ngoại trừ việc mẹ làm ra những chuyện khiến anh cảm thấy áy náy, còn lại là gì anh cũng không rõ ràng lắm, một lúc sau mới nói: “Làm sao biết chứ?"
Nhàn nhạt mấy chữ, do dự như vậy mới nói ra, tuy rằng trong lòng Lãnh Tâm biết rõ anh đang lừa gạt mình, có lẽ trong lòng của anh đã không còn cô nữa, nhưng người đàn ông này là cha của đứa bé, cô có thể dung túng cho việc anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng không thể từ bỏ được anh.
Lãnh Tâm ôm lấy cổ anh, ánh mắt liếc nhìn sang một bóng dáng lặng lẽ đứng ở đầu bậc thang, hôn sâu lên bờ môi của Lôi Kình.
Tô Lạp tò mò, không biết người phụ nữ kia là ai, đứng ở dưới lầu nhưng lòng không thể nào bình tĩnh lại được, cuối cùng hạ quyết tâm đi lên xem sao, nhưng vừa nhìn thấy một màn kia, khoang tim bỗng dưng quặn thắt, hai chân gần như nhũn ra, đứng không vững, hai tay bám lấy tay vịn cầu thang, gian nan bước xuống lầu, vẫn là những bậc thang quen thuộc mà sao hôm nay nó lại dài đến vậy.
Anh hôn cô ấy!
Anh lại có thể hôn người phụ nữ kia!
Vậy thì, quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?
Đầu óc cũng không dám nghĩ đến nữa, hai người phía trên hôn nhau mãnh liệt như vậy, một người đàn ông và một người phụ nữ ở trong cùng một căn phòng, thì còn làm gì bây giờ, cô là cái quái gì?
Đưa tay quẹt đi hàng nước mắt đang chảy xuống.
Tô Lạp, tại sao mày lại không có chí khí như vậy! Khóc cái gì mà khóc? Như vậy vẫn tốt hơn! Người phụ nữ của anh ta đến rồi, mày có thể tự do rời đi! Trước kia không phải ngày nào cũng nghĩ đến việc rời đi thôi ư? Bây giờ vừa đúng lúc!
Đẩy cửa chính của biệt thự bước ra ngoài, nước mắt nương theo khóe mi rơt xuống, muốn ngừng cũng không ngừng được, trái tim làm sao vậy? Tại sao lại uất ức như vậy, lại đau thế này?
"Lãnh Tâm!" Lôi Kình gọi tên cô, khó chịu đẩy người cô ra.
"Thế nào? Không quen với nụ hôn của em rồi sao?” Lãnh Tâm trợn tròn mắt nhìn Lôi Kình.
"Không phải! Bây giờ em đang mang thai, đừng làm như vậy! Anh là đàn ông, anh sợ sẽ không kềm chế được mà ép buộc em!” Lôi Kình giả vờ cười, mặc dù là đang nói đùa, nhưng từ đáy mắt có thể nhìn ra được, căn bản là không có cái suy nghĩ đó.
"Ép thì theo thôi! Em không sợ!” Lãnh Tâm lại vòng tay ôm lấy cổ anh lần nữa.
"Đừng làm rộn!" Lôi Kình đẩy Lãnh Tâm ra, ấn cô ngồi xuống giường: “Anh có chút chuyện cần giải quyết, em nghỉ ngơi trước đi!”
Lãnh Tâm nhìn bóng dáng anh đi xuống lầu dưới, mắt hơi nheo lại, cô biết anh đối với mình bây giờ chỉ là kháng cự, không biết vì sao cô ở Pháp lâu như vậy mà anh không gọi lấy một cú điện thoại, cũng không đến thăm cô lấy một lần.
Mặc dù trong lòng suy đoán đủ mọi khả năng, nhưng tất cả đều chẳng hề gì, chỉ cần người đàn ông này thuộc về một mình cô là tốt rồi.
"Bạch bạch bạch . . . . ."
Lôi Kình sửa sang lại áo sơ mi, đi xuống lầu, ánh mắt đảo qua căn biệt thự trống trải, cô ấy đã đi đâu?
~Hết Chương 136~