Chương 41: Long Và Hổ
Linh Hư Thành tồn tại một câu nói rất nổi tiếng:
“Âu Gia Song Kiêu, Phong Huyền Linh Hư” chính là để chỉ hai thiên tài nhà Âu Gia, Âu Dương Phong và Âu Dương Huyền.
Cả hai đều là nhân kiệt thế hệ này, hơn nữa xuất thân cũng không kém. Một kẻ là con trai của Đại Đương Gia, người được mệnh danh là thiên tài trăm năm có một của Linh Hư Thành, có tiềm năng tiến cấp Linh Thân Cảnh.
Người còn lại là con trai của Nhị Đương Gia. Vị này am hiểu quan hệ, biết lấy lòng người. Dưới sự chỉ đạo của hắn, sản nghiệp Âu Gia đã mở rộng gấp đôi so với thời của lão gia chủ.
Đáng tiếc hai năm về trước, Đại đương gia biến mất, con trai hắn thì b·ị đ·ánh cho trọng thương, trở thành phế vật. Phe phái của Đại Đương Gia có thể nói là thua triệt để.
Mãi cho đến gần đây, Âu Dương Phong có thể tu luyện đã khiến cục diện có chút thay đổi. Chí ít vị trí của hắn trong gia tộc đã không còn bết bát như trước.
“Âu Dương Phong ! Đây là Nghị Sự Đường, không phải chỗ cho ngươi làm loạn”
Tam Đương Gia Âu Túy Tử đập bàn, quát lên. Con trai lão là Âu Định Hải bị tiểu tử này đả thương, hiện tại vẫn đang nằm trên giường, lão làm sao không tức giận.
Âu Dương Phong không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn lão gia chủ, chắp tay cung kính nói:
“Phong Nhi vấn an Gia Gia”
Âu Chấn Mục mỉm cười:
“Đã đến thì vào đi”
Hai gã nam tử đứng đối diện nhau. Đây là lần đầu tiên Âu Dương Huyền chạm mặt Khí Vận Chi Tử.
Ấn tượng đầu tiên về người này chính là hắn rất điềm tĩnh. Chỉ là không biết gã thuộc dạng gì ? Là kẻ xuyên không giống hắn, hay là cổ lão trọng sinh ? Hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là nhặt được bảo vật.
Nếu là loại thứ ba thì cũng thôi, nhưng nếu là loại thứ hai, vậy thì vô cùng phiền phức. Những kẻ này không những biết trước chuyện trong tương lai, mà còn có kiến thức và kinh nghiệm vượt xa người thường.
“Phong Nhi, ngươi có chuyện gì mà tới đây ?” – Lão Gia chủ ân cần hỏi.
“Viên Viên trong người có chút không khỏe, kính xin Gia Gia tới kiểm tra một chút”
Cơ thể Viên Viên từ khi tái phát băng hàn liền liên tục bị cái lạnh phủ kín. Ngay cả công pháp của phụ thân cũng có chút áp chế không nổi. Hắn đến đây vốn là muốn nhờ Lão Gia Chủ can thiệp, vừa đúng lúc nghe thấy gia tộc muốn gả Viên Viên cho Dương Huyền, trong lòng không khỏi tức giận.
“Được rồi, chờ chuyện ở đây xong ta sẽ tới”
Âu Dương Huyền đứng bên cạnh, rốt cuộc đã hiểu tại sao phe phái của Đại Đương Gia nhiều năm như vậy vẫn không đổ. Xem ra quá nửa là có lão gia chủ đứng sau chống lưng.
“Xin hỏi các vị, kẻ trước người sau đều muốn gả Viên Viên cho hắn. Vậy đã từng hỏi qua ý kiến của nàng chưa ” – Âu Dương Phong lạnh nhạt hỏi
“Từ trước đến nay, hôn sự vốn là do trưởng bối quyết định. Hơn nữa Huyền Nhi cùng Viên Nhi trai tài gái sắc, có gì là không tốt ?” – Tam Đương Gia rốt cuộc lên tiếng.
Cho dù Âu Dương Phong khôi phục thì thế nào ? Chênh lệch giữa Tôi Thể Cảnh tầng mười cùng Hóa Hải Cảnh tầng ba vẫn là quá lớn. Lão không tin Âu Dương Phong có thể làm ra chuyện gì đặc biệt. Hơn nữa, tranh đấu gia tộc cũng không phải chỉ dựa vào một cá nhân.
“Vậy chúng ta đánh cược đi. Nếu ta có thể đánh bại hắn ở Đại Điển Gia Tộc thì thế nào?”
“Đánh bại hắn ? Đơn giản là nằm si nói mộng”
Âu Dương Phong không để ý đến lời mỉa mai, nhìn sang Âu Dương Huyền,
“Biểu đệ, ngươi vẫn tự hào danh xưng đệ nhất thế hệ trẻ, hẳn sẽ không e ngại mà từ chối đấy chứ ?”
Lông mày Âu Dương Huyền nhướng lên. Đây là đang khích tướng hắn sao ? Đang định mở lời phản bác, chợt lão gia chủ xen ngang:
“Phong nhi, lần này thời gian tổ chức Đại Điển có thay đổi, chính xác là mười ngày nữa. Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ”- Ý tứ của lão rất rõ ràng, mười ngày muốn từ Tôi Thể Tầng Mười lên Hóa Hải Tam Giai là không thể nào, đừng nên ngu ngốc đánh cược.
“Cái gì ?” – Âu Dương Phong thốt lên.
“Đây là lệnh từ phía thành chủ. Tam tộc chi hội năm nay, phủ thành chủ cũng sẽ tham dự, hơn nữa còn cho phép người bên ngoài tham gia. Ba người đứng đầu sẽ được đưa đến Thiên Khôn Vương Triều, cạnh tranh một suất gia nhập Liên Minh phân bộ. Vốn là cuối năm mới tổ chức, nhưng không rõ vì lý do gì người của Liên Minh yêu cầu đẩy lên sớm hơn. Đại Điển Gia Tộc cũng vì vậy mà phải thay đổi”
Ngoài trừ hai vị trưởng lão, cả Nghị Sự Đường huyên náo không thôi. Gia Nhập Liên Minh Tứ Trụ ? Tin tức này thật sự quá mức chấn động, đây chính là bốn con quái vật thống trị Tứ Quốc, nếu có thể làm môn sinh của nó, tuyệt đối là gà chó cùng lên tiên.
Âu Dương Huyền có chút khó hiểu, không phải Liên Minh chỉ tuyển nhân tài đến từ bát Châu, tứ Quốc hay sao. Tại sao lần này lại hạ thấp chỉ tiêu như vậy ?
“Đại Điển Gia Tộc Lâm Viên hai tộc vừa kết thúc. Người đứng đầu không ai khác chính là Lâm Vũ Phong cùng Viên Bắc Nhất. Năm ngày tới bọn họ sẽ đưa người tới bái phỏng. Đến lúc đó các ngươi cũng cần chuẩn bị tránh làm mất mặt Âu Gia”
“Vâng” – Tứ vị Đương Gia đều chắp tay tuân mệnh”
“Ngoài ra để đảm bảo Âu Gia không thất thế trong cuộc đua này. Người đứng đầu Đại Điển năm nay sẽ được gia tộc toàn lực hỗ trợ tài nguyên tiến cảnh, còn được học Vũ Kỹ chân truyền của gia tộc”
Cả Âu Dương Huyền lẫn Âu Dương Phong đều kích động không thôi. Chưa nói đến tài nguyên, chỉ riêng vũ kỹ chân truyền cũng đã có sức hấp dẫn trí mạng. Đây là thứ chỉ có các đời gia chủ mới có thể học, chính là một bộ Huyền Giai Vũ Kỹ.
Xem ra Âu Gia muốn dốc cạn vốn cho lần đánh cược này.
Âu Dương Phong có chút không cam lòng. Thời gian, thứ hắn cần nhất chính là thời gian. Mười ngày là quá ngắn, chỉ vừa đủ thăng cấp Hóa Hải Cảnh. Đối đầu với người khác thì không vấn đề, nhưng với Âu Dương Huyền thì hắn không nắm chắc.
Chẳng lẽ phải chắp tay dâng cơ duyên cho đối phương ?
“Ha ha… Huyền Nhi, ta thấy vụ đánh cược vừa rồi của Phong Nhi không tệ. Hay là ngươi chấp thuận đi” – Tam đương gia lập tức bỏ đá xuống giếng.
Âu Dương Phong siết chặt nắm đấm, cái tâm điềm tĩnh ban đầu có chút không giữ được. Sau một lúc, hắn dường như hạ quyết tâm:
“Âu Dương Huyền, ngươi có nhận lời thách đấu hay không ?” - Khí thế của hắn như mãnh hổ rời núi, sống lưng thẳng tắp. Ánh mắt kiên nghị, không vì đối phương mạnh hơn mình mà kh·iếp sợ.
Âu Dương Huyền trái lại không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn quanh Nghị Sự Đường.
Trong thâm tâm, hắn chẳng ưa gì mối hôn sự này. Nữ nhân Viên Viên kia tuy hắn chưa từng gặp, nhưng có thể khẳng định nàng tuyệt đối không thích hắn. Cưới một người như vậy, chỉ trăm hại mà không có lợi.
Đó là chưa kể, “Khí Vận Chi Tử” càng rơi vào nghịch cảnh thì càng mạnh. Nhìn nữ nhân của mình phải đi lấy người khác, đây chẳng khác gì cái quả bom nổ chậm kích thích hắn tu luyện. Nếu chẳng may trong mười ngày hắn gặp được đại kỳ ngộ gì đó, vậy thì Âu Dương Huyền sẽ được không bù mất.
Thế nhưng… thân là con trai Nhị Đương Gia, bị kẻ khác thách đấu lại lựa chọn rút lui, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến sự ủng hộ của gia tộc.
Cứ coi như cha hắn trở thành gia chủ thì thế nào ? Lão gia chủ vẫn còn tại thế, Âu Hoàn Nhan cũng không thể làm gì quá phận. Dựa vào mối quan hệ giữa Âu Dương Phong và Âu Viên Viên, một khi hai người này trưởng thành, tuyệt đối sẽ là trở ngại cực lớn cho hắn.
Đến lúc đó, e rằng phe phái ủng hộ Âu Dương Phong sẽ lại một lần nữa ngóc đầu dậy.
Trong lòng Âu Dương Huyền không ngừng phân tích, suy đoán thiệt hơn trong truyện này, rốt cuộc mở miệng
“Nếu biểu huynh đã kiên quyết như thế vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Ta chấp nhận lời thách đấu”
Thế giới này chính là mạnh được yếu thua, chỉ có không ngừng mạnh lên mới có thể tồn tại. “Khí Vận Chi Tử” thì thế nào ? Hai kiếp làm người, hắn cũng không phải là đồ ăn chay. Trong bất giác, khí thế của Âu Dương Huyền cũng thay đổi, như chân long thức tỉnh, như sông rộng trường giang.
Hai người đứng đối đầu nhau, khí thế bất phân thắng bại. Âu Dương Huyền và Âu Dương Phong, một Long một Hổ. Trận chiến giữa hai người dường như được định trước là sẽ phải xảy ra.
“Được rồi. Nếu đã vậy hôn sự tạm thời chưa công bố, chờ tới Đại Điển Gia Tộc sẽ nói tiếp. Nếu không còn chuyện gì thì giải tán đi” - Lão Gia Chủ nói xong, Thân hình vác theo Âu Dương Phong, hư không tiêu thất.
Hai người vừa rời đi. Đại Sảnh lại một lần nữa nhốn nháo, Âu Hoàn Nhan tiến đến nhìn nhi tử:
“Nếu ngươi thực sự thích Viên Viên thì cứ tiến tới. Có phụ thân ở đây, ngươi không cần phải sợ gì cả”
Âu Dương Huyền bất giác nhìn lão, cảm thấy người này không giống như giả dối. Kiếp trước mất phụ thân, kiếp này lại có một người khác gọi mình là nhi tử. Trong thoáng chốc, hắn có cảm giác như trở về quá khứ.
“Phụ thân yên tâm. Ta tự có đối sách”
Âu Hoàn Nhan gật đầu:
“Huyền Nhi, ở đây có linh tệ cùng đan dược, ngươi cầm lấy. Nhớ kỹ phụ thân vĩnh viễn ủng hộ ngươi”
Âu Dương Huyền kiểm tra, thấy bên trong có một trăm linh tệ cùng rất nhiều Nạp Khí Đan. Hắn cảm tạ hai tiếng rồi rời khỏi Nghị Sự Đường.
Mười ngày với người khác thì ngắn, nhưng với “Khí Vận Chi Tử” thì lại là chuyện khác. Muốn nắm chắc phần thắng, hắn cần làm chuẩn bị.
.....
Âu Chấn Mục dẫn Âu Dương Phong rời Nghị Sự Đường, thở dài:
“Phong Nhi, ta biết trong lòng con có chút không cam tâm, nhưng ta thân là gia chủ, không thể một bên nặng một bên nhẹ. Hôn sự này là toàn tộc đều muốn, trừ khi con thực có thể đánh bại y, bằng không ta cũng vô phương ngăn cản”
“Phong nhi hiểu”
Hắn làm sao không biết nỗi khổ tâm của Gia gia, chỉ là trong lòng vẫn có chút khó chịu. Nếu như phụ thân còn ở đây, sao có thể để Âu Hoàn Nhan tác oai tác quái.
Tốc độ của lão gia chủ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sương phòng của Âu Viên Viên.
Chợt, Âu Chấn Mục hơi nhíu màu, cảm thấy có gì đó không đúng. Căn phòng lúc này rất lạnh, bên trong có một thiếu nữ đang ngồi, hai tay khoanh trước ngực. Cơ thể nàng giống như một tượng băng điêu khắc, tỏa ra từng đợt hàn khí.
Âu Dương Phong hoảng hốt muốn lao lên nhưng bị lão ngăn lại.
“Đừng chạm vào nó !”
Lão bước đến gần, hai tay áp vào lưng nàng, nguyên lực hùng hậu của cường giả nửa bước Linh Thân tràn vào người Viên Viên.
“Băng Cực trong người con bé đã phát triển ngày một mạnh, ngay cả nguyên lực của ta cũng không thể hoàn toàn áp chế”
Sau gần nửa nén nhang, cơ thể nữ tử bắt đầu ấm dần, làn da cũng không còn trắng bệch như lúc trước. Nhưng trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn thấy những điểm băng tinh nhỏ, lấm tấm như những hạt quang vân.
Nàng mở mắt ra, thấp giọng gọi:
“Gia Gia”
Lão Gia Chủ thu tay lại, đặt nàng nằm xuống. Cơ thể Viên Viên từ nhỏ đã kỳ lạ, luôn phải chịu cái lạnh thấu xương. Kỳ quái là ở chỗ thứ này không phải trúng độc hay bị bệnh, mà là xuất phát từ bên trong xương cốt của nàng. Lão cũng đành bó tay.
Nhìn thấy khuôn mặt sầu lo của lão, Âu Dương Phong vội hỏi :
“Gia gia, muội ấy sẽ không sao chứ ?”
“Tạm thời thì không sao. Nhưng tiếp tục như vậy, e rằng thân thể con bé sẽ không chịu nổi”
......
Dưới bóng cây, thân hình Âu Dương Huyền đứng đó. Hắn đang đợi một người.
Không biết qua bao lâu, từ cuối góc đường xuất hiện một nữ tử. Nàng chùm áo choàng, khuôn mặt được che lại bởi một tấm lụa mỏng:
“Dương Huyền, tiểu thư đã đồng ý gặp ngươi. Thời gian là ngày mốt, địa điểm sẽ do ngươi chọn. Có điều ngươi tốt nhất không nên làm chuyện gì ngu xuẩn. Tiểu thư không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”
Âu Dương Huyền nhìn nàng, bất giác hỏi:
“Vết thương của cô thế nào rồi ?”
“Không cần ngươi quản, trả nhẫn trữ vật cho ta”
“Muốn ta trả cũng được, nhưng ta có một điều kiện”
“Điều kiện gì ?”
“Giải trừ cấm chế của Ngọc Giản. Ta muốn học Đào Hoa Am cùng Tùy Ba Trục Lãng”
“Ngươi nghĩ hay thật. Công pháp của Thiên Nguyệt Giáo không cho người ngoài học. Nếu bị phát hiện tuyệt đối sẽ nhận trừng phạt”
“Ta có bị trừng phạt hay không chưa cần cô lo. Đừng quên quần áo của cô vẫn đang nằm trong tay ta, muốn lấy lại thì mau giải trừ cấm chế”
Nếu là trước đây, hắn sẽ không nói những lời như vậy. Nhưng hiện tại hai người đã vạch mặt, cái gì lễ nghĩa, cái gì lịch sự đã không còn cần thiết, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cách này quả nhiên có hiệu quả. Ngay cả dưới khăn che mặt, hắn vẫn có thể thấy khuôn mặt nàng đỏ ửng như gấc chín. Bàn tay nắm chặt, dường như là muốn động thủ.
“Đưa đây !” – Nàng chìa tay
Âu Dương Huyền lấy ra hai tấm ngọc giản. Như Nguyệt cầm lấy, hơi chạm nhẹ, miểng lẩm ngẩm chú ngữ. Chỉ thấy hai tấm ngọc giản lóe lên quang mang, rốt cuộc giải trừ cấm chế.
Âu Dương Huyền vui mừng, kiểm tra không có gì sai sót mới ném trả nàng nhẫn trữ vật
Như Nguyệt đưa thần thức vào trong, lập tức quát lên:
“Âu Dương Huyền, Linh Tệ cùng Linh thạch của ta đâu ?”
“Có sao ? Ta không nhìn thấy”
“ÂU DƯƠNG HUYỀN ! Ngươi đứng lại cho ta” – Như Nguyệt tức giận muốn thổ huyết. Linh lực tụ lại muốn động thủ, nhưng đối phương đã biến mất từ lúc nào.
.....
Một ngày sau đó, bên trong khuôn viên Âu Gia, một bóng người đang không ngừng di chuyển. Đột nhiên thân hình hắn hư không tiêu thất, khi hiện ra đã đứng cách đó một đoạn. Đây là thân pháp Tùy Ba Trục Lãng mà hắn vừa học được.
Không giống như Đạp Thủy Phiêu chia không gian xung quanh thành tám hướng cơ bản, Tùy Ba Trục Lãng thiên về tùy biến.
Tên của bộ công pháp này tập trung ở chữ “Tùy”. Tùy tình thế mà thay đổi, tùy hoàn cảnh mà ứng biến, khi t·ấn c·ông thì biến ảo khôn lường, khi né tránh thì ẩn dật khó nắm, nhưng đồng thời cũng tiêu tốn linh lực hơn so với Đạp Thủy Phiêu.
Âu Dương Huyền cảm thấy mình chỉ nên sử dụng Tùy Ba Trục Lãng để t·ấn c·ông bất ngờ, còn thông thường vẫn nên lấy Đạp Thủy Phiêu làm thân pháp chủ đạo. Có sự trợ giúp của Nhập Vi, đối phương muốn đánh trúng hắn cũng không phải chuyện đơn giản.
Âu Dương Huyền nhìn Mặc Cổ, nhẹ giọng nói:
“Tiền bối, t·ấn c·ông ta đi”
Mặc Cổ nhíu mày, tên tiểu tử này không biết là lôi từ đâu ra bộ thân pháp cao cấp như vậy. Hiện tại lão đã tăng cảnh giới lên Hóa Hải Đệ Tam Tầng, vậy mà cũng khó đánh trúng y.
Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện đêm qua ?
Nghĩ thì nghĩ vậy. Hai tay lão vẫn phát lực, chân dập mạnh đâm tới đối phương.
Chỉ thấy Âu Dương Huyền bình tĩnh đứng đó, tay phải nắm chặt lại:
“Huyền Kỹ Thượng Phẩm: Đào Hoa Am”
Chữ Am vừa kết thúc, hàng chục cánh hoa liền xuất hiện bao lấy hắn. Khung cảnh giống như một rừng cây đúng mùa hoa đào nở.
Cánh hoa ánh hồng, nhìn mỏng manh nhưng vô cùng sắc bén, thuận theo phương hướng của Âu Dương Huyền t·ấn c·ông Mặc Cổ.