Chương 46: Mượn Đao Giết Người
Lâm Vũ Phong thấy người Âu Gia đã đến, sắc mặt có chút âm trầm. Hắn biết chuyện này hôm nay chỉ có thể dừng ở đây, phất tay hừ lạnh:
"Âu Dương Phong, coi như ngươi may mắn. Chúng ta đi"
"Công tử, trên tay hắn chính là Hỏa Miên Ngọc" - Lãnh Mục Hàm vội vã hô lên.
"Hỏa Miên Ngọc ? Sao hắn lại có Hỏa Miên Ngọc ?" - Âu Dương Huyền nghi hoặc hỏi.
"Vật đó vốn là của chúng ta. Khi nãy bị một gã lạ mặt trộm mất. Cha ta đuổi theo nên mới đụng phải bọn chúng"
Lãnh Vô Yên lập tức trả lời. Thấy Âu Dương Huyền nhìn mình lại vội vã quay đi. Nàng có nằm mơ cũng không ngờ, người cứu mình lại là gã. Trong lòng hai mối cảm xúc không ngừng xung đột, không biết nên làm gì cho phải.
Nhất thời bàn tay nắm chặt tấm áo khoác đang choàng trên vai.
Âu Dương Phong nghe ba người đối thoại, lập tức hiểu ra tiền căn hậu quả. Hắn lạnh giọng quát:
"Lâm Vũ Phong, giao Hỏa Miên Ngọc ra đây !"
"Giao ? Giao cái gì ? Ở đây ai làm chứng lời bọn chúng nói là thật" - Hắn biết Âu Gia đang cần Hỏa Miên Ngọc, cảm thấy cơ hội trả thù đã tới, miệng nở ra nụ cười ác độc.
"Ngươi muốn khua môi múa mép thế nào cũng được. Hôm nay không để lại đồ vậy thì đừng hòng tên nào được rời đi"
Linh áp từ người Âu Dương Huyền tỏa ra, khiến bốn gã run lên một chập. Thân hình Âu Dương Huyền đột nhiên động, bàn tay hướng đến Lâm Vũ Phong mà trảo một chưởng.
"Bảo vệ Đại Thiếu Gia" - Mộc Bình cùng hai gã hộ vệ vội vã chắn trước mặt.
"Cút " - Một chữ ngắn gọn, hoa đào hiện thân bao trùm khắp nơi, chính là Huyền Kỹ Thượng Phẩm Đào Hoa Am mà mấy ngày nay hắn khổ luyện.
Bão hoa đào như lưỡi dao sắc bén đánh lui ba tên cận vệ.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày Âu Dương Phong chợt nhíu lại.
Đột nhiên, Âu Dương Huyền thu tay, thân hình lộn một vòng né khỏi một vật đánh tới.
Chỉ thấy vật đó là một sợi xích làm bằng huyền thiết, một đầu nhọn như mũi kim. Nơi mà nó đánh trúng tỏa ra hàn khí bức người. Sợi xích tựa như một con hắc xà, một đòn không trúng liền xoay một vòng, đâm tới mi tâm của họ Âu.
Từ trên đó tỏa ra khí tức của cường giả Tụ Đan, không ngừng bao trùm lấy hắn.
Âu Dương Huyền sớm đã mở ra trạng thái Nhập Vi, thân hình nghiêng đi một đoạn, tay phải rút ra Cự Khuyết, một chiêu “Phong Nhạn Tầm Liêm” chém về phía Lâm Vũ Phong vẫn đang chưa hoàn hồn.
Đáng tiếc phong nhạn còn chưa tới đã bị một màn chắn chặn lại, tan vào hư vô. Hắc xích cũng theo đó mà quay về, cuốn quanh một cây mộc trượng.
Chỉ thấy người cầm nó là một lão bà trạc ngoài lục tuần, thân hình cao gầy, tóc dài ngang lưng. Linh áp tỏa ra là của cường giả Tụ Đan Trung Kỳ hàng thật giá thật.
Ánh mắt bà ta như độc xà lạnh lùng nhìn hắn:
"Tiểu tử. Phản xạ cũng nhanh đấy. Khẩu khí cũng không nhỏ. Ta thực muốn xem ngươi ngăn người của Lâm Gia rời đi thế nào?"
Âu Dương Huyền còn chưa đáp, một giọng nói khác đã cất lên.
"Lâm Ngạo Phương. Bao nhiêu năm rồi, tính khí ngươi vẫn như vậy"
"ÂU MINH TỬ !"
Người tới đúng là nhị trưởng lão Âu Minh Tử. Hắn toàn thân mặc nho bào, toát lên một cỗ ý chính khí lẫm liệt. Tay phải cầm quạt gõ nhè nhẹ:
"Lâm Ngạo Phương, chuyện Hỏa Miên Ngọc ta đã nghe qua. Bất kể thứ này là của ai, ta vẫn mong ngươi nhượng lại. Tránh cho hai tộc mất hòa khí"
"Nhượng, làm sao phải nhượng ?"
Lại một giọng nói khác cất lên, cũng là của cường giả Tụ Đan Trung Kỳ. Chỉ thấy người này mái tóc đỏ rực như lửa, bắp tay châc nịch, thân cao thước chín, so với Mặc Cổ chính là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Đi theo hắn là một đám người có nam, có nữ. Nam tử đi đầu hai tay đeo băng còn ai khác ngoài Viên Bắc Nhất.
"Viên Từ Bối, chỗ này không có chuyện của ngươi" - Âu Minh Tử trầm giọng
"Thế nào ? Lão tử chính là thấy Âu Gia các ngươi không thuận mắt, cậy thế ép người. Phương đạo hữu, hai tộc chúng ta trước giờ đồng khí liên chi,người cũng không việc gì phải sợ Âu Gia"
"Viên đạo hữu nói rất đúng ý ta"
Hai nhóm người cười lên ha hả. Bọn họ vốn là đang trên đường tới Âu Gia, chuẩn bị cho Tâm Tộc Chi Hội sắp tới, nào ngờ lại được chứng kiến một màn này. Cơ hội chèn ép Âu Gia như thế, Lâm Viên hai nhà sao có thể bỏ qua.
Âu Minh Tử ánh mắt nheo lại. Thực lực nhị tộc một đấu một thì không lại, nhưng hai đánh một thì ngay cả Âu Gia cũng phải suy nghĩ. Xem ra chỉ có thể bẩm báo cho gia chủ nghĩ kế khác.
Âu Dương Phong siết chặt nấm đấm. Hắn cảm thấy bản thân thừa tâm nhưng không đủ lực. Nếu như có thêm thời gian, chỉ cần một tháng thôi, hắn tuyệt đối sẽ không sợ những kẻ này. Đáng tiếc thời gian lại là thứ mà hắn không có.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu.
"Biểu huynh. Xem tình hình hiện tại, chỉ có thể dùng kế trước" – Người truyền âm không ngờ lại là Âu Dương Huyền.
Âu Dương Phong tuy không ưa gì gã, nhưng hiện tại tình thế cấp bách, cũng chỉ có thể gác lại thù hận.
"Kế gì ?"
Âu Dương Huyền không trả lời, một chân bước ra, nhàn nhạt chỉ vào Lâm Vũ Phong.
"Họ Lâm kia. Linh Hư Thành có quy củ, nếu có t·ranh c·hấp không thể giải quyết, liền có thể lên Giác Đấu Đài quyết sinh tử. Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao ?"
"Giác Đấu Đài ?" – Lâm, Viên hai tộc đang cười cợt, chợt im bặt, nhìn gã với ánh mắt cổ quái.
Tu luyện giả ở Linh Hư Thành nhiều như mây, t·ranh c·hấp là chuyện không tránh khỏi. Tuy luật lệ Linh Hư Thành nghiêm cấm tranh đấu, nhưng có nhiều kẻ kết thù quá sâu, nếu không để chúng phát tiết, sẽ càng thêm phiền phức.
Vì vậy các đời thành chủ đã cho xây lên Giác Đấu Đài, chính là để bọn chúng giải quyết ân oán. Thậm chí nếu muốn còn có thể ký hiệp định Sinh Tử.
Ân oán giải quyết trên võ đài. Không ai có thể can thiệp.
"Lâm Vũ Phong, ngươi và ta quyết đấu. Ta thắng thì Hỏa Miên Ngọc thuộc về ta. Ngược lại nếu thua, liền chặt hai tay, thế nào ?"
Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh. Chặt hai tay, cá cược này cũng không khỏi quá lớn đi.
"Âu Dương Huyền, ta biết ngươi mạnh hơn ta. Bản công tử tự thẹn không bằng. Cái danh đệ nhất nhân ngươi cứ giữ đi, ta còn phải về hưởng dụng Hỏa Miên Ngọc"
Lâm Vũ Phong cười hắc hắc. Thực lực đối phương mạnh hơn hắn một giai, chỉ có ngu mới đi nhận lời.
“Sớm biết ngươi hèn nhát như vậy, ta cũng không làm khó. Thế này đi, ta tự phong một cảnh giới, chỉ dùng Hóa Hải Đệ Nhị Cảnh đầu với ngươi. Nếu ta phá bỏ phong ấn, vậy thì coi như ta thua. Điều kiện này thế nào ?”
“Tự phong cảnh giới ?” – Lâm Vũ Phong có chút sửng sốt.
"Sao nào, ngay cả cùng cảnh giới cũng không dám đấu ? Hóa ra cái gọi là đệ nhất thiên tài của Lâm Gia cũng chỉ đến như vậy"
Vị công tử nhà họ Lâm lập tức ánh mắt phát hỏa. Thân là con cháu thế gia, một khi lâm trận mà không chiến. Vậy thì mặt mũi sẽ mất hết.
Chỉ là… vừa rồi đối phương sử dụng vũ kỹ rất quái lạ, dường như không phải là Hoàng Kỹ Cấp Bậc. Nếu phải đối đầu, hắn có chút không nắm chắc. Liệu đối phương còn ẩn giấu con bài nào khác hay không thì có trời mới biết.
Hơn nữa, mình vốn đã chiếm được Hỏa Miên Ngọc, một khi bán đi liền có thể kiếm được một khoản tiền khổng lồ, đột phá Tam Cảnh thập chí Tứ Cảnh cũng không nói chơi. Ngược lại nếu thua, vậy thì cái gì cũng không có.
Đấy là chưa kể, nếu đối phương thấy đánh không lại, há còn có thể giữ lời. Lúc đó nói không chừng sẽ tự động giải khai phong ấn, một phen liều mạng kéo hắn c·hết theo. Suy đi tính lại, cái được không bù mất.
Tính cách Lâm Vũ Phong trước giờ cẩn trọng, làm gì cũng đều suy tính. Ngày đó ở Vạn Túy Lâu, Viên Bắc Nhất muốn xông lên nhưng bị hắn ngăn cản đã chứng minh điểm này.
“Âu Dương Huyền, ngươi vẫn là quên chuyện đó đi”
Âu Dương Huyền tốn một hồi nước bọt cũng không lay động được đối phương, thầm thở dài truyền âm cho Âu Dương Phong:
"Biểu huynh, ta vốn là muốn dụ hắn lên Giác Đầu Đài. Đáng tiếc người này tâm phòng bị quá cao, quá nửa là sợ ta nuốt lời, phá bỏ phong ấn mà g·iết hắn. Loại người như vậy không nắm chắc sẽ không tham chiến. Trừ khi…"
“Trừ khi cái gì ?”
“Trừ khi đối thủ của y yếu đến mức y nắm chắc phần thắng. Có như vậy hắn mới không thể chối từ”
Âu Dương Phong liếc nhìn Âu Dương Huyền, trầm tư hồi lâu, rốt cuộc mới trả lời:
"Xem ra, ngay từ đầu ngươi đã tính đến chuyện này"
"Biểu huynh nói vậy là có ý gì. Ta cũng chỉ là lo cho Viên Viên. Hỏa Miên Ngọc không dễ tìm, không có nó bệnh của muội ấy sẽ càng nặng"
Âu Dương Huyền bề ngoài nói vậy nhưng trong lòng thầm cười lạnh.
Khí Vận Chi Tử nói không sai, hắn sớm đã đoán được Lâm Vũ Phong không dám tham chiến. Tính cách kẻ này thận trọng, vừa nãy lại thấy hắn dùng Đào Hoa Am, lòng đã sinh ra kiêng kị.
Nhưng Âu Dương Phong thì lại khác. Thực lực của gã chỉ có Tôi Thể Đỉnh Phong, là đối thủ tốt nhất.
Về phần Khí Vận Chi Tử. Hắn chính là muốn gã lựa chọn. Hoặc là Viên Viên hoặc là bản thân. Dù đối phương đoán được quỷ kế của mình thì đã sao, gã không thể không đi liều. Bởi vì chuyện này liên quan đến nữ nhân trong lòng gã.
Đây chính là dương mưu.
Quả nhiên đã thấy Khí Vận Chi Tử bước lên, cao giọng nói:
"Lâm Vũ Phong, ta Âu Dương Phong thách đấu ngươi. Điều kiện như khi nãy, nếu ta thắng Hỏa Miên Ngọc thuộc về ta. Nếu ta thua vậy thì sẽ chặt hai tay. Ngươi...có dám nhận lời hay không ?"
Lần này không chỉ Lâm Viên hai tộc, ngay cả Âu Minh Tử cùng Lãnh Vô Yên cũng đều có chút không tin vào tai mình
"Phong Nhi, mau lùi xuống. Chuyện Hỏa Miên Ngọc chúng ta sẽ tìm cách khác"
Âu Dương Phong hiện tại đã có thể tu luyện, chẳng mấy chốc có thể tiến cấp Hóa Hải. Đến lúc đó Âu Gia sẽ có ba người đạt đến Hóa Hải Cảnh. Lão làm sao lại để hắn đi mạo hiểm.
“Nhị trưởng lão, ta tự có đối sách. Ý ta đã quyết, trưởng lão xin hãy tin tưởng ta một lần”
Âu Minh Tử còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Phong, bất giác nhớ tới Đại Đương Gia. Phong phạm và bóng lưng này quả thật giống phụ thân hắn như đúc.
“Ta có nghe nhầm không, Âu Dương Phong thách đấu Lâm Vũ Phong. Hắn hiện tại mới là Tôi Thể Đỉnh Phong, lại dám thách đấu Hóa Hải tầng hai, đây là muốn t·ự s·át sao ?” – Một nam tử trong nhóm người Viên Gia lên tiếng
“Xem ra Âu Gia cần Hỏa Miên Ngọc đến điên rồi”
“Cẩn thận quỷ kế, nói không chừng đối phương có âm mưu gì đó”
“Quản đối phương có âm mưu gì. Tôi Thể Cảnh muốn đánh bại Hóa Hải Cảnh chính là nằm si nói mộng. Đây chính là cơ hội tốt đến diệt trừ Âu Gia Song Kiêu, bằng không chờ hắn khôi phục lại cảnh giới cũ, cộng thêm Âu Dương Huyền, thế hệ trẻ của hai nhà có thể chống lại sao ?” – Viên Từ Bối truyền âm cho mọi người,
Lâm Vũ Phong nhíu mày. Vừa nãy gã từ chối lời thách đấu của Âu Dương Huyền còn có thể biện hộ là do đối phương quá mạnh. Nhưng giờ Âu Dương Phong chỉ có Tôi Thể Cảnh, nếu vẫn từ chối, vậy thì chuyện này có chút không ổn.
“Phong Nhi, ngươi tới đi. Một lát nữa cầm bảo vật hộ thân, phải đảm bảo đánh cho hắn một kích trí mạng”
Lâm Ngạo Phương truyền âm cho gã. Bà ta cũng giống như Viên Từ Bối, cho rằng đây là cơ hội tốt để diệt trừ Âu Gia Song Kiệt. Một Âu Dương Huyền đã đủ mệt, nếu còn để kẻ này lớn mạnh vậy thì tương lai tuyệt đối không phải là điều tốt.
Lâm Vũ Phong gật đầu, cười nói:
“Được, nếu Phong công tử đã quyết ý như thế, ta còn từ chối sẽ là thất kính. Chúng ta tới Giác Đấu Đài”
Đám đông kéo nhau đi, lôi đến sự chú ý của người xem xung quanh. Chẳng mấy chốc thông tin cuộc thách đấu giữa hai tộc đã lan khắp Linh Hư Thành. Từng đoàn người nối đuôi nhau kéo đến Giác Đấu Đài. Ai cũng muốn chứng kiến cuộc đấu có một không hai này.
==============
Bên trong đám đông, gã đạo tặc khi nãy đánh cắp Hỏa Miên Ngọc cũng lẫn vào đó. Lúc này trên mặt đã đổi chiếc mặc nạ vô điện.
Kẻ này không ai khác chính là Thạch Vân, một trong bốn thuộc hạ của U Nạp Lan.
Ba ngày trước. Âu Dương Huyền gửi thư, yêu cầu hắn tìm một người tên là Lãnh Mục Hàm. Sau khi tìm thấy liền chế trụ, ép lão phải mang Hỏa Miên Ngọc đến cho Âu Dương Phong.
Những chuyện sau đó, từ việc c·ướp túi đồ, cho đến việc đâm vào Lâm Vũ Phong đều là ý của Âu Dương Huyền.
Thế nên mới có một màn Lâm Vũ Phong lấy được Hỏa Miên Ngọc, lại đụng trúng cha con họ Lãnh.
Ban đầu hắn cho rằng đối phương làm vậy, đơn giản là muốn diễn một màn Anh Hùng cứu Mỹ Nhân. Thế nhưng đến hiện tại, hắn mới nhận ra ý độ thực sự lại là để dụ vị Phong công tử kia vào chỗ c·hết.
Một chiêu Mượn Đao Giết Người này đúng là rất không tệ.
Thạch Vân mỉm cười, cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị. Thân hình biến thành tàn ảnh, bước theo đám đông.