Tô Lạp cẩn thận từng bước một đến gần phòng bếp.
Từ góc nhìn của cô, một người phụ nữ mặc bộ quần áo sẫm màu, từ vóc người đến kiểu dáng của quần áo nhìn tương đối cồng kềnh, nhưng mà dáng người dong dỏng cao, mái tóc dài khá đẹp, bóng bẩy khiến bất kỳ cô gái nào trông thấy cũng sẽ tỏ lòng hâm mộ. Cô ta mặc một chiếc váy rộng thùng thình, chân mang một đôi dép, nhưng mà đôi dép lê kia Tô Lạp chưa từng thấy qua.
Tô Lạp nghe thấy tiếng thái rau củ ‘sột soạt,’ thoáng chốc cô đã đứng ở sau lưng người phụ nữ kia.
Cánh tay đang xắc thức ăn của người đó dừng lại một chút, quả dưa leo lăn xuống đất, quay đầu lại nhìn Tô Lạp, gương mặt không có biểu cảm gì, thật bình tĩnh, thật bình tĩnh, sự bình tĩnh khiến Tô Lạp sợ hãi trong lòng.
Tô Lạp nhìn cô ta chằm chằm, dung mạo của người kia rất đẹp, mặc dù đôi mắt không to lắm, nhưng làn da trắng muốt, gương mặt không hề trang điểm, thuần khiết vô cùng, đột nhiên Tô Lạp cảm thấy có chút tự ti, cô gặp được một người phụ nữ không cần trang điểm vẫn đẹp không thua kém gì cô.
Có một cảm giác thân quen, Tô Lạp cố gắng nhớ lại, nhưng mà nhớ không ra.
Hai người ai cũng không mở miệng, Tô Lạp ấp úng: "Cái đó. . . . . . Cái này. . . . . ."
"Dưa leo bị rớt!" Cuối cùng Tô Lạp vẫn không biết nói gì, ngây ngốc đưa tay chỉ vào quả dưa leo trên đất.
"Tôi biết!" Giọng nói của người phụ nữ cũng lạnh nhạt như cô ta, hai tay chống eo, khom người xuống, ra sức nhặt nó lên.
Lúc này Tô Lạp cảm thấy ân hận vì sao mình lại không giúp cô ta nhặt lên, người phụ nữ này đang mang thai, hơn nữa bụng lại lớn như vậy, cô nên giúp mới phải.
"Tôi muốn nấu ăn, cô có thể giúp một tay không? Bây giờ thân thể tôi bất tiện, tôi sợ Kình về lại không kịp!” giọng nói của người phụ nữ rất lạnh nhạt, không hề có chút lễ độ đối với Tô Lạp.
"Được! Tất nhiên là được, tôi đi nấu cơm!” Tô Lạp để chìa khóa xuống, rửa tay, bắt đầu lăn vào bếp.
Trong phòng bếp, bởi vì người phụ nữ kia thật sự là không thích nói chuyện, cho nên, Tô Lạp và cô ta, mạnh ai lo chuyện của người nấy.
Nhìn thấy cơm sắp chín, Tô Lạp ngơ ngác đứng ở đó, vô cùng lúng túng, người kia là ai đây? Là người thân của Lôi Kình ư? Gọi anh ấy là Kình, nhất định là quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng mà người phụ nữ này quá lạnh nhạt, khiến cô không có đủ dũng khí hỏi xem cô ta là ai, cùng Lôi Kình có quan hệ như thế nào, còn chưa nói tới những chuyện khác.
Chỉ là, mặc dù không có hỏi, nhưng mà từ việc cô ta có được chìa khóa của căn biệt thự này, thêm vào đó lại quen thuộc với cách bày trí ở nơi đây là có thể nhìn ra được, khẳng định không phải là người ngoài, chẳng lẽ là chị của Lôi Kình, cô không biết mà thôi?
"Ồ! Bụng của tôi. . . . . ." Người phụ nữ đang đập trứng gà bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
"A? Thế nào, thế nào? Đau bụng rồi hả?" Tô Lạp vội vàng chạy tới, nhìn bụng của cô ta, nhíu mày, chuyện này cô không có kinh nghiệm nha.
"Sắp sinh sao?" Trong đầu Tô Lạp không hề có tí logic, không biết nên làm gì vào trường hợp này? Cô vẫn không dám đến gần phụ nữ có thai, cảm giác họ có gì đó rất đáng sợ, cái bụng đó cô cũng không dám nhìn.
Người phụ nữ tựa vào trên tủ, nhìn một bên mặt của Tô Lạp, rốt cuộc cũng khe khẽ cười: “Nào sớm như vậy? Còn phải một tháng nữa, chỉ là mới vừa đá tôi mà thôi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Không phải sinh là tốt rồi! Làm tôi sợ muốn chết, tình huống như thế rất khó giải quyết nha!" Đôi tay của Tô Lạp phủ lên bụng cô ta tựa như đang che chở một bảo vật, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, chỉ sợ sẽ có chuyện gì, như vậy cô sẽ bị điên đó.
"Cô có nấu cơm hay không?" Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn Tô Lạp, hình như cô bé này quá khẩn trương rồi?
"Tôi sẽ! Nấu cơm là sở trường của tôi đấy!" Tô Lạp đứng thẳng người, tràn đầy tự tin nói.
Người phụ nữ áy náy cười một tiếng, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ, Tô Lạp khó lắm mới bắt gặp nụ cười thoáng qua kia, nhìn người phụ nữ sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn: “Vậy thì đành phải phiền đến cô rồi, cơ thể của tôi thật sự không khỏe, vốn dĩ tối nay định làm mấy món anh ấy thích ăn, nhưng mà hết sức rồi.”
"Ha ha! Không sao! Để tôi làm là được rồi, sức khỏe của cô rất quan trọng." Tô Lạp tươi cười nhìn cô ta, cô có thể xác định, người phụ nữ này rất quan tâm đến Lôi Kình, còn muốn chuẩn bị những món mà anh ấy thích ăn, như vậy nhất định là người thân của Lôi Kình, cô đoán quả không sai, nói không chừng đúng là chị gái của anh ấy đó chứ!
"Tôi chỉ cho cô biết những món này phải làm như thế nào! Bởi vì trước mắt chỉ có tôi là nắm rõ nhất khẩu vị của Kình!” Người phụ nữ bắt đầu bày hết gia vị nấu ăn ra, nói rõ thứ tự trước sau rồi mới đi lên trên lầu.
Tô Lạp nhìn theo bóng dáng của người kia, nhếch khóe môi, hôm nay cô vừa học được một thứ nha, biết Lôi Kình thích ăn món gì rồi, hơn nữa khẩu vị lại còn cầu kỳ như vậy, cách nêm gia vị cũng phải tỉ mẩn từng chút một.
Tô Lạp vừa muốn bắt tay vào xào rau, sau lưng lại truyền đến giọng nói của người phụ nữ kia.
"Mấy thứ này là do cô mua hả? Là cô bày trí ở đây sao?” Người phụ nữ kia cầm lấy một con búp bê nhỏ, thật ra thì nó không phải là loại đồ chơi con nít, mà chỉ là một món đồ trang trí nho nhỏ thôi.
Tô Lạp vẫn còn đang kinh ngạc với việc cô ta dám tự ý động vào đồ của người khác, nhưng cũng ngoan ngoãn mở miệng: “Là của tôi, là tôi để ở đây, tôi cảm thấy nơi này quá lạnh lẽo buồn tẻ, cho nên trang trí một chút.”
"Không cần thiết! Cách bày trí trước kia đã tốt lắm rồi, mấy thứ hoa cỏ này sẽ thu hút côn trùng, mấy món đồ trang trí đó cũng quá trẻ con, tôi bỏ chúng đi!” Nói xong, người phụ nữ kia liền đi thẳng về phía thùng rác.
"Nhưng. . . . . . ." Tô Lạp nhìn người phụ nữ kia. Đột nhiên cảm thấy tính tình của cô ta quá là độc tài.
Đồ của người khác thích để thế nào thì để, có quan hệ gì với cô ta ư?
"Không nên biến Kình thành một cô công chúa nhỏ, anh ấy là đàn ông, không cần đến mấy món đồ trẻ con này, ở đây về sau tốt nhất không nên xuất hiện mấy thứ như vầy nữa.” Dứt lời, người phụ nữ kia bước thẳng lên cầu thang.
"Công chúa nhỏ?" Tô Lạp nhặt món đồ trang trí nho nhỏ lên nhìn, vật này rõ ràng là treo trong phòng, cô cũng đâu có treo trên đầu Lôi Kình đâu, làm sao lại biến anh ta thành công chúa nhỏ được. Nhìn mấy món đồ trang trí trong căn biệt thự này, cùng với phong cách ăn mặc của người phụ nữ kia cũng không kém cạnh nha. Đều mang không khí u buồn quạnh quẽ như nhau.
Tô Lạp đang ngắm nhìn con búp bê nhỏ trong tay, cửa biệt thự liền bị đẩy ra, không lâu sau, Lôi Kình ném chìa khóa xe xuống, nhìn Tô Lạp: “Nước.”
"Nước cái gì mà nước? Không có!" Trong lòng Tô Lạp cực kỳ oán giận.
"Đây là thế nào? Em đã quên mình phải làm gì rồi sao?" Lôi Kình đập bàn, nhìn Tô Lạp, lại gần mặt của cô, đặt xuống một nụ hôn.
"Lôi Kình, thần kinh của anh ổn định ghê gớm thật đấy, anh không phát hiện trong nhà có sự thay đổi sao? Hoa cỏ gì đều bị ném hết ra bên ngoài rồi, nhìn thấy vật trong tay em không? Cũng bị người ta ghét mà vứt bỏ!” Tô Lạp giơ con búp bê lên.
"Hả? Người nào? Em tức giận cái gì? Anh không có ném đồ của em mà!" Lôi Kình cau mày nhìn, quả thật trong nhà đã khôi phục lại không khí vắng lạnh trước kia.
Tô Lạp nhìn anh nhíu mày, cũng không còn dám oán trách chi nữa, dù sao cô cũng là người ngoài, còn người ta là người nhà thân thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Chị gái của anh đến rồi! Sửa sang lại toàn bộ phòng ốc.”
~Hết chương 135~