Chương 36: Động Thủ
Bên trong phòng, Âu Dương Huyền thầm nhíu mày. Như Nguyệt cũng vừa nói cho hắn biết về Bách Biến Thiên Tâm Trận. Nói cách khác nàng ta đã chặt đứt cả hai con bài bảo mệnh của hắn.
Ánh mắt hắn không ngừng quan sát xung quanh, bắt đầu tìm kế sách thoát thân.
Như Nguyệt cũng biết hắn giảo hoạt, lập tức như một tàn ảnh lướt tới. Bàn tay nắm lại thành trảo muốn chế trụ Âu Dương Huyền.
Thân pháp nàng sử dụng vô cùng ảo diệu. Cấp độ tuyệt đối vượt xa Đạp Thủy Phiêu của hắn.
"Nhập Vi" được phát động, Âu Dương Huyền lùi lại một khoảng, từ trong ngực lôi ra một tấm Bạo Viêm Phù thẳng tay ném về phía đối phương.
Hoa văn trên tấm phù bắt đầu phát sáng, hội tụ Hỏa chi quy tắc thành một q·uả c·ầu l·ửa cỡ nửa trượng. Khí nóng tỏa ra đủ để thiêu đốt người thường đến tro cũng không còn.
"Bạo Viêm Phù Nhất Tinh ?"
Như Nguyệt thốt lên kinh ngạc. Nàng không nghĩ đối phương còn có phù trong người. Linh lực từ Khí Hải truyền vào tay, quanh người liền hiện lên hàng chục điểm sáng trông như những cánh hoa đào.
"Huyền Kỹ Thượng Phẩm: Đào Hoa Am"
Trong thoáng chốc, Như Nguyệt giống như một vị tiên tử đang đắm mình trong mùa xuân. Giữa rừng hoa đào nở, tuy đẹp đẽ nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Cánh hoa mỏng manh mà sắc bén, dễ dàng xẻ nát hỏa cầu thành hàng chục đốm lửa bắn tung tóe khắp nơi. Chiếc bàn vốn đã gãy đôi từ lần giao thủ trước, hiện nằm im cũng dính đạn, rốt cuộc nổ tan tành không ra hình thù.
Chưa hết, cánh hoa đào thuận thế hướng đến Âu Dương Huyền, giống như những lưỡi dao lam muốn rạch nát người hắn.
Họ Âu thầm kinh hãi. Không ngờ lại là Huyền Kỹ Thượng Phẩm, so với Kim Vân Xuyên Thủ của Mặc Cổ còn cao hơn hai cấp. "Nhập Vi" phát động đến cực hạn, thân hình như một con lươn luồn trái né phải, thế nhưng vẫn bị rạch trúng mấy nhát.
Hắn cũng mặc kệ máu tươi đang chảy, lập tức lấy ra hai tấm Bạo Viêm Phù khác t·ấn c·ông đối phương. Một q·uả c·ầu l·ửa lại xuất hiện phóng thẳng đến vị trí của Như Nguyệt:
"Âu Dương Huyền, một trò của ngươi cứ dùng hoài vậy sao ?"
Nàng cũng không thèm dùng vũ kỹ, thân hình hư không tiêu thất đã né khỏi Bạo Viêm Phù, nhưng còn chưa kịp định thần, q·uả c·ầu l·ửa thứ hai đã đến trúng ngay vị trí mà nàng đặt chân.
Lông mày của Như Nguyệt nhăn lại, hiện tại huy động Đào Hoa Am đã không còn kịp. Trong lúc nguy cấp, từ trên người phóng ra hai tấm vải lụa che trước người.
Một t·iếng n·ổ vang lên, Như Nguyệt đứng phía sau không hề hấn gì, tuy vậy tốc độ cũng bị chậm đi nửa nhịp.
Âu Dương Huyền không khỏi kinh ngạc. Linh khí hắn đã thấy qua vài loại, nhưng dùng lụa để chiến đấu thì vẫn là đầu. Đây rốt cuộc là linh khí cấp bậc gì, lại có thể chặn đứng Bạo Viêm Phù.
Hai dải lụa giống như hai con xích xà lao đến, mang theo nguồn linh lực của Hóa Hải Đệ Bát Tầng muốn bắt lấy hắn. Dưới trạng thái Nhập Vi, tốc độ của chúng chậm đi, tạo cơ hội cho hắn né tránh. Một dải lụa tóm trượt cổ chân Âu Dương Huyền, đâm vào cái ghế phía sau khiến nó vỡ vụn.
Như Nguyệt lúc này đã có chút mất kiên nhẫn.
Đối phương liên tục né khỏi linh khí của nàng, một lần thì cũng thôi, nhưng ba bốn lần đều như vậy thì rõ ràng không phải ngẫu nhiên. Đối phương dường như đang sử dụng thần thức để tăng cường tốc độ phản xạ.
Loại phương thức này cũng chẳng có gì kỳ quái, chỉ là thường ít ai dùng.
Thứ nhất là bởi nó yêu cầu mật độ thần thức rất cao.
Thứ hai là vô cùng hao phí thần thức, dùng chẳng được mấy lần liền sẽ khiến thần thức cạn kiệt.
Đến lúc đó nếu gặp phi kiếm hoặc ám khí t·ấn c·ông từ xa, không có thần thức cảnh báo, vậy thì ngươi c·hết chắc.
“Hừ…Âu Dương Huyền, để ta xem thần thức của ngươi trụ được bao lâu”
Từ sau lưng nàng xuât hiện thêm hai tấm lụa. Bọn chúng vừa gia nhập càng khiến cho Âu Dương Huyền thêm khốn đốn. Nếu không phải đối phương chỉ muốn bắt sống mình thì e là trận chiến đã ngã ngũ.
"Không được, cứ thế này sớm muộn cũng bị tóm, nhất định phải phản công lại"
Chỉ thấy từ trong người Âu Dương Huyền bay ra bốn tấm Bạo Viêm Phù. Phù chú được chế tạo từ Thiên Địa Vạn Vật Mộc, nên giống với Linh khí có khả năng điều khiển được bằng thần thức. Bốn tầm phù lượn lờ quanh hắn giống như bốn tinh linh hộ vệ, chỉ chờ chủ tướng ra lệnh t·ấn c·ông.
Muốn đánh trúng Như Nguyệt, hắn cần phải tìm ra khe hở trong phòng tuyến của nàng, không chỉ là bốn tấm lụa mà còn là linh kỹ hoa đào đáng sợ kia.
Nói cách khác, đây là trận chiến của tốc độ và sự chính xác.
Trong thoáng chốc, Âu Dương Huyền như trở lại thời điểm thi đấu ở Vạn Túy Lâu, chỉ có điều đứng trước hắn không phải tấm Bia Trắc Thí mà là một cô nương họ Như.
Trạng thái Nhập Vi được phát động đến cực hạn. Ánh mắt hắn dần trở nên kiên định. Ngón tay truyền linh lực vào một trong bốn tấm Bạo Viêm Phù.
“Đi”
Tấm phù bay thật nhanh, chọn đúng thời điểm hai trong bốn tấm lụa đang t·ấn c·ông để xuyên phá.
Như Nguyệt rất bình thản điều động hai tấm lụa còn lại chặn trước người.
Lượt t·ấn c·ông đầu còn chưa chấm dứt, lại thấy một tấm phù khác vòng một đường vòng cung t·ấn c·ông từ phía trên. Mất đi sự phòng hộ của tấm vải, nàng chỉ đành tung ra Đào Hoa Am bảo hộ toàn thân. Không cần nói cũng biết hỏa cầu cũng bị băm nát giống như lần trước.
Đột nhiên, nàng cảm ứng được điều gì đó, quay đầu lại vừa lúc thấy Âu Dương Huyền đã vòng ra phía sau.
Ngón tay hắn chạm vào hai tấm phù còn lại, sau đó ném thẳng về Như Nguyệt.
"Âu Dương Huyền ! Chịu c·hết đi"
Như Nguyệt khinh miệt quát lên. Những cánh hoa làm từ linh lực tỏa ra cắt nát hai tấm phù. Chỉ là sau đó liền cảm thấy không đúng. Hai tấm phù vậy mà không chứa linh lực.
"Đồ giả ?" - Như Nguyệt kinh ngạc.
Còn chưa kịp định thần, trước mặt xuất hiện hai quả cầu đỏ rực. Một quả hướng thẳng sau lưng, một quả hướng lên trên đầu. Lần này mới thực sự là Bạo Viêm Phù.
Nói thì lâu chứ thực chất lại rất nhanh, từ lúc Âu Dương Huyền t·ấn c·ông cho đến lúc nàng phản ứng chưa tới vài giây. Lúc này Đào Hoa Am vừa dùng chưa kịp tụ, mà hai trong bốn tấm lụa lại đang chắn trước mặt không kịp thu về, hai tấm còn lại chỉ có thể chặn được một quả trên đầu.
Quả cầu lửa còn lại thuận thế đánh thẳng vào người nàng. Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, Như Nguyệt b·ị đ·ánh bay ra như con diều đứt dây, đâm vào cây cột sau lưng.
Âu Dương Huyền mắt cũng không thèm liếc, lập tức lao về phía cửa. Hắn biết mặc dù uy lực của Bạo Viêm Phù không tệ nhưng dù sao đối phương cũng là cường giả Hóa Hải tầng tám, từng đó là chưa đủ để g·iết c·hết nàng.
Mục tiêu từ đầu của hắn vẫn chỉ là trốn thoát. Tay phải rút ra tấm phù cuối cùng, truyền linh lực t·ấn c·ông muốn phá nổ cảnh cửa. Quả cầu lửa va vào cánh cửa, bỗng thấy ánh sáng chói lòa. Một luồng lực đạo hùng hậu phản chấn lại phá nát Bạo Viêm Phù, còn dư lực hung hăng đánh thẳng vào người Âu Dương Huyền.
Họ Âu phụt máu tươi, cơ thể như bị một con hung thú đâm phải, bay vọt về phía sau.
Chỉ thấy trên cửa vậy mà hiện lên một quang tráo xanh lam. Trên bề mặt lộ ra những ký tự kỳ quái
"Cấm chế bảo hộ ?"
Cấm chế bảo hộ là một loại quang tráo năng lượng, rất giống với thứ ở Tàng Thư Các ở Âu Gia. Nhiệm vụ của nó là ngăn chặn kẻ khác t·ấn c·ông hoặc đột nhập.
Hơn nữa dựa vào mật độ này, chỉ e đã vượt qua Hóa Hải Kỳ, có thể chống chọi lại Tụ Đan Cảnh cường giả công kích. Âu Dương Huyền trầm mặc, đối phương không những bày ra Bách Biến Thiên Tâm Trận, còn chuẩn bị cả Cấm Chế Bảo Hộ đề phòng trường hợp mình đào tẩu.
Tâm tư có thể nói là vô cùng cẩn thận
Đột nhiên hắn quát lên:
"Nguy rồi !"
Chỉ thấy ba tấm lụa lao tới quấn chặt lấy tay chân hắn. Từ trong đám khói, hình ảnh Như Nguyệt hiện ra, trông vô cùng chật vật. Tóc tai nàng rũ xuống, quần áo bị đốt vài chỗ, lộ ra phần da thịt trắng hơn tuyết.
Ở giữa nếu để ý sẽ thấy khe sâu hun hút, có thể nói là xuân quang vô hạn.
Như Nguyệt có chút kinh hoàng, vừa rồi trong lúc nguy cấp, nàng đành vận toàn bộ linh lực thi triển ra một cánh Đào Hoa Am khổng lồ chắn trước người. Tuy thua xa lúc toàn thịnh nhưng vừa đủ chặn lại sáu phần uy lực Bạo Hỏa Phù.
Dẫu vậy cơ thể vẫn b·ị t·hương, ngay cả quần áo cũng bị đốt gần hết phải lấy vải bó lại. Ánh mắt nàng oán độc nhìn nam nhân trước mặt. Nếu không phải nàng cẩn thận thiết kế cấm chế bảo hộ, không chừng thực để đối phương trốn thoát.
"Âu Dương Huyền, ngươi nói xem ta nên xử ngươi thế nào ?" - Nàng rít từng chữ qua kẽ răng, hận không thể xẻo thịt lột da tên khốn này.
Âu Dương Huyền cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. Sử dụng liên tục tám tấm Bạo Viêm Phù đã rút cạn linh lực của hắn. Nếu không phải linh lực khi vận dụng phù chú thấp hơn Vũ kỹ thì Khí Hải của hắn đã sớm thành hoang mạc.
"Trong nhẫn trữ vật của ta không có Sơn Hà Đồ. Cô nương g·iết ta thì cũng vô ích thôi"
Như Nguyệt nhìn ánh mắt bình thản của đối phương, trong lòng lại càng căm tức, cười lạnh:
"Cũng không phải là không có cách. Công tử đã bao giờ nghe đến Sưu Hồn Thuật chưa ?"
Âu Dương Huyền không khỏi hoảng sợ. "Sưu Hồn Thuật" là một dạng Vũ kỹ cấp cao có thể đọc suy nghĩ và ký ức của người khác. Có điều thứ này cực kỳ gây tổn hại cho người bị Sưu Hồn, nặng thì phát điên, nhẹ thì lú lẫn ngu si cả đời, thậm chí do thần hồn yếu ớt còn có thể bị đối phương khống chế trong một thời gian ngắn.
Đương nhiên điều này đòi hỏi thực lực của đối phương mạnh hơn ngươi, bằng không tuyệt đối sẽ gặp phản phệ.
"Sau khi ta Sưu Hồn công tử, ta sẽ dùng bí pháp điều khiển cho công tử về Âu Gia lấy ra Sơn Hà Đồ. Sau đó tìm cho công tử một nơi thật đẹp, dùng một chưởng t·ự s·át. Đảm bảo gã Hộ Đạo Giả của công tử sẽ không phát hiện ra gì."
Như Nguyệt nở nụ cười thật tươi, giống như muốn thấy Âu Dương Huyền sợ hãi. Nhưng đi ngược với mong muốn của nàng, hắn vẫn chỉ bình thản nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
"Đằng nào cũng c·hết, có thể để ta hỏi một câu không ?"
"Ngươi còn gì muốn trăn trối ?"
"Những lời cô từng kể cho ta về quá khứ của cô rốt cuộc có bao nhiêu là thật ?"
Như Nguyệt không nghĩ đối phương sắp c·hết còn có thể hỏi vấn đề này, trong lòng có chút khó hiểu:
"Ngươi hỏi điều này làm gì ?"
"Chỉ là ta muốn biết. Nếu không có những chuyện này, liệu rằng chúng ta có thể làm bằng hữu"
Giọng nói của hắn rất chân thành, giống như một người bạn tâm dao chứ không phải kẻ thù đấu sống đấu c·hết.
Như Nguyệt trầm mặc:
"Tất cả đều là thật, ngoài trừ việc sư phụ cứu ta không phải là do có ý tốt. Bà ta chỉ đơn giản là nhìn trúng tiềm lực của ta mà thôi"
Nói đến đây nàng chợt dừng lại, giống như đang hồi tưởng những ký ức không mấy tốt đẹp. Sau một lúc, nàng mới chậm rãi nhìn vào mắt hắn:
"Âu Dương Huyền, ngày đó ngươi đáng lẽ không nên lấy Sơn Hà Đồ. Nếu như vậy có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này"
Hắn chỉ mỉm cười:
"Ta không có hối hận, nếu ngày đó ta chọn khác đi, vậy thì ta sẽ không thể gặp cô nương, có đúng vậy không ?"
Như Nguyệt hừ lạnh. Nàng không phải nữ tử ngây thơ, đương nhiên không tin vào mấy lời đường mật của Âu Dương Huyền. Cái gì mà bằng hữu, cái gì mà không hối hận. Theo nàng thấy đơn giản chỉ là đang cố gắng câu giờ.
Nhưng câu giờ cũng vô dụng. Đêm nay hắn nhất định phải c·hết.
"Nhớ lấy lời ta, kiếp sau đừng nên lo chuyện bao đồng"
Bàn tay nàng đặt lên trán hắn, muốn Sưu Hồn.
Nhưng đúng vào lúc này thân hình Như Nguyệt bỗng run lên, cơ thể không chịu sự điều khiển mà ngã quỵ xuống. Tấm vải đang trói Âu Dương Huyền cũng vì vậy mà nới lỏng ra.
Nàng kinh hoàng nhìn hắn:
"Ngươi...ngươi đã làm gì ta ?" - Nàng cố vận dụng linh lực nhưng Khí Hải giống như bị tắc nghẽn, không cách nào sử dụng.
Âu Dương Huyền mặt ngoài bình tĩnh nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Nãy giờ hắn cũng không rảnh rỗi mà nói chuyện yêu đương với Như Nguyệt. Đúng như nàng đoán, đấy chỉ đơn giản là chiến thuật câu giờ.
Dù rằng hắn rất tin vào Mặc Cổ nhưng Bách Dạ Tràng nổi tiếng với hàng giả hàng nhái lẫn lộn, có trời mới biết liệu độc dược mà lão đưa có hiệu nghiệm hay không. Hơn nữa loại độc này cần thời gian mới có thể phát huy công hiệu. Thế nên nãy giờ quả thật chính là đi dạo qua Quỷ Môn Quan.
Âu Dương Huyền cúi xuống, bàn tay khẽ nâng cằm nàng lên:
"Cô nương ngốc thật. Ta đương nhiên chính là hạ độc cô nương rồi"