Chương 42: Huyết Linh Thệ
Đối chiến với Âu Dương Huyền lâu như vậy, đây là lần đầu tiên lão cảm thấy nguy hiểm. Hai tay lão chắp vào nhau, quát lớn:
“Huyền Kỹ Hạ Phẩm: Quan Nộ Kim Sư Hống”
Một đầu kim sư cỡ hai trượng hiện lên sau lưng. Cái miệng nó gầm vang, phóng ra một luồng phong bạo đánh tan những cánh hoa đào. Huyền Kỹ Thượng Phẩm cứ như vậy bị phá giải.
“Tiểu tử, đây không phải là vũ kỹ của Âu Gia. Ngươi học nó từ đâu ?”
“Nếu ta nói, tiền bối có thể dạy ta chiêu vừa rồi không ?”
“Muốn học thì đưa tiền. Học phí một trăm vạn kim tệ”
Âu Dương Huyền nghe vậy cũng lười trả lời. Khi nãy hỏi lão cũng chỉ là thuận miệng. Chỉ riêng Đào Hoa Am cùng Tùy Ba Trục Lãng đã rất khó luyện. Tham nhiều thì không tinh, vẫn là nên thôi đi.
“Được rồi, nói chuyện chính sự đi. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Đừng nói với ta ngươi chỉ đến đó tán tỉnh nữ nhân”
Âu Dương Huyền thở dài, cũng không giấu giếm nữa, bắt đầu kể cho lão về Sơn Hà Đồ cũng như tổ chức của Như Nguyệt. Nghe xong, Mặc Cổ có chút trầm ngâm.
“Liên Minh Tứ Trụ có thể thống trị qua bao nhiêu thế hệ, nội tình vô cùng sâu. Nếu tổ chức ngươi nói có tồn tại, vậy thì khả năng cao bọn chúng đến từ Tinh Quốc”
“Tinh Quốc ?”
“Đúng. Tinh Quốc là Đế Quốc duy nhất của nhân tộc trên đất liền. So với nó, cái gọi là Tứ Đại Vương Triều chỉ là tiểu hài tử, ngay cả xách dép cũng không xứng. Lý do mà Tứ Trụ hợp thành Liên Minh chính là để chống lại sức ép đến từ Tinh Quốc”
Âu Dương Huyền thầm gật đầu. Chiến đấu giữa hai thế lực không chỉ cạnh tranh ngoài sáng mà còn là đấu nhau trong tối. Phá hoại cơ sở, tiêu diệt nhân tài của đối phương trước nay không hề thiếu. Thế nên nếu Tinh Quốc có cài cắm người trong Liên Minh thì cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ có điều, việc này chưa giải thích được tại sao đối phương lại không nhắm đến Dư Tùng Hải ngay từ đầu ?
“Sơn Hà Đồ kia, có thể đưa cho ta xem hay không ?” – Mặc Cổ bất chợt lên tiếng
Âu Dương Huyền nhìn lão, cuối cùng vẫn là lắc đầu. Không phải hắn không tin Mặc Cổ, mà bức họa đó hiện đang ở một nơi bí mật, để an toàn hắn cũng không mang theo trong người
Mặc Cổ thấy hắn từ chối cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói
“Tiểu tử, bất kể thế nào, ngươi vẫn là nên tránh xa chuyện này. Thế lực hùng mạnh trên Thiên Khuyết Đại Lục có rất nhiều, không phải một Âu Gia nho nhỏ có thể chống lại đâu”
Âu Dương Huyền trầm mặc. Như Nguyệt đã nói bức tranh này là chìa khóa để mở ra bảo tàng, chứng minh giá trị của nó không hề nhỏ. Nếu như hiện tại phải từ bỏ, hắn có chút không cam lòng.
Đây là số phận của kẻ không có khí vận sao ?
“Dù ta có đưa cho chúng, cũng chưa chắc chúng đã để yên cho ta”
“Thật ra ta có một cách có thể giải quyết chuyện này ?”
“Cách gì ?”
Mặc Cổ không trả lời, chỉ nhìn hắn cười nhạt
“Ra giá đi” – Âu Dương Huyền có chút phiền chán tính cách này của lão
“Năm Vạn Kim Tệ”
Âu Dương Huyền cũng không lòng vòng, vứt cho lão một túi tiền.
“Ngươi đã bao giờ nghe đến Huyết Linh Thệ chưa ?” – Mặc Cổ vừa kiểm tra vừa hỏi hắn.
“Đó là cái gì ?”
“Là một dạng phệ chú của người phương Bắc. Nó cũng giống như linh văn trên phù chú, nhưng khác ở chỗ nó dùng máu thay cho mực. Hơn nữa thứ mà nó khống chế cũng không phải thiên địa mà là chủ thể bị vẽ phù”
Âu Dương Huyền từng đọc về “Người Phương Bắc”. Linh Hư Thành là một trong ba mươi hai thành thuộc quản hạt của Liên Minh. Vị trí của bọn họ nằm ở phía Nam của Đại Lục Thiên Khuyết.
Phía Đông tiếp giáp với Mê Vụ Lâm, thành lũy tự nhiên của Yêu Tộc Tổ Địa. Quá nửa Yêu Tộc Hóa Hình đều đến từ đây. Đối ứng với nó là Vô Tận Quan ở phía Tây. Đây là khu vực không có Quốc Gia nào thống trị, có thể nói là hỗn loạn vô cùng.
Mà vùng trung tâm lục địa là lãnh thổ của Tinh Quốc, đế quốc duy nhất của nhân tộc trên đất liền. Nếu vượt qua nó đi về phương Bắc sẽ đến Vùng Đất Bị Nguyền Rủa, lãnh địa của Thập Lục Bộ Lạc.
“Thứ này hoạt động thế nào ?”
“Huyết Linh Thệ dùng máu tươi của hai người kết dẫn với nhau, một khi ký kết thì không thể vi phạm lời thề, bằng không sẽ bị nghịch chú mà c·hết”
Nói rồi, lão lấy một cây gậy khẽ vẽ lên đất những ký tự kỳ quái. Mười nét cong, bốn nét dọc, chín nét ngang.
Đây chính là Huyết Linh Thệ.
“Huyết Linh Thệ đương nhiên cũng có điểm hạn chế, không thể sử dụng với người vượt ngươi quá một đại cảnh giới. Nếu sau khi lập thệ mà thực lực đối phương vượt quá một đại cảnh giới thì lập thệ sẽ lập tức mất hiệu quả”
Âu Dương Huyền nhíu mày. Hắn cảm thấy thứ này có chút giống với Sinh Tử Phù trên lưng Như Nguyệt, đều là vẽ trên người, hơn nữa lấy máu làm vật dẫn. Chẳng lẽ Sinh Tử Phù cũng xuất xứ từ phương Bắc ?
Hắn quay lại hỏi Mặc Cổ:
“Huyết Thệ này tiền bối học từ đâu ?”
Phương Bắc được gọi là Vùng đất bị nguyền rủa, người nơi đó rất ít qua lại với thế giới bên ngoài. Một người phương Nam lại biết vẽ Huyết Linh Thệ, không khỏi có chút kỳ quái.
Mặc Cổ không trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Tiểu tử, khi thực lực còn chưa đủ, đừng nên hỏi quá nhiều. Thế giới này rộng lớn khôn cùng, Linh Hư Thành chỉ là hạt cát trong nó mà thôi. Nếu một ngày ngươi rời khỏi đây, sẽ biết cái gọi là ngoài trời còn có trời”
Âu Dương Huyền biết lão không muốn nói, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ thầm ghi nhớ và hỏi thêm những thứ liên quan đến Huyết Linh Thệ. Nửa ngày trôi qua, hắn mới nắm được cơ bản cách sử dụng, liền cáo từ rời đi.
"Chuyện liên quan đến Sơn Hà Đồ, ta vẫn hy vọng tiền bối giữ kín" -Âu Dương Huyền mở miệng.
Mặc Cổ nhìn theo bóng lưng gã dần xa, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, không rõ là đang nghĩ gì.
====================
Gần phủ thành chủ có một quán tửu lâu tên gọi là Nguyệt Hạ, ý chỉ nơi hạ lạc của ánh trăng. Nơi này có tổng cộng mười hai tầng, cứ ba tầng thì chia làm một cấp, thấp nhất là Đinh, cao nhất là Giáp. Đứng trên tầng cao nhất còn có thể nhìn ra khắp bốn phía Linh Hư Thành.
Lúc này dưới chân tửu lâu đang có một nam tử, thân vận hắc y, hông đeo ngọc bội. Tay phải của hắn cầm một cây quạt không ngừng gõ, bộ dáng rất giống một công tử thế gia.
“Khách quan, đã đặt chỗ trước chưa ?” – Tiểu nhị chạy ra chào hỏi.
“Một bàn trên tầng thứ mười hai” – Nam tử từ tốn đáp
“Mời đi lối này”
Không gian bên trong vô cùng rộng rãi. Phía trên đèn lồng đỏ treo cao, phía dưới bàn ghế chạm trổ cầu kỳ, hai bên không ngừng có nhân viên ra vào tấp nập. Đặc biệt ở giữa còn đặt một hồ nước tạo cho người ta cảm giác đang lạc vào một thủy trấn nào đó chứ không phải tửu lâu
Nam tử chậm rãi bước lên tầng cao nhất. Nơi này chỗ ngồi không nhiều, rõ ràng dành riêng cho kẻ có khách quý. Lúc này cả tầng chỉ có ba người, hai nam một nữ. Hai người nam đứng ở hai bên, khuôn mặt đều bị che đi bởi mặt nạ.
Người bên trái dáng người cao lớn, hai tay khoanh trước ngực trong khi kẻ bên phải lại có chút mập mạp, béo tròn.
Đột nhiên, gã béo quay lại nhìn nam tử, thái độ có chút hơi kỳ quái, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hành động này chỉ là thoáng qua nhưng không thoát được tầm mắt của hắn.
Sau một lúc, ánh mắt liền thu về, chuyển qua nữ nhân còn lại.
Nàng mặc một thân lam y, phục trang đơn giản. Hai tay vừa vặn chắp sau lưng, lặng yên ngắm nhìn khung cảnh phía bên dưới, dường như không để ý đến nam tử vừa xuất hiện.
“Ngươi đến muộn”
Nữ nhân lên tiếng. Thân người quay lại, để lộ ra dung nhan bị che đi bởi một tấm mặt nạ màu bạc. Hai tay nàng khẽ vuốt nếp áo, chậm rãi ngồi xuống:
“Ngươi là Âu Dương Huyền ?”
Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc, giống ý chất vấn hơn là hỏi. Nhưng điểm khiến hắn khó chịu nhất lại là ánh mắt. Ánh mắt đó sâu thẳm như tinh tú, cao ngạo tuyệt luân, tựa như một vị đế vương đang nhìn xuống chúng sinh hèn mọn.
Để một đế vương ngồi chung bàn với mọn dân, quả thật là một sự xỉ nhục quá mức.
“Không sai” – Âu Dương Huyền cũng lười so đo, tự mình ngồi xuống, dùng tay rót cho mình một ly rượu.
“Đã như vậy, liền vào thẳng vấn đề. Ngươi muốn thế nào mới giao ra Sơn Hà Đồ”
“Muốn giao cũng không khó, chỉ cần các người đáp ứng ta ba điều kiện, ta liền hai tay dâng lên tuyệt không nuốt lời”
“Ba điều ? Ngươi không cảm thấy mình quá tham lam sao ?”
“Không hề. Có thể khiến cho một vị Hóa Kiếm Môn cất công đến tận đây, e rằng vật này giá trị cũng không nhỏ. Ba điều kiện nói thế nào cũng vẫn là ít”
Nữ nhân áo lam nghĩ một lúc rồi nói:
“Điều kiện như thế nào ?”
“Trước hết, ta muốn biết các ngươi là ai”
“Thế gian này, những kẻ thật sự biết về bọn ta e rằng đã chẳng còn sống nữa. Có điều Âu Dương Huyền, đối đầu với chúng ta chính là chuyện ngu xuẩn nhất mà ngươi có thể làm”
“Bớt nói mấy lời hù dọa đi. Nếu các ngươi mạnh như vậy, sớm đã đi tìm Dư Tùng Hải đòi đồ, việc gì phải lén la lén lút làm mấy chuyện này. Hơn nữa…”
Âu Dương Huyền nhìn thẳng vào mắt nàng:
“Dù ngươi không nói. Ta cũng đoán được ngươi là ai”
Hai gã nam tử phía sau đều có chút kinh ngạc, riêng nữ nhân lại nhíu mày:
“Ngươi biết ta ?”
Âu Dương Huyền cười nhạt:
“Đêm đó ta bắt được Như Nguyệt, muốn g·iết nàng chỉ là cái tiện tay. Nhưng ta không làm vậy, ngươi có biết là tại sao không ?”
Nữ nhân nhìn hắn, không trả lời.
“Bởi vì một con chó khi thất bại, việc đầu tiên chính là trở về tìm chủ của nó. Có thể được gọi là tiểu thư, lại ẩn náu ở phủ thành chủ, ngoài con gái của Dư Tùng Hải thì chỉ còn một người. Hôn thê của Dư Tùng Vận, đồng thời cũng là con gái thành chủ Xung Hư Thành. Ta nói có đúng không U Nạp Lan tiểu thư”
Sau một thoáng, U Nạp Lan đưa tay tháo mặt nạ, nhàn nhạt đáp:
“Xem ra nữ nhân ngu xuẩn kia đã bị ngươi theo đuôi mà không biết. Vậy giờ ngươi muốn làm gì, nói chuyện này cho cha con Dư Tùng Vận ? Kêu bọn chúng tới bắt giam ta ?
“Ta không có rảnh như vậy, trái lại cô nương một mình ra ngoài gặp nam tử xa lạ, hôn phu của cô nương có biết hay không ?”
“Câm miệng”
Trần Thiên Kiệt quát lên. Khí thế của Hóa Hải Đệ Thập Tầng phóng ra muốn đè c·hết Âu Dương Huyền. Có điều giờ cũng không phải ở Vạn Túy Lâu, hắn cũng không còn là tiểu tử chân ướt chân ráo không biết cách chiến đấu.
Chỉ thấy hai tấm phù bay ra khỏi người, ánh lên luồng kim quang chiếu sáng cả một vùng:
“Phù Chú Hóa Hải Thượng Phẩm!” - Tròng mắt Trần Thiên Kiệt co lại.
“Không sai, tấm phù này được gọi là Kim Quang Tiễn, là phù chú hệ kim. Ta cũng là mất không ít tiền mới mua được. Ngươi có muốn thử không ? Để xem kiếm của ngươi nhanh hay phù của ta nhanh ?”
Trong Ngũ Hành, Kim sắc bén nhất, sức công phá đơn mục tiêu mạnh chỉ thua có Lôi trong song dị. Hơn nữa đặc tính của tiễn là nhanh, ở khoảng cách gần như vậy dù là Trần Thiên Kiệt cũng phải thoái lui.
Đấy là còn chưa kể, Mặc Cổ vẫn như hổ rình mồi đang quan sát phía xa, có cho chúng ba lá gan cũng không dám hành động hấp tấp.
“Âu Dương Huyền, chỉ là hai tấm phù mà thôi. Ngươi cho rằng bản thân liền là vô địch ? ” – Trần Thiên Kiệt cười lạnh, tay phải khẽ rút kiếm.
“Thiên Kiệt, Đủ rồi !” – U Nạp Lan ra lệnh.
“Vấn đề bọn ta là ai, không thể nói cho ngươi, tìm điều kiện khác đi”
Âu Dương Huyền liếc nhìn nữ nhân trước mặt, nhàn nhạt đáp:
“Mục đích của các ngươi chính là bảo tàng ẩn giấu trong Sơn Hà Đồ, nếu đã như vậy, chúng ta có thể hợp tác. Âu Gia dù gì cũng là đệ nhất tộc tại Linh Hư thành, cường giả Tụ Đan cũng không ít. Bảo tàng tìm được các ngươi lấy bảy, bọn ta lấy ba, thế nào ?”
U Nạp Lan cắt ngang:
“Chuyện liên quan đến Sơn Hà Đồ không thể để kẻ khác tham dự. Giao ra Sơn Hà Đồ, công pháp, linh kỹ, thậm chí là linh thạch ta đều có thể cho ngươi. Đây là giới hạn cuối cùng của ta”
Điều kiện này gã họ Trần cũng từng đưa ra nhưng bị Âu Dương Huyền từ chối. Hiện tại tình thế đã có chút thay đổi. Nếu có thể dùng Sơn Hà Đồ đổi lấy tài nguyên tu luyện, vậy thì cũng không lỗ. So với việc liều mạng đi kiếm tìm một thứ hư vô mờ mịt như bảo tàng thì còn thực tế hơn.
Có điều nếu không còn Sơn Hà Đồ, đối phương khả năng cao sẽ không cố kỵ mà tìm cách g·iết hắn. Bọn chúng chưa ra tay vì đây là địa bàn của Âu Gia, nhưng nếu ra ngoài thì sao ? Hắn cũng không thể vĩnh viễn trốn trong Linh Hư Thành.
“Các ngươi điều này không được, điều kia không được, vậy thì còn thảo luận cái gì”
“Điều kiện cũng phải dựa trên tính thực tế, bằng không chúng ta cá c·hết lưới rách, ngươi tuyệt đối cũng không sống yên”
Âu Dương Huyền tay gõ xuống bàn, bắt đầu suy tính. Sau một lúc ngón tay chỉ vào gã béo đứng sau:
“Nếu đã vậy, ta muốn nói chuyện riêng với hắn”