Chương 47: Giác Đấu Đài
Âu Viên Viên đang ngồi trong phòng, hai tay tụ trước ngực. Linh lực điều động đi khắp toàn thân.
Hỏa Nguyên Lực của lão gia chủ hiện tại đang tạm thời ấp chế hàn khí trong người, nàng đương nhiên cũng không bỏ lỡ cơ hội tu luyện.
Không biết qua bao lâu, Âu Viên Viên dần tiến vào trạng thái nhập định. Khi mở mắt ra, nàng thấy bản thân đang ở một nơi trắng xóa.
Gió lạnh thổi tới, xuyên qua lớp áo mỏng đang khoác trên người, khiến nàng run lên một chập.
Nữ tử giống như không cảm thấy kỳ quái. Đây không phải là lần đầu nàng tới nơi này. Rất nhiều lần trong mơ, nàng đều thấy mình đang ở đây.
Nàng vô thức bước đi. Xung quanh chẳng có gì ngoài một màu trắng xóa. Khung cảnh hiu quạnh làm người ta có chút cô độc.
Nàng đi, đi mãi. Đường cứ ngày một dốc, còn tuyết vẫn không ngừng rơi. Chẳng mấy chốc tuyết đã phủ kín lên bờ vai, lên mái tóc, lên lông mi của nàng.
Đôi môi nàng thở ra từng làn khói trắng, bàn tay ôm lấy người không ngừng run rẩy.
Rất nhanh sau đó, một ngọn núi khổng lồ xuất hiện trước mặt, hệt như hàng trăm lần trước.
Âu Viên Viên chậm rãi leo lên, để lại từng dấu chân trên mặt tuyết. Nàng không biết tại sao mình lại tới đây, chỉ biết trên đỉnh núi dường như có thứ gì đó đang gọi nàng.
Nó đang đợi nàng.
“Viên tỷ, có chuyện không hay rồi”
Giọng nói vang vọng khiến Âu Viên Viên tỉnh lại từ cơn mê. Nàng lúc này vẫn có chút mơ màng.
Chỉ thấy người vào là một nam tử thân cao vai rộng, nhưng cái đầu bóng loáng:
“Âu Hàn Bân, sao đệ lại tới đây ?”
Gã nam tử tên Âu Hàn Bân chính là con trai của Tứ Đương Gia. Ngày đó khi Âu Dương Huyền lần đầu xuyên không, chính là thấy hắn cùng Lâm Uyển Nhi đối chiến.
“Tỷ tỷ, khắp Linh Hư Thành truyền tin Phong ca cùng Lâm Vũ Phong đang quyết đấu ở Giác Đấu Đài”
“Cái gì ?”
.....
Giác Đấu Đài được xây dựng trên một cái hồ, nên còn được gọi là Đấu Hồ Đài. Xung quanh có trận pháp gia trì, tránh cho tu luyện giả khi quyết đấu, thu tay không kịp mà phá hủy nơi này.
Phụ trách nơi đây là một lão nhân mang tên Vu Chính, tu vi đạt tới Tụ Đan Trung Kỳ.
Nếu là bình thường có người giải quyết ân oán, đương nhiên chỉ cần cho mấy gã cấp dưới làm việc. Tuy nhiên lần này lão phải trực tiếp ra mặt.
Giác Đấu Đài mặc dù xây dựng để giải quyết t·ranh c·hấp của lũ tán tu, nhưng không phải lúc nào cũng được sử dụng, nếu có thì cũng chỉ lác đác vài người đến chứng kiến.
Thế nhưng hôm nay người kéo đến có thể nói đông như kiến cỏ. Mà nguyên nhân đến từ nhóm người trước mặt.
Âu Lâm,Viên tam đại gia tộc không ngờ đều cùng tới. Danh khí của bọn họ vô cùng lớn, tại Linh Hư Thành chỉ thua kém phủ thành chủ, so với lũ tán tu chính là không cùng một cấp bậc.
Thế nên ngay khi có thông tin một trận quyết đấu sắp diễn ra, liền hấp dẫn vạn người chú mục.
Đáng nói nhất lại là hai đối thủ tham dự.
Một người đã đạt đến Hóa Hải Đệ Nhị Tầng, trong khi một người mới chỉ là Tôi Thể Đỉnh Phong.
Tôi Thể đấu Hóa Hải, lại còn là Hóa Hải Đệ Nhị Cảnh.
Đây không phải là muốn c·hết sao ?
Vu Chính càng nghĩ càng phiền muộn. Tam Tộc Chi Hội sắp tới, ân oán gì cũng có thể chờ tới hôm đó giải quyết, hà cớ gì phải rồng rắn kéo nhau tới đây?
Rất nhanh sau đó, câu trả lời liền có.
“Mộc Nguyên tiền bối. Ngài có nói đùa không. Đây thật sự không phải là Hỏa Miên Ngọc ?”
Giọng nói của Lâm Vũ Phong có chút thất thố. Tính cách hắn vốn cẩn trọng, trước liền mời một vị Giám ĐỊnh Sư nổi tiếng của đứng ra kiểm tra tính thật giả. Nào ngờ câu đầu tiên của lão lại nói đây không phải là Hỏa Miên Ngọc.
"Ta giám định bao nhiêu năm, đương nhiên sẽ không có sai sót. Hỏa Miên Ngọc ở Linh Hư Thành là vật hiếm có, nhưng ở cấp cao Châu Quận thì không phải chưa từng xuất hiện"
Lâm Vũ Phong nhìn Mộc Nguyên, có chút khó coi. Tranh chấp một hồi hóa ra lại là đồ giả. Vậy thì còn đánh nhau cái gì nữa.
Ánh mắt hắn quét qua cha con Lãnh Mục Hàm, có chút bất thiện.
"Mộc Nguyên đạo hữu, vật này ta thấy có chín phần giống Hỏa Miên Ngọc, hơn nữa xung quanh còn tỏa ra hỏa vân nhàn nhạt, nhìn không giống đồ giả" - Lâm Ngạo Phương âm dương quái khí nhận xét.
"Ta đâu có bảo đây là đồ giả. Thứ này không phải Hỏa Miên Ngọc, nhưng giá trị của nó tuyệt đối ở trên Hỏa Miên Ngọc"
"Ý ngươi là sao?"
"Vật này tuy bề ngoài rất giống thứ kia, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bề mặt sần hơn. Hỏa khí của Hỏa Miên Ngọc lúc tỏa ra liên miên bất tuyệt nhưng nhiệt độ êm dịu, mà thứ này mật độ ít hơn nhưng mỗi lần đều mạnh hơn rất nhiều, chính là Hỏa Lân Thạch"
"Hỏa Lân Thạch ?"
"Đúng vậy, vật này không những có thể xua tan hàn khí, còn có thể dưỡng dục hỏa pháp khí. Nếu là người tu luyện Hỏa Công Pháp càng là làm chơi ăn thật. Giá của nó nếu ở Châu Quận không dưới một vạn linh tệ"
Tam tộc hít một ngụm khí lạnh. Một vạn linh tệ ? Đây chính là giá của một kiện Huyền Cấp pháp khí Sơ Giai
Nên biết Huyền Cấp Pháp Khí chính là pháp khí chủ yếu của cường giả Tụ Đan, mà Huyền Khí ở Linh Hư Thành tuyệt tối không nhiều, chính là cấp bậc trưởng lão cùng gia chủ mới có thể nắm giữ.
Trong chốc lát, ánh mắt Lâm Viên hai tộc đều sáng lên. Đặc biệt là Lâm Vũ Phong, hận không thể ôm ngay thứ này vào tay.
Đây tuyệt đối là thiên đại cơ duyên.
“Các vị chắc chắn muốn quyết đấu ?” - Vu Chính hỏi lại.
Âu Dương Phong và Lâm Vũ Phong đều gật đầu.
“Nếu đã vậy, xin mời nhỏ máu điểm chỉ. Giác Đấu Đài cần thời gian chuẩn bị. Nửa canh giờ sau sẽ bắt đầu tỷ thí”
Mãi đến lúc Âu Dương Phong đi xuống, Âu Minh Tử mới nói:
“Phong Nhi, ngươi thực sự quá lỗ mãng. Hiện tại rút lui vẫn còn kịp, ta sẽ xin gia chủ nghĩ kế khác. Nói không chừng vài ngày nữa sẽ lại có tin tức của Hỏa Miên Ngọc hay Hỏa Lân Thạch”
Lão cũng biết giá trị của những vật này. Chỉ là Tôi Thể Cảnh đối đầu Hóa Hải Cảnh, đây chẳng khác gì tìm đường c·hết.
"Nhị trưởng lão, người yên tâm đi. Ta khắc có đối sách"
Âu Minh Tử rơi vào trầm ngâm. Đột nhiên lông mày nhíu lại, ánh mắt quét qua đám người. Lão không nhìn thấy Âu Dương Huyền.
......
Âu Dương Huyền lưng dựa vào đại môn, nhìn dòng người đang không ngừng tiến vào.
Nơi này vốn đã chật kín người, vừa nãy lại có tin vật đặt cược là Hỏa Lân Thạch, càng khiến thiên hạ rồng rắn kéo tới. E rằng hiện tại quá nửa Linh Hư Thành đều đang chạy tới đây.
Hắn đương nhiên không quan tâm tới chuyện này. Quạt xếp trên tay không ngừng gõ. Ánh mắt đảo qua giống như đang đợi ai đó.
Quả nhiên, một lúc sau có hai người đi đến. Nam tử đầu bóng loáng chính là Âu Hàn Bân, mà nữ tử bên cạnh chính là Âu Viên Viên.
Âu Viên Viên trên đường tới đây, nơi đâu cũng là tin tức Âu Dương Phong quyết đấu với Lâm Vũ Phong, trong lòng lo lắng không thôi. Thực lực hai người chênh lệch như vậy, Phong ca rốt cuộc muốn làm gì ?
Đột nhiên, ánh mắt nàng chạm phải nam tử mặc hắc bào.
Nhìn thấy nàng, đối phương nở một nụ cười tà mị:
"Viên Viên, có thể cùng ta nói chuyện một chút không ?"
"Âu Dương Huyền, ngươi nếu là muốn tâm sự, vẫn là nên đi tìm Lâm Uyển Nhi thì hơn. Nàng ta tuyệt đối sẽ dâng trà hai tay, chờ ngươi ôm vào lòng"- Giọng nói tràn đầy sự mỉa mai và khinh thường.
"Muội không thích ta, trong lòng ta hiểu rõ. Nhưng chuyện này liên quan đến việc quyết đấu của biểu huynh. Nếu ta nói xong muội vẫn khước từ. Vậy thì coi như ta chưa nói gì "
Đôi lông mày của nữ tử hơi cau lại, quay đầu nói với Âu Hàn Bân:
"Hàn Bân, đệ vào trước đi" – Nàng rốt cuộc muốn nghe đối phương định nói gì
Âu Dương Huyền thấy gã rời đi, liền lôi ra một cái hộp đưa cho nàng. Vừa nhìn vào trong, Âu Viên Viên không khỏi kinh ngạc.
Trong hộp vậy mà chứa hai tấm phù cùng một mẩu gỗ hình vuông to cỡ bàn tay. Phía trên mẩu gỗ khắc những ký tự trông như một trận đồ.
"Đây là...Ngươi lấy thứ này ở đâu ?"
"Ngày đó ở Vạn Túy Lâu, ta vô tình quen một vị Phù Sư. Hắn vì muốn ta gia nhập Công Hội nên mới dùng thứ này làm lễ. Hiện tại liền nhờ muội đưa nó cho biểu huynh. Thứ này nếu dùng bất ngờ tuyệt đối là con bài bảo mệnh tốt nhất"
Âu Viên Viên có chút không tin vào tai mình. Đối phương vậy mà sẵn lòng bỏ ra đồ vật quý giá như thế.
Ba đồ vật này, hai tấm phù chính là cấp bậc Hóa Hải Trung Phẩm, mỗi tấm có giá lên tới 9.000 Kim Tệ. Mà mảnh gỗ kia nếu nàng không nhầm, chính là một cái Tiểu Tụ Linh Trận cấp một. Giá tuyệt đối không dưới 5 vạn Kim Tệ.
“Âu Dương Huyền, ngươi rốt cuộc muốn làm gì ?”
“Muốn làm gì ? Còn không phải là vì muội sao?"
"Vì ta?"
"Muội nên biết, người đưa ra chủ ý Giác Đấu Đài chính là ta. Vốn là muốn đích thân ra tay, lại không ngờ Lâm Vũ Phong tâm tư cẩn trọng, chỉ có biểu huynh xuất mã mới khiến hắn cắn câu.
Có điều thực lực hai bên quá chênh lệch. Nếu không chuẩn bị, chỉ e phần thắng không lớn. Một khi để mất Hỏa Lân Thạch, bệnh của muội làm sao mới có thể chữa trị ?”
Âu Viên Viên nhất thời im lặng. Nàng biết nam nhân này thích nàng, có cơ hội lấy lòng đương nhiên sẽ không bỏ qua. Chỉ là nàng không nghĩ, đối phương lại dễ dàng từ bỏ đồ vật quý giá như vậy.
Cần phải biết đây là 7 vạn Kim Tệ.
Âu Dương Huyền biết tâm nàng đã động, liền tiếp tục dụ hoặc:
"Nam nhân trong thiên hạ, coi trọng nhất chính là mặt mũi. Biểu huynh cũng không ngoại lệ. Nếu ta trực tiếp đưa cho y chỉ e sẽ bị khước từ.
Nhưng muội thì khác, trong lòng hắn muội quan trong như vậy. Vật muội đưa hắn sẽ không từ chối. Hai tấm phù, một tấm để t·ấn c·ông, một tấm để phòng ngự, lại kết hợp với Tụ Linh Trận, phần thắng sẽ cao thêm vài phần”
Mỗi lời nói ra đều đánh trúng vào trọng tâm khiến nàng không thể phản bác. Âu Viên Viên nhất thời rơi vào trầm tư, không biết là nên nhận hay từ chối.
Nàng không thích Âu Dương Huyền, càng không muốn mắc nợ gã. Nhưng nếu có vật này trong tay vậy thì Phong Ca sẽ được trợ giúp rất nhiều.
Âu Dương Huyền cũng không thúc giục, chỉ lặng lặng đứng nhìn. Ánh mắt không tự chủ mà quét qua bóng hồng trước mặt.
Nữ nhân hôm nay vận một bộ lam y, lưng đeo đai ngọc. Trang phục lộ ra có chút đơn bạc.
Hai hàng tóc mai lay động trong gió, phảng phất mùi thơm như lan như xạ, làm người ta bất giác say lòng.
Dáng người nàng tuyệt mỹ. Khí chất tỏa ra tuy không vũ mị bằng Như Nguyệt, không cao ngạo giống Nạp Lan, nhưng cả người lại tràn ngập sự băng lãnh, tựa như một đóa hoa sen làm từ thủy tinh, lạnh lẽo cứng rắn nhưng vô cùng tinh xảo.
Loại nữ nhân như vậy đối với nam nhân mà nói chính là một sự dụ hoặc. Đáng tiếc dung nhan bị che đi bởi một tấm mặt nạ, bằng không khung cảnh tuyệt đối sẽ là thập toàn thập mỹ.
Âu Dương Huyền có chút xao động muốn tháo tấm mặt nạ đó xuống, nhưng hắn biết nếu làm thế sẽ triệt để chọc nữ tử này nổi giận.
Mà hắn còn cần nàng cho kế hoạch của mình.
Nữ tử đang rơi vào trạng thái trầm tư, tâm phòng bị yếu đi rất nhiều. Đến lúc định thần lại, mới nhận ra có người đang nhìn mình.
Nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt hắn.
Chẳng biết từ lúc nào khoảng cách giữa hai người đã vô cùng gần, dường như chỉ cần nhích thêm một đoạn, liền có thể cảm thấy hơi thở của đối phương.
Tinh thần nàng trở lại trạng thái cảnh giác, lập tức lùi lại.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Chuyện cần nói, ta đã nói hết. Quyết định chính là ở muội. Làm sao mới có thể hợp lý hóa vật này. Muội là người thông minh, chắc không cần ta dạy"
Âu Viên Viên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là xoay người bước vào trong. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, nàng quay lại nhìn hắn:
"Thứ mà huynh ấy nợ ngươi, ta sẽ thay huynh ấy trả lại" - Giọng của nàng vẫn lạnh lùng, không có một tia cảm tình.
Thẳng đến lúc nữ tử rời đi, Âu Dương Huyền mới nhíu mày. Vừa rồi khi nhìn vào mắt nàng, không hiểu sao hắn có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Là cảm xúc còn xót lại của chủ thể sao ? Âu Dương Huyền tự hỏi.
"Ngươi đưa thứ đó cho nàng, nếu là giúp Âu Dương Phong chiến thắng, không phải là mất cả chì lẫn chài sao ?" - Đang suy tư, một giọng nói chợt vang lên trong đầu, chính là Thạch Vân truyền âm.
"Thêu hoa trên gấm thì dễ, tặng than trời đông mới khó. Ta giúp nàng lần này, chính là gieo trong lòng nàng một ân huệ. Nàng dù có muốn hay không, dù có ghét ta cỡ nào, trong lòng cũng không thoát khỏi cảm giác mắc nợ ta. Mắc nợ càng nhiều, dây dưa sẽ càng sâu"
Mối quan hệ giữa chủ thể và Âu Viên Viên tồn tại một tầng băng. Muốn tiếp cận phương tâm của nàng, trước phải phá lớp băng đó.
Thạch Vân cười lạnh. Tên này vừa muốn Mượn đao g·iết người, lại muốn lấy lòng mỹ nhân. Thật không hiểu hắn đang nghĩ gì.
"Ta quản ngươi muốn làm cái gì. Sơn Hà Đồ đâu ?"
"Chờ chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ đích thân mang tới. Còn nữa, ngươi không có việc gì thì cách ta xa một chút. Ta cảm thấy rất nhiều luồng thần thức hùng hậu vừa quét qua đây. Xem ra cao tầng tam tộc đều đã đến. Chỉ là bọn họ chưa muốn hiện thân thôi"
Thạch Vân không nghĩ thần thức đối phương n·hạy c·ảm như vậy. Cũng chỉ đành im lặng. Hắn đi vào đại môn, nhận ra bên trong đã chật kín người.
"Chư vị khách quan. Đặt Cược Điểm đã mở. Sinh ý trong tay còn không mau đặt"
Một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của hắn.