Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 44: Hỏa Miên Ngọc




Chương 44: Hỏa Miên Ngọc

Âu Dương Phong lạnh giọng hỏi:

“Ngươi tới đây làm gì?”

Âu Dương Huyền không trả lời, ánh mắt hướng về nữ nhân áo trắng.

Đây là lần đầu hắn gặp Âu Viên Viên. Từng nghe nữ nhân này dung nhan kiều diễm, tuy bị che đi bởi một tầng mặt nạ, nhưng ánh mát sáng ngời có thần, đôi môi đỏ mọng như quả chín.

Cái cổ trắng muốt, thon nhỏ như thiên nga, kéo xuống sâu hơn còn có thể nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm.

Dáng người vô cùng mềm mại, phối hợp với tấm áo mỏng khoác ngoài càng khiến người ta không tự chủ mà muốn thân cận.

Chẳng trách lại có thể khiến cho hai vị thiên tài Âu Gia đều ưa thích đến vậy.

“Nghe muội gặp bệnh, ta có tâm muốn đến thăm. Nhưng xem chừng không được chào đón lắm thì phải”

“Đường đường là đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Âu Gia, chân tình này e là ta không nhận nổi. Vẫn xin ngươi khỏi phải nhọc lòng”

Âu Viên Viên lạnh nhạt đáp. Giọng điệu rõ ràng là muốn tiễn khách.

Âu Dương Huyền quan sát hai người. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, quả thật nhìn rất xứng đôi. Tuy rằng hai người họ là huynh muội, nhưng thực chất không có chung huyết thống, tình cảm vô cùng sâu đậm. Nếu một người gặp nguy hiểm, người kia tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nếu đã như vậy...nói không chừng đây là điểm hắn có thể lợi dụng.

Âu Dương Huyền lôi ra một lọ đan dược, nói:

“Trong này có Hỏa Tụ Đan, là phụ thân đưa cho ta. Tuy không thể chữa được bệnh nhưng có lẽ sẽ giúp muội bớt phần nào. Hiện tại muội không khỏe, nghỉ ngơi cho tốt. Đại điển năm nay nếu không thể tham dự, sẽ là vô cùng đáng tiếc” - Nói xong liền chắp tay, ung dung tiêu sái rời khỏi phòng.

Âu Viên Viên nhìn hắn rời đi, trong lòng có chút suy tư.

“Muội đang nghĩ gì vậy ?”

“Phong ca, huynh có cảm thấy Âu Dương Huyền dường như có hơi khác ?”

“Khác ? Khác ở điểm nào ?”

“Muội không chắc, chỉ là ánh mắt của hắn so với trước đây…Phong ca, huynh từ giờ nên cẩn thận một chút. Muội có cảm giác người này có m·ưu đ·ồ”

......

Dưới mái đình, một nam một nữ đang ngồi. Nữ nhân tay đánh cổ cầm. Tiếng đàn trầm bổng lúc cao lúc thấp khiến người nghe như bị hút hồn vào đó.

Mà nam tử bên cạnh khuôn mặt tuấn dật, một tay cầm quạt, một tay nâng ly trà, khẽ nhấp một ngụm. Khuôn mặt hắn lim dim tựa như vô cùng hưởng thụ.

“Nghe đồn muội giỏi nhất là đánh Thanh Vũ Khúc. Có thể đổi đánh một lần cho ta nghe không ?”

U Nạp Lan còn chưa trả lời, lông mày chợt nhíu. Nàng đứng lên, thu cổ cầm vào nhẫn trữ vật:

“Tùng Vận. Ta có chút chuyện cần đi. Thanh Vũ Khúc vẫn là để sau đi”

Dư Tùng Vận nhìn theo bóng lưng yêu kiều, trong lòng hiện lên sự khó chịu. Nữ nhân này cao ngạo, kể từ khi đến đây ngay cả một câu cũng lười nói với hắn. Hai người tuy có đính ước, nhưng trái tim nàng rõ ràng không thuộc về mình.

Chỉ có điều mối hôn sự này là do cha nàng định ra, nàng trốn cũng không được. Sớm hay muộn cũng là người của hắn.

Đến lúc đó để ta xem cô còn lạnh lùng thế nào.

U Nạp Lan đi về sương phòng, nhìn thấy một gã hắc bào, trên mặt đẹo mặt nạ vô diện :

“Âu Dương Huyền đã nói điều kiện của hắn hay chưa ?”

“Tiểu thư, hắn muốn chúng ta giúp tìm một thứ tên là Hỏa Miên Ngọc”

“Hỏa Miên Ngọc ? Là loại linh ngọc có thể xua đi hàn khí trong cơ thể ?”



“Đúng vậy thưa tiểu thư. Mặc dù thứ này với chúng ta chẳng phải vật gì qúy báu, có điều nhất thời lại không có “

“Nếu đã không có, vậy thì dùng thứ khác có công dụng tương đương để trao đổi, giá trị cao hơn cũng được”

Hắc bào nhân ậm ừ, nhưng không đáp:

“Còn chuyện gì nữa ?”

“Bẩm Tiểu Thư. Hắn nói Hỏa Miên Ngọc chỉ là công cụ đi mượn. Thứ hắn cần nằm ở chuyện khác”

“Hừ...Tên này thật coi chúng ta thành kẻ hầu của hắn chắc. Đưa thư đây”

Hắc bào nhân đưa bạch hạc truyền tin cho U Nạp Lan. Sau một lúc, lông mày nàng nhăn lại:

“Đưa Mục Vạn Cừu tới đây cho ta”

.....

Đang vào mùa thu, cây cối dần thay lá. Từng đợt gió thổi khiến lá rơi xào xạc. Bên ngoài nhà, Lãnh Vô Yên đang cầm lấy chổi, dồn chỗ lá khô vào một góc.

Đột nhiên có tiếng động vang lên, từ phía xa có một bóng người đi tới. Thân hình hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, có chút đi không vững. Khi còn cách nàng một đoạn, đột nhiên đổ gục xuống đất không còn cử động.

Lãnh Vô Yên vội vàng chạy tới, lật hắn dậy:

“Này, ngươi không sao đấy chứ ?”

Chỉ thấy đây là một nam tử khoảng hai mươi, hai mốt tuổi. Mặt vuộng, mày rậm, miệng chảy máu tươi. Khuôn mặt đang nhăn lại vì đau đớn. Nàng lập tức gọi phụ thân tới đưa người này vào trong.

Gần nửa canh giờ sau, một vị lang y bước ra, không quên dặn dò:

“Nội thương không quá nặng. Tĩnh dưỡng một đêm, lại uống đủ thuốc là sẽ khỏe thôi”

Lang y vừa đi, Lãnh Vô Yên đã quay ra hỏi Lãnh Mục Hàm:

“Phụ thân, chẳng lẽ thật phải để hắn ở đây ?”

“Cũng không thể vứt hắn ở bên ngoài được. Đã như vậy, đêm nay con ngủ ở phòng cha, còn cha sẽ kê bàn đặt trước cửa phòng. Vác thêm một ít dây chặn ngoài giường, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đi”

Đêm xuống, ánh trăng lên cao chiếu rọi khắp căn phòng. Lãnh Mục Hàm đang thiu thiu ngủ chợt nghe thấy tiếng động.

Vừa mở mắt, lão liền thấy một bóng người đang đứng trước đầu giường. Họ Lãnh hoảng hốt muốn la lên nhưng bị gã chặn miệng. Cần cổ bị một lưỡi dao chế trụ.

Người ra tay chính là gã nam tử khi nãy.

“Đừng lên tiếng. Con gái ngươi đang ngủ rất ngon. Ngươi không muốn làm nàng thức giấc chứ ? Phải không”

Gã nam tử mỉm cười, một ngón tay điểm vào giữa ngực Lãnh Mục Hàm. trong phút chốc cả người lão cứng đờ, không cách nào cử động. Sau lưng đổ mồ hôi lạnh, lão thấp giọng cầu xin:

“Cầu xin các hạ, chúng ta chỉ là phàm nhân. Toàn bộ tiền bạc đều chôn ở gốc cây sau vườn. Chỉ cần đừng làm hại Vô Yên"

Gã nam tử cười nhạt, vỗ vai lão:

“Đừng sợ, ta không định g·iết các ngươi. Chỉ muốn các ngươi giúp ta một việc”

Nói rồi, hắn lôi ra một chiếc hộp đen tuyền, nhìn rất tinh xảo, đặt nó vào tay Lãnh Mục Hàm. Tiếp đến, hắn ghé sát vào tai lão, từng lời từng lời nói ra một cách chậm rãi.

Lãnh Mục Hàm lúc đầu còn im lặng, càng về sau càng kh·iếp sợ, lập tức lắc đầu.

“Làm sao ? Ngươi không chịu ?”

“Âu Dương Phong…Phong công tử có ân với chúng ta. Ta…ta không thể làm vậy”

“Đây không phải là chuyện ngươi muốn hay không. Vừa nãy ta đã lén hạ độc lên người con gái ngươi. Không có giải dược của ta, nàng tuyệt đối chỉ có con đường c·hết. Hoặc là hắn, hoặc là con gái ngươi. Ngươi nên chọn cho cẩn thận”



Lãnh Mục Hàm hết nhìn nữ nhi, lại nhìn đến chiếc hộp, nhất thời không biết nên làm gì.

.....

Sáng hôm sau, Lãnh Vô Yên tỉnh dậy đã thấy phụ thân cùng gã nam tử đang chuẩn bị bữa sáng. Nàng có chút ngạc nhiên, đi ra rửa mặt, sau đó mới ngồi xuống:

“Phụ thân, người có chuyện gì sao ? Nhìn sắc mặt người có chút không tốt”

“Ta…ta không có vấn đề gì. Đêm qua trời trở lạnh có hơi khó ngủ. Phải rồi không biết nên xưng danh với các hạ như thế nào ?

Gã nam tử cung kính đáp:

“Tại hạ họ Vân, tên có một chữ Tiêu. Hôm qua quả thật là cảm tạ hai vị”

“Ngươi vì sao mà bị người ta đánh trọng thương ?” – Lãnh Vô Yên có chút tò mò hỏi.

“Việc này nói ra rất dài. Không biết hai vị có nghe chuyện Âu Gia đang tìm Hỏa Miên Ngọc hay không ?”

Vừa nghe thấy hai từ Âu Gia, hai mắt Lãnh Vô Yên lập tức sáng ngời.

“Hỏa Miên Ngọc ? Đó là vật gì vậy? “

Vân Tiêu lôi ra một cuốn trục, bên trong vẽ một viên đá đỏ rực như lửa, trên thân còn ẩn hiện vài đường vân màu vàng nhìn rất sống động.

“Thứ này chính là Hỏa Miên Ngọc, nghe đồn trong Âu Gia có người gặp hàn bệnh, cần có thứ này để chữa trị. Âu Gia treo thưởng rất cao, bất cứ ai có thông tin về thứ này đều có thể đến trình báo.

Một ngày trước ta phát hiện được dấu vết của Hỏa Miên Ngọc ở chỗ Vân Đồ Sơn. Vốn là muốn hẹn vài vị huynh đệ cùng đến đó dò xét. Nào ngờ lũ phản trắc nhân cơ hội ta không để ý, đánh lén ta, có ý muốn tự đi tranh công lao. Đúng là đáng c·hết”

Vân Tiêu siết chặt nắm đấm khiến Lãnh Vô Yên cũng có chút thương cảm. Chỉ có Lãnh Mục Hàm là cúi gằm mặt không nói gì.

“Được rồi. Trải qua một đêm, v·ết t·hương cũng đã thuyên giảm. Hiện tại cũng đến lúc rời đi. Ở đây có một trăm ngân tệ, hai vị xin cầm lấy coi như là ân báo đáp”

Lãnh Vô Yên còn muốn từ chối nhưng bị gã nhét tiền vào tay liền chỉ có thể nhận. Xong xuôi, gã khẽ liếc Lãnh Mục Hàm một cái rồi bước ra khỏi cửa. Nữ tử tiễn hắn ra ngoài, cả người rơi vào trầm tư.

“Con đang nghĩ gì vậy” – Lãnh Mục Hàm chợt lên tiếng.

“Không…không có gì”

“Có phải muốn đi tìm Hỏa Miên Ngọc hay không ?”

Lãnh Vô Yên không trả lời. Nàng cũng biết Vân Đồ Sơn rất nguy hiểm. Nơi đó là ổ của phỉ tặc, phàm nhân đi vào chỉ có con đường c·hết. Thế nhưng nếu có thể tìm ra Hỏa Miên Ngọc…

“Vô Yên, đi với ta”

Lãnh Mục Hàm vừa nói vừa dẫn con gái đi ra sau vườn, dùng xẻng đào lên một cái hộp đen xì, nhìn rất cũ kỹ. Lão mở ra, bên trong chứa đựng một viên hồng ngọc to bằng nửa đốt ngón tay, xung quanh tỏa ra từng đợt hỏa khí nhàn nhạt.

“Phụ thân, đây là…?”

“Năm xưa gia gia ta trước khi c·hết có để lại vật này. Nói rằng không đến lúc nguy cấp thì đừng lôi ra. Khi đó ta không biết thứ này là gì. Nhưng hiện tại xem ra chính là Hỏa Miên Ngọc”

Lão đóng cái hộp lại rồi nói tiếp:

“Yên Nhi, thứ này vô cùng quý giá, e rằng không dưới vài vạn kim tệ. Có điều Phong công tử có ơn với chúng ta. Chúng ta làm người có ân phải báo. Nếu Âu Gia cần vật này, chúng ta mang đến cho họ”

Lãnh Vô Yên có nằm mơ cũng không ngờ, dưới nền nhà từ lâu lại có đồ vật quý giá như thế. Nghĩ đến cảnh sắp được gặp Âu Dương Phong, trái tim nàng đập loạn như con nai vàng.

“Phụ thân, chờ ta vào thay đồ một chút, sau đó sẽ cùng đi”

Lãnh Mục Hàm gật đầu. Thẳng đến khi bóng lưng của nàng biến mất, lão mới lẩm nhẩm:

“Phong công tử, thật sự xin lỗi”





......

Hai người bước ra đường, hướng thẳng về phía trung tâm Linh Hư Thành. Lãnh Vô Yên từ nhỏ tới giờ chỉ quanh quẩn nơi thành Nam, đây là lần đầu tiên nàng được đến nội thành. Khắp nơi chỗ nào cũng mới mẻ, tu luyện giả thì đầy rẫy. Hai người họ là phàm nhân, lại đang mang bảo vật, đương nhiên phải hết sức cẩn trọng.

Lãnh Mục Hàm đi được một đoạn lại liền dừng lại, giống như đang chờ gì đó.

“Phụ thân, làm sao vậy ?”



“Đừng nhiều lời, cứ đi theo ta”

Lão một tay ôm túi, một tay kéo con gái đi vào một con hẻm. Chỗ này hơi tối lại không có người ở, có thể nói là khá vắng vẻ.

“Phụ thân, vì sao không đi đường lớn ?”

“Đây là đường tắt, trước đây ta từng đi qua một lần”

“Vậy sao ?”

Không hiểu sao tròng lòng nàng dấy lên một dự cảm bất an, bàn tay không tự chủ mà bấu chặt vào người lão.

Cũng may, cả đoạn đường không xảy ra chuyện gì. Hai người lại một lần nữa trở về đường chính. Nơi đó cách vài trăm mét chính là phủ đệ của Âu Gia.

Lãnh Vô Yên thầm thở ra một hơi, hai tay thoáng buông lỏng. Đột nhiên ánh mắt chạm phải một người. Vừa thấy hắn, nàng liền có chút sợ hãi, vội vã cúi đầu nép sau phụ thân.

Chỉ thấy kẻ đó thân vận hắc bào, lưng đeo ngọc bội, khuôn mặt tuấn mỹ, chính là người mà nàng không muốn gặp nhất.

Âu Dương Huyền.

Âu Dương Huyền nhìn thấy bọn họ, có chút ngạc nhiên:

“Là các ngươi ? "

"Kính chào Huyền công tử" - Lãnh Mục Hàm vội vàng đáp lễ

Âu Dương Huyền thấy Lãnh Vô Yên nép ở phía sau như con mèo nhỏ, không khỏi bật cười. Xem ra nữ nhân này lần trước ăn đủ đau khổ, đã không còn dám ương ngạnh nữa.

"Không nghĩ lại có thể thấy các ngươi ở đây. Bệnh của ngươi thế nào rồi ?"

"Mấy ngày gần đây thân thể đã khỏe hơn. Cảm ta thuốc của công tử ban"

"Cũng chỉ là cái nhấc tay thôi. Nhìn phương hướng hẳn là muốn tới Âu Gia ?"

"Vâng, hai cha con ta có chút chuyện muốn gặp Phong công tử, không biết Huyền thiếu gia có thể gửi lời giúp"

“Ta có chút tò mò, không biết là chuyện gì khiến các ngươi phải đi xa đến như vậy, chỉ để gặp biểu huynh của ta. Nếu không ngại, có thể nói cho ta biết không ?"

"Chuyện này..." - Lãnh Mục Hàm có chút không biết trả lời thế nào cho phải.

Thấy hắn ấp ứng, Âu Dương Huyền liền tiếp lời:

"Nếu không muốn nói thì ta cũng không miễn cưỡng. Có điều Âu Gia có quy định, không thể để ngoài tự tiện bước vào. Thế này đi. Các ngươi viết một bức thư, để ta mang tới cho hắn. Nếu hắn đồng ý gặp thì sẽ tới. Còn nếu không...vậy thì ta cũng không có cách nào"

Lãnh Mục Hàm nghe thấy lời này, khuôn mặt chợt biến đổi rất quái lạ. Giống như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt lão chuyển từ nghi hoặc, đến sững sờ.

Nhưng rất nhanh lại trở về bình thường. Lão lôi ra một bức thư, hai tay đưa cho hắn:

"Kính xin thiếu gia chuyển giúp cho Phong công tử"

Âu Dương Huyền nhìn lão một cách đầy ẩn ý, nhẹ nhàng đáp:

"Hai người đứng ở đây đợi ta, đừng đi đâu".

Thấy hắn rời đi, Lãnh Vô Yên mới thở ra một hơi, không tự chủ mà hỏi:

"Phụ thân, nhìn người này xảo trá như vậy. Liệu hắn có thực đưa thư cho Phong công tử ?"

Lãnh Mục Hàm không trả lời. Hai bàn tay thầm siết chặt.