Chương 40: Gả Nàng Cho Hắn
Mặt trời ló rạng, Âu Dương Huyền tỉnh dậy trên giường, mệt mỏi toàn thân đã tan biến.
Nhớ lại tình cảnh đêm qua, hắn không khỏi có chút hoảng sợ. Nếu không phải bản thân chuẩn bị kỹ, e rằng hiện giờ đã là cái xác không hồn.
Bất kể U Nạp Lan có phải vị tiểu thư kia hay không, chuyên cấp bách hiện giờ là phải gia tăng thực lực. Chiến đấu cùng Như Nguyệt đã chứng minh hắn vẫn còn quá yếu.
Âu Dương Huyền lôi ra một cái nhẫn màu vàng kim lấy từ chỗ Như Nguyệt. Vừa đưa thần thức vào trong, hắn không khỏi có chút xấu hổ.
Chỉ thấy bên trong chứa đầy quần áo của nữ nhân, nào là váy xanh tất đỏ, yếm vàng, yếm trắng. Tinh tế nhất chắc là một chiếc yếm thêu hoa ở giữa ngực, bên trên còn đọng lại mùi thơm của xử nữ.
Họ Âu tự nhận mình không phải loại biến thái, vội vàng đặt chúng xuống. Thần thức quét tới ba chiếc rương đang nằm ở phía đối diện.
Hai cái đầu chủ yếu chứa linh tệ và đan dược. Đa phần trong số chúng được dãn nhãn Hồi Khí Đan, Nạp Khí Đan cùng Mệnh Tục Đan, toàn là các đan dược đắt đỏ dùng cho tăng cường cảnh giới và chữa trị v·ết t·hương.
Linh Tệ trái lại cũng không ít, tính sơ sơ cũng có khoảng ba ngàn.
“Không hổ là đệ tử danh môn đại phái, trong người cất giữ nhiều tiền như vậy”
Âu Dương Huyền thân là đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Âu Gia, vậy mà tài sản cũng chỉ có một trăm linh tệ, ngay cả một phần mười cũng không bằng. Chẳng trách người ta nói muốn làm giàu nhanh chỉ có đi ăn c·ướp.
Hắn cất đống chai lọ sang một bên, mở thử chiếc rương cuối cùng: Bên trong chứa bốn miếng ngọc màu xanh lục bích, phía trên còn được khắc vài ký tự đăc biệt
“Thứ này dường như là ngọc giản công pháp”
Ngọc giản là một dạng bảo vật khắc công pháp hoặc vũ kỹ lên thạch bài. Tu luyện giả chỉ cần đưa thần thức vào là có thể học hết nội dung có bên trong. Có tổng cộng bốn tấm như vậy.
Tấm đầu tiên là công pháp tu luyện có tên Tố Nữ Thiên Huyền Công. Phía trên còn có cấm chế bảo vệ, nếu miễn cưỡng mở ra sẽ làm Ngọc Giản tự hủy. Xem ra đây hẳn là công pháp trụ cột của Thiên Nguyệt Giáo, sẽ không dễ gì để lộ ra ngoài.
Âu Dương Huyền cũng không thấy đáng tiếc. Nhậm Khải từng nói công pháp của Thiên Nguyệt Giáo đi theo lộ tuyến riêng, thiên về âm nhu. Loại công pháp này nếu nam nhân tu luyện tuyệt đối sẽ biến thành ái nam ái nữ.
Tưởng tượng một ngày mình mặc áo đỏ, tay ngồi thêu tranh, không ngừng liếc mắc đưa tình với nam nhân, Âu Dương Huyền bất giác có chút rùng mình, lập tức ngừng ngay ý nghĩ tu luyện.
Hai tấm còn lại lần lượt là Huyền Giai Thượng Phẩm “Đào Hoa Am” cùng thân pháp “Tùy Ba Trục Lãng”.
Nhớ lại khung cảnh hoa đào tung bay mà Như Nguyệt thi triển, hắn cảm thấy hâm mộ không thôi. Đây là vũ kỹ công thủ toàn diện, vài cánh hoa nhỏ có thể dễ dàng cắt nát Bạo Viêm Phù, hơn nữa cũng là công pháp hệ Phong, vô cùng thích hợp cho hắn.
Mà Tùy Ba Trục Lãng cũng là thân pháp đỉnh cấp, mạnh hơn nhiều so với Đạp Thủy Phiêu. Nếu có thể tu luyện thành công, thực lực của hắn tuyệt đối không chỉ tăng thêm một bậc. Đáng tiếc những thứ này đều có cấm chế, hắn cũng không tài nào đọc được nội dung bên trong.
Mãi cho đến tấm cuối cùng, Âu Dương Huyền mới phát hiện nó vậy mà không có cấm chế
“Ẩn Khí Thuật ?”
Công pháp này tên như ý nghĩa, giới thiệu một bí pháp ẩn tàng khí tức. Trừ khi đối phương mạnh hơn người ba đại cảnh giới, bằng không tuyệt không thể phát hiện ra thực lực thật sự của ngươi. Xem ra đây chính là thứ giúp Trần Thiên Kiệt và Như Nguyệt có thể ẩn đi khí tức.
Đang muốn thử tu luyện, chợt, mắt hắn nhìn thấy một thứ kỳ quái. Đây là một hòn đá màu đen kích cỡ bằng hai đốt ngón tay. Bề mặt viên đá gồ ghề, thô ráp, xen lẫn vài đường đỏ nhỏ như sợi chỉ.
“Vật này…chẳng lẽ là Linh Thạch !” – Hắn kinh hãi hô lên
Tu luyện giả muốn tấn cấp thì phải không ngừng hấp thụ linh khí trong thiên địa. Tu luyện càng lên cao, linh khí cần hấp thụ càng lớn, nếu chỉ tu luyện thuần túy thì rất mất thời gian, do đó mới có đan dược.
Đan dược là thứ kết tinh từ những nguyên liệu trong tự nhiên, chứa đựng linh khí nồng đậm hơn bên ngoài. Tuy nhiên tạp chất trong đó cũng không ít, nếu sử dụng quá nhiều sẽ làm linh khí bị vẩn đục, lâu dài có thể khiến chiến lực bị ảnh hưởng.
Mà Linh Thạch thì không giống như vậy. Chúng là kết tinh linh khí tinh thuần trong thiên địa, chỉ có ở những mỏ linh mạch có linh khí dồi dào mới có thể khai thác. So với linh khí thông thường thì nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần.
Đương nhiên bản thân Linh Thạch cũng có phân chia thành Hạ, Trung, Thượng, Cực Phẩm.
Một viên Linh Thạch hạ phẩm đã có giá lên tới vài vạn Linh Tệ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được. Chí ít hắn chưa từng nghe Linh Hư Thành có xuất hiện Linh Thạch.
Viên Hạ Phẩm Linh Thạch này đã bị sử dụng gần hết, xem ra là bị Như Nguyệt hấp thu.
Âu Dương Huyền bắt đầu đặt linh thạch trước mặt, tay trái mở trên, tay phải úp xuống, tiến hành thổ nạp. Hóa Hải Kỳ hấp thụ linh khí vào kinh huyệt, lấp đủ 365 kinh huyệt thì tiến hành mở rộng Khí Hải.
Cơ thể bình thường có 108 Đại Huyệt và 267 Tiểu Huyệt. Âu Dương Huyền đã lấp đầy được toàn bộ tiểu huyệt. Nếu tu luyện theo cách thuần túy, e rằng phải mất từ một đến hai năm mới có thể hoàn thành phần còn lại.
Hiện tại đã có Linh Thạch Hạ Phẩm, là cơ hội tuyệt hảo để tu luyện. Linh lực nồng đậm không ngừng bị hắn hấp thu, thông qua huyệt Thủ Tâm trên tay trái đi vào cơ thể.
Sau gần nửa nén nhang, huyệt đầu tiên trong 108 Đại Huyệt đã được lấp đầy. Đây được gọi là huyệt Thái Uyên, nằm ở chỗ lõm ở lằn ngang cổ tay khi ngửa lòng bàn tay. Tiếp ngay sau đó huyệt Kiên Tỉnh nằm ở điểm cao nhất của vai, sau đó là Trung Phủ, Thiên Đột, Khuyết Bồn lần lượt tràn đầy linh khí.
Huyệt thứ ba trăm.
Huyệt thứ ba trăm hai mươi.
Huyệt thứ ba trăm bốn mươi.
Huyệt thứ ba trăm sáu mươi.
Huyệt thứ ba trăm sáu mươi lăm.
Không biết qua bao lâu, linh khí tích trữ trong 365 linh huyệt đã được lấp đầy, bắt đầu đổ về khí hải nằm trong đan điền. Âu Dương Huyền muốn nhất cử đột phá lên cảnh giới tiếp theo.
Khí Hải trong bụng không ngừng xoay tròn, càng lúc càng nhanh. Linh khí bị hấp thu cũng càng lúc càng nhiều. Chỉ nghe “ Ầm ầm” hai tiếng, vòng xoáy nở rộng ra thêm ba trượng, đạt tới mười hai trượng.
Âu Dương Huyền chính thức tấn cấp Hóa Hải Đệ Tứ Giai.
Mở mắt ra, toàn thân hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái. Linh lực vốn là điểm yếu của Âu Dương Huyền, cảnh giới tăng thêm một cấp, linh lực cũng theo đó tăng thêm một phần. Số lần sử dụng phù chú cũng theo đó mà tăng.
Hiện tại thực lực của hắn đã ngang bằng Dư Tùng Vận, nếu phải chiến đấu cũng chưa chắc đã yếu thế hơn.
Âu Dương Huyền thử mở ra Thập Nhãn, liền phát hiện phạm vi đã được mở rộng. Nếu lúc trước thần thức chỉ có thể mở được tối đa chín mươi mét thì hiện tại đã tăng lên một trăm hai mươi mét.
Chờ hắn tiến giai thêm một cấp, phạm vi liền có thể đạt tới một trăm năm mươi mét, ngang bằng cường giả Tụ Đan Sơ Kỳ thông thường.
Đây chính là một con át chủ bài của hắn.
Thu công lại, Âu Dương Huyền tỏ ra tương đối hài lòng. Lần này mạo hiểm tuy phải bán đi bức Tam Thần Kiếm, bù lại thu được rất nhiều linh tệ và đan dược, thậm chí còn tấn cấp Hóa Hải Tầng Bốn. Âu cũng là nhân họa đắc phúc.
Ánh mắt hắn chuyển qua tấm ngọc giản đang đặt dưới chân, lông mày hơi nhíu lại. Hiện giờ việc mình tấn cấp vẫn chưa thể lộ ra. Đã như vậy liền tu luyện Ẩn Khí Thuật che giấu nó đi, đến lúc quyết đấu với Khí Vận Chi Tử, liền cho hắn một cái kinh hỉ.
.........
Mặt trời lên cao, Ngô Phương từ ngoài bước vào, hai tay cung kính nói:
“Thiếu gia, Gia chủ và Nhị đương gia cho gọi ngài đến Nghị Sự Đường”
“Nhị đương Gia ?”
Âu Dương Huyền đang tu luyện chợt dừng lại. Phụ thân của chủ thể này chính là Nhị Đương Gia. Kể từ khi hắn xuyên không đến nay đã được hơn hai tuần, nhưng ngay cả mặt mũi vị phụ thân này thế nào cũng chưa từng thấy qua.
Nghị Sự Đường nằm ở trung tâm Âu Phủ, là nơi chỉ dành cho gia chủ cùng các bậc tiền bối thảo luận nghị sự. Lúc này giữa phòng đang có bảy người, cả nam lẫn nữ. Ngồi ở vị trí chủ tọa là một lão nhân đã gần tám mươi, mái tóc bạc trắng, bộ râu dài nhìn mười phần già nua.
Lão chính là gia chủ Âu Gia, Âu Chấn Mục, tu vi nửa bước Linh Thân. Dường như do tuổi tác, lưng lão không khỏi có chút còng, đôi mắt khép hờ giống như đang ngủ.
Mà hai bên thì có hai người đang đứng. Bên trái là nam tử trung niên, bộ dáng văn nhân nho sĩ, chính là Nhị trưởng lão Âu Minh Tử. Mà bên phải là một người có chút béo tròn, khuôn mặt cợt nhả, miệng nở nụ cười hiền từ.
Bốn người còn lại ngoài trừ một người nam nhân trung niên có tu vi Tụ Đan Sơ Kỳ thì ba người còn lại chỉ có cảnh giới Hóa Hải Cửu Giai cùng Thập Giai. Ngoài trừ Đại Trưởng Lão không có xuất hiện, bọn họ chính là lực lượng cao tầng của Âu Gia.
Âu Dương Huyền bước vào, nhìn về phìa nam tử trung niên thân mặc trường bào, cảm thấy người này có bảy phần giống mình, trong lòng liền có suy đoán.
“Huyền nhi, còn không mau đến bái kiến mọi người”
Người vừa nói chính là phụ thân kiếp này, Nhị Đương Gia Âu Hoàn Nhan. Lão năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, vừa mới tấn cấp Tụ Đan không lâu, so với Đại Đương Gia Âu Chấn Vũ có phần kém hơn khá nhiều.
Hai người vốn là anh em ruột, đều là con trai của lão gia chủ. Hiện tại Đại Đương Gia không rõ sống c·hết, chức vị gia chủ đến tám chín phần sẽ thuộc về lão.
Âu Dương Huyền nhìn nam tử, không khỏi có chút trầm mặc. Kiếp trước hắn cũng đã hơn bốn mươi, giờ phải gọi một người bằng tuổi mình là cha, nói thế nào vẫn thấy kỳ quái.
“Huyền nhi kính chào phụ thân, kính chào các vị đương gia, trưởng lão. Xin vấn an Gia Gia”
Nhị Trưởng Lão Âu Minh Tử hắn đã gặp qua, người béo bên cạnh có thể đứng ngang hàng với ông ta tuyệt đối cũng là cấp bậc trưởng lão. Mà người ngồi trên ghế còn ai khác ngoài gia chủ Âu Gia, Âu Chấn Mục.
Lão gia chủ lúc này mới mở mắt, hơi gật đầu, có ý bảo hắn đứng qua một bên. Nhưng còn chưa kịp mở lời, một giọng nói đã cất lên:
“Dương Huyền, vài ngày trước ta có nghe Mặc Cổ tiền bối mang theo giấy điểm chỉ nói ngươi nợ lão nhân gia 15 vạn Kim Tệ. Chuyện này có đúng hay không ?”
Người này lưng hùm vai gấu, tuy không cao bằng họ Mặc nhưng cũng không kém nhiều.
Mọi người không khỏi ngạc nhiên, Mặc Cổ thân là Hộ Đạo Giả của Âu Dương Huyền, vốn là hoạt động bí mật, thế nào Dương Huyền lại nhận thức lão, hơn nữa lại nợ nhiều tiền như vậy
“Không sai, dạo gần đây vãn bối muốn luyện tập thêm đối chiến, nên đã hứa hẹn với lão chỉ đấu một trận sẽ có một vạn kim tệ“
“Ngươi nói dễ nghe thật. 15 vạn Kim Tệ đã có thể mua một món Hoàng Khí Trung Phẩm. Hay ngươi cho rằng toàn bộ Âu Gia đã là của ngươi nên tiền bạc mặc sức tiêu sài”
“Được rồi, Tứ Đương Gia, chỉ là 15 vạn Kim Tệ mà thôi, cũng chưa đến mức phải to tiếng như vậy” – Âu Hoàn Nhan cắt đứt lời lão.
“Không sai, Huyền Nhi cũng là muốn chuẩn bị tốt cho Tam Tộc Đại Chiến thôi mà” – Vị nữ nhân duy nhất trong ngũ đại đương gia là Âu Trình Thanh lên tiếng.
Tứ Đương Gia nghe vậy thì hừ lạnh. Hiện tại Nhị Đương Gia Âu Hoàn Nhan thế lớn, trong bốn người thì hai người ủng hộ lão, ngay cả trưởng lão hội cũng đều nghiêng về hắn, dù có nói gì cũng vô dụng.
Lão thờ dài, nếu như Đại Đương Gia còn ở đây thì tốt biết bao.
Âu Dương Huyền lẳng lặng không nói gì. Xem ra mọi chuyện đúng như hắn dự đoán, nội bộ Âu Gia từ lâu đã chia làm hai phe.
Một phe ủng hộ phụ thân hắn, tiêu biểu là Ngũ Đương Gia và Tam Đương Gia. Bên còn lại ủng hộ Đại Đương Gia, cũng là phụ thân Âu Dương Phong, giống như Tứ Đương Gia.
Có điều Đại Đương Gia đã m·ất t·ích từ lâu, phần thắng đương nhiên nghiêng về phía mình.
Âu Hoàn Nhan mỉm cười, chắp tay nói:
“Phụ thân, lần này tổ chức Nghị Sự Đường, ngoài chuyện Đại Điển Gia Tộc, còn muốn nhắc một chút về hôn sự của Huyền Nhi. Hiện tại trong Âu Gia chỉ có Viên Nhi là xứng đôi với nó. Hài nhi mạn phép xin phụ thân làm chủ kết duyên cho hai đứa”
Mọi người thầm chửi Âu Hoàn Nhan là cáo già. Âu Viên Viên là con gái nuôi của Đại Đương Gia, không chỉ xinh đẹp mà còn xuất chúng, chưa tới mười lăm đã là Hóa Hải Đệ Nhất Giai, so với Âu Dương Huyền cũng không thua kém.
Nếu hiện tại hai người kết phu thê, tuyệt đối là lương duyên tương xứng. Trước đây Âu Hoàn Nhan từng đề cập đến chuyện này một lần nhưng bị lão gia chủ khước từ, lấy lý do Viên Viên còn chưa tiến vào Hóa Hải. Hiện tại làm sao còn có thể cự tuyệt.
Lão Gia chủ trầm ngâm, nhìn quanh một lượt, lại nhìn tới Âu Dương Huyền.
“Các ngươi có ai phản đối không ?”
Không ai lên tiếng, ngay cả Tứ Đương Gia cũng cúi gằm mặt. Lão biết chuyện này tám chín phần là không thể thay đổi. Lão gia chủ hỏi mọi người cũng chỉ là có lệ.
“Nếu đã như vậy, chờ qua Tam Tộc Chi Hội, sẽ để hai đứa thành thân”
Âu Dương Huyền có chút không tin vào tai mình. Thành thân ? Nữ nhân Viên Viên kia hình như mới chỉ có mười lăm tuổi. Ở kiếp trước của hắn không bị gô cổ vô tù mới là chuyện lạ. Hắn đang muốn lên tiếng liền bị Âu Hoàn Nhan ngăn lại.
Tam Đương Gia Âu Túy Tử chắp tay:
“Lão gia chủ, thành thân có thể chưa cần ngay, nhưng đính ước thì nên có. Kính xin gia chủ thông báo tin này cho toàn tộc, để bọn họ biết mối quan hệ giữa Viên Nhi và Huyền Nhi, tránh cho kẻ khác tâm mang ý xấu”
Vừa nói, lão vừa liếc nhìn Tứ Đương Gia. Tứ Đương Gia đứng dậy quát lớn.
“Âu Túy Tử. Ngươi rốt cuộc có ý gì ?”
“Âu Dạ Hoa, ngươi nổi nóng như vậy làm gì. Ta chỉ là nói vu vơ, cũng không phải ám chỉ ngươi”
Tứ Đương Gia Âu Dạ Hoa mặt đỏ như vang. Khí thế tỏa ra, một lời không hợp liền động thủ. Linh lực hùng hậu tuy chưa đạt tới Tụ Đan Cảnh nhưng cũng đã rất gần.
“Đủ rồi, Âu Dạ Hoa. Đây là Nghị Sự Đường, không phải chỗ để ngươi làm loạn” – Nhị trưởng lão phất tay đánh tan linh lực của đối phương.
Âu Dạ Hoa tuy có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành hừ lạnh. Tay phải vuốt nhẹ lồng ngực. Vết thương cũ lại ẩn ẩn đau.
"Diêu Hằng, thuốc có còn không ?"
Đứng bên cạnh lão, một vị mỹ phụ móc ra một cái hộp, bên trong chứa đầy những viên đan dược đỏ rực như lửa:
"Tứ Đương Gia. Thuốc của ngài hôm nay còn hai phần. Tốt nhất là đừng nên kích động quá mức, tránh ảnh hưởng tới v·ết t·hương"
Âu Dạ Hoa miễn cưỡng gật đầu, cầm lấy viên đan dược nuốt vào bụng, bắt đầu luyện hóa.
Ngồi phía trên, lão gia chủ chứng kiến tất cả, nhàn nhạt nói:
“Mối hôn sự này nếu đã không ai phản đối vậy thì cứ quyết định như thế. Âu Minh Tử, viết cáo tri thông báo về hôn ước giữa Viên Nhi và Huyền Nhi”
Âu Minh Tử dạ một tiếng, đang muốn rời đi, chợt nghe một giọng nói cất lên từ phía ngoài:
“Thứ lỗi, nhưng ta phản đối”