Chương 45: Đạo Tặc
Âu Dương Phong đang ngồi trong phòng, hai tay đặt trước ngực.
Những hạt nguyệt tinh đêm qua hấp thu vẫn chưa tiêu hao hết, hiện tại liền bị hắn huy động thẩm thấu vào kinh mạch.
Từng đường kinh mạch tỏa ra màu vàng kim sáng chói, trông vô cùng đẹp mắt.
Nếu một màn này bị người Liên Minh thấy được, nhất định sẽ không tiếc giá nào đưa hắn về môn phái, ngay cả tông chủ cũng sẽ không ngần ngại mà thu hắn làm thân truyền đệ tử.
Bởi vì màu vàng kim đó chính là là dấu hiệu cho thấy kinh mạch đạt đến cấp độ Thiên Mạch.
Địa Mạch đã quý, Thiên Mạch lại như phượng mao lân giác.
Thế nhưng, Âu Dương Phong vẫn chưa hài lòng. Hắn ẩn ẩn cảm thấy số nguyệt tinh có thể hấp thu vào kinh mạch vẫn chưa bão hòa.
Chẳng lẽ Thiên Mạch còn có thể tiến hóa ? Âu Dương Phong tự hỏi.
Bỗng nhiên trong đầu hắn nghĩ đến một truyền thuyết.
Nghe đồn cách đây rất lâu, từng có người vượt qua cấp bậc Thiên Mạch, đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới.
Cổ nhân gọi đó là Tiên Mạch.
Theo như sách cổ có nói, người sở hữu Tiên Mạch một khi bước vào Hóa Hải liền có thể đạt tới Khí Hải Trăm Trượng.
Một trăm chính là con số viên mãn, đại biểu cho toàn vẹn. Nếu đó là sự thực, vậy thì thực lực của hắn có thể tiến triển tới mức độ nào ?
Đột nhiên ánh mắt hắn nhíu lại, cảm thấy có người đang đi tới. Âu Dương Phong thu công bước ra khỏi giường, vừa lúc nhận ra kẻ đến là ai.
"Biểu huynh, có hai người nhờ ta gửi thư cho huynh" – Âu Dương Huyền mỉm cười, đưa thư cho hắn.
Âu Dương Phong có chút nghi hoặc, vừa mở phong thư liền lập tức bật dậy:
" Bọn họ ở đâu ?"
"Ngay ngoài cửa..."
Hắn còn chưa nói hết câu, Khí Vận Chi Tử đã lao ra ngoài. Thẳng đến lúc gã rời đi, cũng không nhận ra trong đôi mắt Âu Dương Huyền lóe lên một tia quang mang.
============
Đứng bên ngoài, Lãnh Vô Yên không ngừng sửa lại mái tóc. Tâm tình hiện tại chính là rối như tơ vò. Nghĩ đến việc sắp được gặp ân công, nàng vừa chờ mong lại chút lo lắng.
Liệu công tử có nhận ra ta không ?
Bàn chân nàng mân mê hòn đá trên đường, nhớ lại khung cảnh vài ngày trước, không khỏi đỏ mặt. Dẫu gì nàng cũng chỉ là cô bé 15 tuổi, gặp phải một bạch mã hoàng tử thì rất dễ rung động. Mà trong lòng nàng đương nhiên đã nhận định vị Phong công tử kia chính là người đó.
Tình ý dạt dào khiến nàng không chú ý ở nơi con hẻm mà bọn họ vừa đi khỏi, chợt xuất hiện một bóng người. Kẻ này đeo khăn che kín mặt, nhìn không rõ lai lịch. Hai chân hắn bước đi thật chậm, khi còn cách cha con Lãnh Mục Hàm một đoạn liền đột nhiên tăng tốc.
Chỉ thấy gã lộn một vòng, tay phải móc lấy túi đồ trên người Lãnh Mục Hàm, sau đó tung người chạy về phía con hẻm. Lãnh Vô Yên lúc này mới định thẩn, hoảng hốt la lên:
“Đạo tặc, có Đạo tặc”
“Vô Yên, con ở yên đây, để cha đuổi theo”
Lãnh Mục Hàm không biết lấy từ đâu ra dũng khí, dùng sức đuổi theo tên mặt nạ. Chẳng mấy chốc, thân hình đã mất hút vào con hẻm. Lãnh Vô Yên hốt hoảng, tâm trí đã có chút hỗn loạn.
Nàng không biết nên chạy theo phụ thân, hay đứng lại đợi Âu Dương Phong.
Rốt cuộc tình phụ tử chiến thắng, bước chân vội vã đuổi theo hai người.
Bên ngoài đường chính, có một nhóm người đang di chuyển. Hai người đi đầu là nam nhân. Người bên trái dáng cao lưng thẳng, thân mặc áo lụa sang trọng, bên người còn đeo một tấm kim bài khắc chữ “Lâm” màu đỏ chói. Mà người bên phải xấp xỉ gần bốn mươi, lưng hùm vai gấu.
Bỗng nhiên từ trong con hẻm, một thân hình lao ra đâm phải gã nam tử mặc áo lụa. Chiếc hộp trên tay cũng theo đó rơi xuống đất.
“Mắt chó để trên đầu à ?”
Gã nam tử tức giận, một chưởng đánh vào người tên đeo mặt nạ. Lực đạo hùng hậu khiến gã bay về phía sau. Thế nhưng trái với suy nghĩ của hắn, gã lập tức lộn một vòng, nhanh chóng biến mất vào đám đông.
Nam tử ồ lên kinh ngạc. Chiêu vừa rồi tuy là chỉ có ba thành linh lực nhưng cũng không phải người thường có thể đỡ. Kẻ vừa rồi xem ra cũng là tu luyện giả.
Gã cũng không đuổi theo, mắt nhìn xuống đất. Chỉ thấy nơi đó có một hộp màu đen, nhìn rất tinh xảo.
“Thứ gì đây ?”
Nam tử kỳ quái nhặt lên, liền phát hiện bên trong đựng một viên hồng ngọc. Trên bề mặt thấp thoáng vài đường vân như mây lượn. Gã trung niên đứng cạnh đột nhiên lên tiếng
“Đại thiếu gia, nếu ta đoán không nhầm, thứ này chính là Hỏa Miên Ngọc”
“Thật là Hỏa Miên Ngọc ?”
Dạo gần đây thông tin Âu Gia tìm kiếm Hỏa Miên Ngọc đã lan khắp Linh Hư Thành. Hắn thân là con cháu thế gia, đương nhiên cũng từng đọc qua bách bảo kỳ vật.
Vật này bề ngoài đỏ như lửa, không ngừng tỏa ra những đợt hỏa khí liên miên bất tuyệt, quả nhiên giống Hỏa Miên Ngọc như đúc.
“Đại nhân, thứ đó…thứ đó có thể trả lại cho ta không ?” – Một người hồng hộc chạy tới, chính là Lãnh Mục Hàm.
Gã nam tử liếc nhìn trung niên, lại nhìn Hỏa Miên Ngọc trên tay, khinh miệt nói:
“Đồ vật này giá trị liên thành, chỉ nhìn qua đã biết là của tu luyện giả. Một tên phàm nhân như ngươi lại dám mạo nhận là của mình, muốn c·hết sao?”
“Phụ thân ta không nói dối. Thứ này thật là của chúng ta”
Lãnh Vô Yên cũng vừa đến. Nhìn đối phương người đông thế mạnh, nàng không khỏi có chút hoảng hốt.
“Vô Yên, ta bảo con đứng đợi cơ mà, còn không mau lui ra!” – Lão tuyệt không muốn con gái mình dính vào việc này.
Thế nhưng vừa nhìn thấy nàng, gã trung niên bỗng trợn trừng mắt:
“Là cô ta !”
“Ngươi nhận ra nàng ?”
“Đúng vậy Đại Thiếu Gia, nàng chính là nguyên nhân khiến Nhị Thiếu Gia b·ị t·hương”
Người nói chính là Mộc Bình, gã cận vệ ngày đó đi cùng Lâm Thiên Vũ, mà gã nam tử áo lụa không ai khác chính là Lâm Vũ Phong, đại thiếu gia của Lâm Gia.
Ánh mắt Lâm Thiên Vũ trở nên sắc lạnh. Vài ngày trước Mộc Bình đưa Lâm Vũ Phong về gia tộc, trên dưới đều náo loạn không thôi. Rất nhiều người trưởng lão trong tộc hô đánh hô g·iết, muốn đưa người tới Âu Gia vấn tội.
Thế nhưng phụ thân hắn lại im lặng khác thường.
Thân là Đại Thiếu Gia, hắn đương nhiên hiểu rõ lựa chọn của phụ thân. Tuy thời gian qua, Viên Gia cùng Lâm Gia hợp tác đè ép nhà họ Âu, nhưng đó cũng chỉ là trên mặt trận kinh tế.
Âu Gia tuy mất đi Âu Chấn Vũ nhưng vẫn còn một Âu Hoàn Nhan. Thế hệ này lại có một Âu Dương Huyền, thực lực tổng thể vẫn ở trên bọn hắn.
Đối đầu với Âu Gia ở thời điểm hiện tại, không phải việc khôn ngoan. Chỉ có thể chờ tới Tam Tộc Chi Hội sắp tới, hắn tiến cấp Hóa Hải Đệ Tam Cảnh mới có thể đòi lại cả gốc lẫn lãi.
“Ngươi qua đây” – Hắn chỉ vào Lãnh Vô Yên.
“Đại nhân, chuyện này không liên quan đến Yên Nhi”
Nhưng lão còn chưa nói xong, một luồng lực đạo đã kéo nữ tử về phía đối phương. Linh lực truyền vào cơ thể, khóa chặt toàn thân, khiến nàng không thể nói, cũng chẳng thể cử động.
“Tuy ngươi không trực tiếp ra tay với đệ đệ ta, nhưng cũng không tránh khỏi liên quan. Mộc Bình, đưa nàng ta tới thanh lâu, để cho nàng làm kỹ nữ, cả đời chịu nam nhân dày vò”
“Không” - Lãnh Mục Hàm hét lớn, thân hình muốn lao tới nhưng bị một gã hộ vệ ép xuống đất. Hai tay lão vùng vẫy, không ngừng cào cấu. Móng tay muốn nứt ra vì đau đớn.
Kế hoạch vốn dĩ không phải thế này, không phải chỉ là cầm chân Lâm Vũ Phong thôi sao. Người đâu, người kia đi đâu rồi.
Mộc Bình hả hê. Bàn tay to lớn vòng qua eo Lãnh Vô Yên. Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, nếu bị bán vào thanh lâu tuyệt đối sẽ là cực phẩm. Chờ thêm vài ngày nữa, nói không chừng hắn cũng có thể hưởng dụng.
“Nữ nhân ngoan, chờ vài ngày tới ta sẽ tới thăm ngươi”
Lãnh Vô Yên lúc này đã sợ hãi đến mức khuôn mặt tái nhợt. Thế nhưng cả người không cách nào động đậy.
Nhìn khuôn mặt dâm tà của Mộc Bình, lại thêm lời nói đáng sợ của Lâm Vũ Phong, ánh mắt nàng không khỏi kinh hoàng, trong con ngươi đột nhiên lóe lên một tia xanh lá đầy quỷ dị.
Bất chợt, một giọng nói cất lên:
“Bỏ nàng ta xuống”
Lãnh Vô Yên đang tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Chỉ thấy một nam tử đứng đó, làn da tuy có chút ngăm đen nhưng anh tuấn, ánh mắt kiên nghị, chính là người nàng mong mỏi gặp nhất.
Nếu miệng có thể mở, nàng sẽ lập tức gọi ra hai tiếng công tử. Đáng tiếc cả người bị chể trụ, chỉ có thể dùng ánh mắt thay cho lòng mình.
Lâm Vũ Phong nhìn Âu Dương Phong, cười lạnh:
"Âu Dương Phong. Ta còn đang lo ngươi chỉ dám núp bên trong Âu Phủ, cả đời làm con rùa đen chứ"
"Công tử, xin cứu Vô Yên" - Lãnh Mục Hàm bị đè dưới đất không ngừng cầu xin.
Âu Dương Phong khuôn mặt trầm xuống. Lực lượng đối phương quá mạnh. Ngoài trừ Lâm Vũ Phong Hóa Hải Đệ Nhị Giai, ba kẻ còn lại đều có tu vi Hóa Hải đệ Tam Giai. Đặc biệt gã trung niên đang bắt Lãnh Vô Yên đã rất gần đệ tứ cảnh.
Lần trước Âu Viên Viên có thể chế ngự được hắn cũng là vì đánh lén. Hiện tại muốn cứu người đã khó lại càng khó. Hắn thầm hối hận khi nãy đi quá gấp, không huy động thêm người của Âu Gia.
"Xem ra lại có kẻ muốn làm Anh hùng cứu mỹ nhân. Đáng tiếc ta cũng không phải vị đệ đệ ngu xuẩn của ta. Mộc Bình đưa nàng đi. Nhớ, phải vừa đi vừa lột quần áo của nàng, để cả thiên hạ này cùng được chiêm ngưỡng thiên tư Mỹ Nhân”
Mộc Bình cười hắc hắc, ôm lấy Lãnh Vô Yên nghênh ngang rời đi, ánh mắt quay lại như trêu tức.
Âu Dương Phong thân hình liền động nhưng lập tức bị Lâm Vũ Phong cản đường.
Hắn hừ lanh, cả người phiêu hốt, U ảnh được thi triển đến cực hạn. Dưới sự hỗ trợ của Nguyệt Tinh, tốc độ và sức mạnh cơ thể đã vượt xa cùng giai, ẩn ẩn nhỉnh hơn cả Hóa Hải Nhất Cảnh.
Lâm Vũ Phong không nghĩ đối phương lách dẻo như vậy, khi định thần lại thì Âu Dương Phong đã vòng ra sau lưng.
"Muốn đi đâu !"
Gã hộ vệ còn lại nãy giờ luôn cảnh giác lập tức động thủ. Bàn tay hóa thành chưởng đánh vào chỗ yếu hại của Âu Dương Phong.
Họ Âu biết mình không thể cứng đối cứng, chỉ có thể xoay người né tránh. Tuy chưởng lực không trúng nhưng tốc độ cũng bị ảnh hưởng. Khoảng cách giữa hắn và Mộc Bình rốt cuộc bị kéo dài.
Còn chưa kịp định thần, Lâm Vũ Phong từ phía sau lại đánh tới khiến cho hắn phải chật vật né đón. Nếu không phải nhờ bộ pháp ảo diệu, cơ thể sớm đã bị trúng vài chưởng..
Mộc Bình cười lên ha hả, thuận thế ôm Lãnh Vô Yên đi càng xa. Tay phải lột một lớp áo của nàng, để lộ ra đôi vai trần trắng muốt như bạch ngọc. Hắn đưa mũi ngửi một cái, hô lớn:
“Phong công tử, mau nhanh một chút, bằng không ta không chịu nổi sẽ lột nốt cái yếm của nàng đấy”
Ngay khi hắn còn đang đắc ý, một bàn tay đột nhiên đánh đến. Linh lực tỏa ra khiến gã nhíu mày. Tay trái tung một quyền chống lại. Hai chưởng va vào nhau. Linh lực một xám một đỏ không ngừng tỏa ra chấn động cả bốn phía.
Chỉ thấy trước mắt lóe một cái, hàng loạt những cánh hoa đào bao lấy gã, hướng đến cái tay đang ôm Lãnh Vô Yên mà cắt nát.
Mộc Bình hoảng sợ, không tự chủ mà buông nàng ra, toàn thân vận lực chống cự. Nhưng cánh hoa đào tuy mỏng manh, lại vô cùng sắc bén, dễ dàng xẻ nát linh lực hộ thể, khiến cánh tay đau đớn như bỉ xẻo da, cắt thịt.
Bóng người nhanh như chớp đã bắt lẫy nữ tử, chân phải đạp nhẹ đã bay về chỗ Lãnh Mục Hàm. Một chưởng nữa lại tung ra nhắm vào tên cận vệ đang chế ngự y.
Gã cận vệ chỉ cảm thấy linh lực cuồng cuộn đánh tới. Hắn biết cảnh giới người này vượt trên mình, cũng không ham chiến, lập tức nhảy lùi lại.
Cùng lúc đó từ phía xa, ba bốn cái bóng cũng chạy tới. Trên tầng áo thêu một chữ Âu màu vàng kim, rõ ràng là cận vệ của Âu Gia.
Nam tử để nữ tử xuống đất, lấy áo che cho nàng. Linh lực từ bàn tay truyền vào, hóa giải cấm chế mà Lâm Vũ Phong đã tạo. Lập tức cả người Lãnh Vô Yên lại có thể cử động.
"Lâm Vũ Phong, ngươi dám vây công biểu huynh của ta, là khinh Âu Gia không người sao?"
Giọng nói sắc lạnh, không phải là Âu Dương Huyền thì còn ai.