Chương 43: Ba Điều Kiện
Từ lúc bước vào đến giờ, Âu Dương Huyền có thể cảm thấy gã luôn len lén nhìn mình. Thái độ này khác hẳn với sự cao ngạo của U Nạp Lan cùng sự trịnh thượng của Trần Thiên Kiệt.
“Ngươi muốn gì ở hắn ?”
“Ta có vài chuyện muốn hỏi hắn”
“Không được !” – U Nạp Lan từ chối dứt khoát.
Mục Vạn Cừu hiện tại đã quy thuận nàng, đương nhiên không thể giữ mãi dưới hầm ngục. Lôi hắn lên đây chính là có nhiệm vụ muốn giao cho hắn.
“Các ngươi đã từ chối hai điều kiện của ta. Nếu còn tiếp tục, ta sẽ coi như các ngươi không có thành ý hợp tác. Cuộc nói chuyện này cũng không cần tiếp diễn nữa”
U Nạp Lan nhướng đôi lông mày. Nàng cảm thấy đối phương ngay từ đầu đã nhắm đến Mục Vạn Cừu, mà hai điều trước chỉ đơn giản là làm bàn đạp.
Trong tâm lý học, có một lý thuyết được gọi là “Bậc Thang Định Mức”. Lý thuyết này nêu ra một quan điểm Con người có xu hướng cò kè mặc cả, chẳng hạn muốn bán một món đồ với giá 100 đồng, cách tốt nhất là hét giá 200 đồng. Khi đối phương không đồng ý, vậy thì sẽ giảm dần xuống 180 150 và cuối cùng là 100 đồng.
Nghe thì có cảm giác người mua là kẻ chịu thiệt, nhưng sau cùng đó lại chính là cái giá mà hắn muốn bán.
“Muốn hỏi gì thì hỏi luôn tại đây.”
Gã họ Mục đã bị nàng dọa cho c·hết kh·iếp. Nàng cũng không sợ đối phương có thể khai thác được chuyện gì cơ mật.
“Tên của ngươi là gì ?”
“Tiểu nhân Mục Vạn Cừu”
“Ngươi biết ta?”
“Không…không biết. Chỉ là đại nhân nhìn rất giống một người mà ta từng gặp”
“Giống một người mà ngươi gặp ? Là ai ?”
“Tiểu nhân không biết, chỉ là hắn c·ướp…không.. là lấy một món đồ”
Mục Vạn Cừu cũng không biết gã kia cùng Âu Dương Huyền là quan hệ thế nào, đương nhiên không dám nói ra hai từ “đánh c·ướp”
Âu Dương Huyền nhíu mày:
“Kể chính xác toàn bộ chuyện hôm đó cho ta nghe”
Mục Vạn Cừu liếc mắt về phía U Nạp Lan, thấy nàng không nói gì liền thở phào. Sau một hồi, hắn bắt đầu kể lại chuyện làm giả đồ vật ra sao, bị kẻ kia chặn c·ướp thế nào, nhất nhất nói ra một lượt.
“Làm giả đồ ? Ngươi am hiểu Luyện Khí sao ?” – Âu Dương Huyền tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, ngoài ra tiểu nhân còn am hiểu một chút chế tạo cơ quan, vật phẩm đặc thù” – Mục Vạn Cừu nói xong liền nghe nữ tử hừ lạnh. sắc mặt lại chuyển tái.
“Chuyện này xảy ra lúc nào ? Hắn lấy thứ gì của ngươi ?” – Âu Dương Huyền lập tức đổi vấn đề.
“Cũng được khoảng hai mươi ngày. Vật đó là một mẩu kim loại màu đen. Tiểu nhân cũng không biết thứ đó là gì, nhưng hắn rất quan tâm đến nó”
Kim loại màu đen ?
Họ Âu có chút trầm tư. Nếu như hắn đoán không lầm, tám chín phần kẻ mà Mục Vạn Cừu nhắc tới chính là Âu Dương Phong. Hai mươi ngày trước là khoảng thời gian mà hắn xuyên không tới đây, cũng là thời điểm Âu Dương Phong bắt đầu thay đổi.
Khí Vận Chi Tử trước đó còn rất yếu, chỉ có cảnh giới Tôi Bì đỉnh phong, thế nhưng chỉ sau một ngày liền đánh bại được cả Âu Định Hải. Nói không chừng việc này có liên quan tới thứ mà hắn c·ướp từ chỗ Mục Vạn Cừu, dù sao thể loại Khí Vận Chi Tử vô tình nhặt được bảo vật cũng không hiếm.
“Giờ bảo ngươi vẽ lại, ngươi có thể làm không ?”
“Chuyện này không khó” – Nói xong hắn lôi ra một cái thẻ tre, bắt đầu khắc lên những đường nét cơ bản của mẩu kim loại thần bí.
Âu Dương Huyền đón lấy bức họa, thầm ghi nhớ hình dáng vật này. Nếu tương lai tìm được vật tương tự, không thể để nó lọt vào tay Khí Vận Chi Tử.
“Hỏi xong chưa ?” – U Nạp Lan có chút mất kiên nhẫn.
“Được rồi, điều kiện này coi như các ngươi đã đáp ứng”
“Nói tiếp điều kiện thứ hai của ngươi”
Âu Dương Huyền trầm tư:
“Nếu ta giao ra Sơn Hà Đồ, làm sao ta biết các ngươi sẽ không g·iết ta diệt khẩu ?”
“Vậy ngươi muốn thế nào ?”
“Ta muốn ngươi lập huyết thệ”
Trần Thiên Kiệt quát lên: “Hoang đường”
“Một khi đã lập huyết thệ, sẽ không thể phản bội lời ước. Ta muốn ngươi thề một khi có được Sơn Hà Đồ, sẽ không tìm cách g·iết người diệt khẩu”
“Huyết thệ là phệ chú của Bắc Tộc, ngươi làm thế nào mà học được ?” – U Nạp Lan nghi hoặc hỏi.
Âu Dương Huyền không biết tại sao Mặc Cổ lại biết cái thứ này, nhưng cũng không ngu gì mà tiết lộ, chỉ nhàn nhạt đáp
“Đây là điều kiện thứ hai của ta. Ta cho ngươi mười giây để cân nhắc”
U Nạp Lan nhìn hắn, suy nghĩ rất nhanh thay đổi liên tục. Sau một lúc, nàng gật đầu:
“Chấp thuận”
“Tiểu thư !” – Trần Thiệt Kiệt vội vã can ngăn. Hắn biết phệ chú phương Bắc đáng sợ thế nào, càng không muốn nàng phải đi mạo hiểm.
U Nạp Lan không để ý đến đối phương, kéo ống tay lên cao để lộ ra cánh tay trắng nõn như sen ngọc.
“Lập thệ đi !”
Âu Dương Huyền nhìn nữ nhân trước mặt, thầm cảm thán người này đúng là đủ quyết đoán. Hắn lấy ra một con dao nhẹ nhàng rạch một nhát trên ngón tay, sau đó đưa cho U Nạp Lan để làm điều tương tự.
Hai người nắm lấy tay nhau, bàn tay người này chạm vào cổ tay người kia. Da chạm da, mắt chạm mắt. Xúc cảm mềm mại từ cổ tay đối phương khiến hắn có chút thất thần.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, ánh mắt U Nạp Lan lạnh lùng nhìn hắn. Từ trước đến nay ngoài trừ bá mẫu và gia gia, chưa từng có ai dám chạm vào cổ tay nàng. Điều này làm nàng không vui.
Nàng chấp nhận lập thệ không chỉ vì Sơn Hà Đồ mà còn muốn kiểm chứng xem đối phương liệu có thể thực hiện phệ chú thật hay không ?
Âu Dương Huyền nhắm mắt, bắt đầu vận chuyển thần thức. Những ký tự mà Mặc Cổ đã dạy lần lượt hiện qua trong óc. Trong phút chốc, hắn cảm thấy máu huyết trong người như sôi lên, giống như cái đêm ở bệnh viện, khi lần đầu hắn sử dụng Chước Nhiệt Phù.
Phù văn điều khiển linh khí trong thiên địa mà Phệ chú lại vận chuyển máu huyết trong cơ thể. Phệ chú càng phức tạp, yêu cầu về thần thức càng cao.
Máu từ ngón tay của U Nạp lan và Âu Dương Huyền bắt đầu chảy ra, vẽ lên những hoa văn ngoằn nghèo trông như dây leo:
“Ngươi và ta chúng ta Lập Thệ. Hoàn thành đủ ba điều kiện, ta Âu Dương Huyền sẽ giao ra Sơn Hà Đồ. Sau khi xong chuyện, ngươi U Nạp Lan sẽ không cho phép, không suy nghĩ hay để kẻ khác t·ấn c·ông ta. Ngoài ra toàn bộ người của ngươi phải rút khỏi Linh Hư Thành một vạn dặm và không quay trở lại”
Âu Dương Huyền cố gắng đưa ra thỏa thuận chi tiết nhất có thể, tránh cho nàng có thể tìm ra kẽ hở trong đó.
"Bọn ta sẽ rời khỏi Linh Hư Thành nhưng sẽ chỉ rời đi khi xong việc. Hơn nữa ta và thuộc hạ sẽ không t·ấn c·ông ngươi. Nhưng nếu ngươi chủ động gây sự trước. Vậy thì không thể trách chúng ta" - U Nạp Lan lập tức chỉnh lại
Âu Dương Huyền nhíu mày, sau cùng vẫn là gật đầu:
“Đồng thuận”
Máu trên cổ tay lan ngày một rộng cuối cùng giống như một sợi xích kết nối hai người với nhau. Cảm giác này rất lạ khiến hai người nhất thời có chút kỳ quái. Sau một lúc, nàng rút tay lại:
“Nói điều kiện còn lại của ngươi”
“Điều kiện thứ ba… ta tạm thời chưa nghĩ ra. Cho ta thêm một ngày.”
“Ngươi muốn lật lọng ?”
“Đã lập huyết thệ, chẳng lẽ còn sợ ta phản bội ?”
U Nạp Lan không phản bác. Không sai ! Huyết thệ nói thế nào cũng là chiếc dây buộc tốt nhất. Trừ khi thực lực đối phương có thể vượt qua nàng một đại cảnh giới, mà chuyện này đơn giản là không thể nào.
“Làm sao ta có thể liên lạc với ngươi ?” - Âu Dương Huyền hỏi nàng, cũng không thể cứ lúc nào cũng gửi thư cho Như Nguyệt, quá phiền phức.
Chỉ thấy đối phương lôi ra một con hạc màu trắng làm bằng ngọc đưa cho hắn:
“Bạch Dạ Hạc, truyền tin tức vào, nó sẽ tự động tìm đến ta”
Âu Dương Huyền cầm lấy bạch hạc, cảm thấy vật này đủ thần kỳ, không ngờ có thể mang tin tức truyền âm. Hắn cất vào nhẫn trữ vật, chuẩn bị bước xuống lầu.
Đột nhiên, ánh mắt nhìn về một góc ở cánh trái. Không biết từ lúc nào, có một người đã ngồi đó.
Toàn thân hắn vận một bộ hắc bào, mũ trùm quá mặt. Đầu gục xuống dường như là đang ngủ. Đáng sợ hơn là trên thân hắn không có khí tức, phảng phất như phàm nhân đồng dạng.
“Người này từ lúc nào đến đây. Vừa nãy khi ta đi lên, rõ ràng đã nhìn qua một lượt, hoàn toàn không thấy người này. Hơn nữa nhìn U Nạp Lan không giống ngạc nhiên, dường như đã sớm biết kẻ này ở đây”
Lông mày hắn nhíu lại, mức nguy hiểm của nhóm người này đã tăng thêm một phần .
Thẳng đến khi hắn rời đi, Trần Thiên Kiệt mới lên tiếng:
“Tiểu thư, kẻ này biết Phệ Huyết Chú, chẳng lẽ hắn quen biết người của Bắc tộc ?”
“Có quá nửa là vậy. Bắc Tộc xưa nay vốn thần bí, liệu có người của họ tới lãnh thổ của Liên Minh hay không thì chẳng ai biết được”
“Vậy phù chú này…chẳng lẽ cứ để như vậy ?”
“Không cần lo lắng, loại Huyết Thệ này nếu chênh lệch một đại cảnh giới liền sẽ vô hiệu. Chỉ cần vào được địa tàng, ấn chú cảm ứng của Chúc Ngôn sẽ tạm thời vô hiệu. Đến lúc đó ta có thể cởi bỏ phong ấn, loại bỏ Huyết Thệ”
“Sau khi xong việc, mạng của hắn cứ để ta xử lý” – Ánh mắt Trần Thiên Kiệt lóe lên một tia tàn nhẫn.
.....
Âu Dương Huyền rời khỏi Tửu Lâu, trong lòng như chút được gánh nặng. Kẻ vừa rồi tạo cho hắn một cảm giác nguy hiểm.
Xem ra đối phương cũng có Hộ Đạo Giả. Có lẽ đêm nọ, bọn chúng nắm chắc có thể tóm được mình nên mới không huy động cường giả cấp bậc này. Bằng không sự tình sẽ còn phức tạp hơn nhiều.
Hiện tại chỉ còn một điều kiện, hắn cần suy nghĩ một cách cẩn thận trước khi đưa ra yêu cầu. Bước chân cứ thể lứng thững đi, không biết đã về phủ từ lúc nào.
Bỗng nhiên, có một bóng người chạy tới chính là Âu Mã Thành:
“Huyền ca, nãy giờ huynh đi đâu vậy ?”
"Có chuyện gì ?"
"Huynh vẫn chưa biết gì sao, Viên tỷ xảy ra chuyện rồi"
Âu Dương Huyền hơi khó hiểu, Âu Viên Viên là người thứ hai trong thế hệ trẻ tiến cấp Hóa Hải Cảnh, tương lai có tiềm năng đột phá Tụ Đan. Người như vậy gia tộc bảo vệ còn không hết, còn có thể gặp chuyện gì ?
.....
Bên trong phòng, một nữ nhân đang ngồi trên giường, hai tay đặt trước bụng, trên thân không ngừng tỏa ra từng đợt hàn khí.
Đôi lông mày nàng nhăn lại giống như đang chịu đựng sự thống khổ. Phía sau lưng, lão gia chủ đang áp chặt hai tay, hỏa nguyên lực không ngừng truyền vào cơ thể.
Hai ngày qua, sương lạnh trong cơ thể nàng lại một lần nữa phát tác, khiến lão phải sử dụng Hỏa nguyên lực để áp chế nó một lần nữa. Sau gần nửa canh giờ, khí lạnh mới dịu đi
“Tộc trưởng, cứ tiếp tục như vậy không phải là ý hay. Tuy rằng hỏa làm tan băng nhưng hiện tại cơ thể con bé như chiến trường cho hai luồng năng lực, e rằng lần tiếp theo tái phát sẽ khó mà chịu nổi” - Nhị trưởng lão Âu Minh Tử lên tiếng.
Lão gia chủ thu công, đặt nàng lên giường, quay lại hỏi Âu Minh Tử:
“Hai ngày nay ta yêu cầu ngươi điều tra về Hỏa Miên Ngọc, đã có thông tin gì chưa ?”
“Thứ này làm từ vật liệu đặc biệt, có thể không ngừng tỏa ra hỏa khí êm dịu thẩm thấu vào xương cốt kinh mạch, đúng là thứ tốt nhất. Đáng tiếc Linh Hư Thành không có. Nhưng có tin đồn ở Thanh Bằng Châu vừa xuất hiện một viên. Ta đã cho một người bay đến đó xem xét. Có lẽ cũng phải vài ngày nữa”
Lão gia chủ thở dài:
“Trước đây cho rằng hàn khí có thể khống chế bên trong cơ thể nên chỉ cho nó tu luyện Công Pháp Hệ Hỏa để kìm hãm. Ai ngờ được vài tháng gần đây, tốc độ phát triển của hàn khi tăng nhanh như vậy. Ta đúng là bất cẩn”
“Lão gia chủ, cũng không phải lỗi của ngài. Bệnh của Viên Nhi đúng là quái bệnh”
“Truyền lệnh của ta đến toàn tộc, cố gắng nghe ngóng thông tin về Hỏa Miên Ngọc, nếu có thông tin lập tức báo cho ta biết”
Lão bước ra ngoài vừa lúc chạm mặt Âu Dương Phong:
“Gia gia, muội ấy thế nào rồi ?”
“Đừng lo, Đại Điển Gia Tộc sắp đến, con vẫn nên tập trung vào tu luyện”
Thực lực hiện tại của Âu Dương Phong đã là Tôi Thể Đệ Thập Tầng, đã rất gần thời điểm tấn cấp Hóa Hải.
Tốc độ này quả thật vượt xa lão kỳ vọng. Tuy không biết vì sao tiểu tử này làm được, nhưng mỗi người đều có một bí mật, nếu hắn không muốn nói, vậy thì lão cũng sẽ không hỏi.
Âu Dương Phong thầm gật đầu. Mấy ngày qua, hắn phát hiện Nguyệt Tinh không chỉ gia tăng cường độ thân thể mà còn tác dụng rất lớn đến kinh mạch.
Trước khi kinh mạch bị hủy, cấp độ của nó chỉ là Địa Mạch. Thế nhưng hiện tại đã hoàn toàn biến đổi, ẩn ẩn chạm tới cấp bậc mới, Thiên Mạch.
Điều này quả thật phá vỡ thế giới quan của Âu Dương Phong. Nên biết kinh mạch từ khi sinh ra đã định hình, không thể thay đổi. Đây là quan niệm thường thức ở Thiên Khuyết Đại Lục.
Nhưng dù thế nào, chuyện này đối với hắn cũng là chuyện tốt.Nếu tiếp tục hấp thụ Nguyệt Tinh, hắn tin kinh mạch có thể thăng cấp trở thành Thiên Mạch. Tu luyện giả có Thiên Mạch ưu thế cỡ nào, không cần nói cũng biết.
Đây cũng là nguyên nhân hắn chậm chạp chưa tiến vào Hóa Hải.
Kinh mạch tăng cấp, một khi đột phá, lại kết hợp tu luyện Thập Tinh Quyết, hấp thu năng lượng từ mười đại hằng tinh trên thiên không. Đến khi đó, thực lực tuyệt đối sẽ nâng lên một tầm cao mới. Dù Âu Dương Huyền có là Hóa Hải Cảnh Đệ Tam Tầng, hắn cũng có niềm tin đánh bại.
“Phong ca”
Âu Viên Viên lúc này đã tỉnh. Nàng cố gắng ngồi dậy nhưng sức vẫn còn yếu. Âu Dương Phong bước đến bên giường, nắm lấy tay nàng.
“Đừng lo Viên Nhi, Gia Gia cùng mọi người đang tìm kiếm Hỏa Miên Ngọc. Đến lúc đó bệnh của muội nhất định sẽ khỏi”
Âu Viên Viên bất giác sờ lên mặt. Khuôn mặt nàng hiện tại xám ngắt vì lạnh, hai bên má hiện lên những điểm băng quang vẫn chưa tan hết.
Thấy nàng như vậy, Âu Dương Phong liền lôi ra một cái mặt nạ màu bạc, mỉm cười nói:
“Có nhớ hồi nhỏ, muội thích nhất là đeo mặt nạ. Thế nhưng quầy hàng khi đó không còn loại mà muội muốn, liền khóc không ngừng, báo hại phụ thân phải dỗ dành mất mấy ngày ?”
“Lúc nào rồi còn nhắc lại chuyện này” – Âu Viên Viên có chút xấu hổ - “Có phải muội hiện tại rất xấu, liền phải đeo mặt nạ che đi rồi”
“Sai. Chính là bởi Viên Nhi trong mắt ta quá xinh đẹp, thế nên mới cần phải che lại. Có như vậy, ngoài trừ ta ra, sẽ không có ai được ngắm nhìn nó nữa”
Âu Viên Viên nhìn hắn. Từ nhỏ tới lớn, Phong ca vẫn luôn như vậy, vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất. Chỉ cần ở bên hắn, mọi chuyện đều không còn quan trọng. Nàng ngoan ngoãn cầm mặt nạ lên đeo. Mặt nạ làm từ chất liệu thượng hạng, đeo vào rất thoải mái.
Âu Dương Phong nhìn nàng, có chút xúc động. Không biết từ lúc nào, cô nàng nhỏ luôn đi cạnh hắn, hiện đã trưởng thành.
Trong bất tri bất giác, tình cảm của hắn dành cho nàng đã không còn chỉ là của một vị ca ca đơn thuần.
Đột nhiên, lông mày Âu Dương Phong hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
Ở nơi đó, không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người. Hắn mặc một thân hắc y, hai tay chắp sau lưng, chính là kẻ mà gã ghét nhất, Âu Dương Huyền.