Chương 37: Ma Phù
"Hạ độc ? Không thể nào, ly rượu của ngươi ta rõ ràng đã thải ra hết"
Nàng cảm thấy không chỉ Khí hải bị phong bế mà ngay cả tứ chi cũng rã rời, không cách nào cử động.
"Rượu ? Ý cô là cái bình hai ngăn kia ?"
Âu Dương Huyền vừa nói vừa nhặt chiếc bình đang lăn lốc trên sàn. Hai tay hắn không ngừng mân mê, giống như đang quan sát một thứ gì đó thú vị.
"Trò trẻ con này lừa lũ ngốc còn được, đối với loại người đa nghi như cô, không phải quá thô thiển sao "
Đột nhiên hắn quay lại nhìn nàng, giọng nói trở nên sắc lạnh:
"Nói cho ta nghe, Thanh Trúc và Dương Phàm có phải bị cô g·iết ?"
"Ngươi... Làm sao ngươi biết ?"
Như Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn. Hắc bào trước nay là bậc thầy xử lý hiện trường, tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết gì mới đúng.
Giống như đọc thấu suy nghĩ của nàng, Âu Dương Huyền nhàn nhạt đáp:
"Không sai, các người làm quả thực rất sạch sẽ. Chỉ là đêm đó khi ta nói Thanh Trúc giả c·hết, đã lệnh cho bọn họ trước khi đi phải vạch một chữ thập lên góc cửa. Thế nhưng khi đến nơi, ngay cả một dấu nhỏ ta cũng không tìm thấy. Lúc đó ta đã biết bọn họ trốn không được"
Giọng nói của hắn có chút buồn phiền. Thanh Trúc và Dương Phàm có c·hết hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Nhưng bọn họ suy cho cùng chỉ là người vô tội, nếu không phải vì mình có lẽ đã không phải c·hết.
Nói không chừng đã sớm thành thân, vài năm nữa sinh hài tử, trở thành một gia đình đúng nghĩa.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Huyền ngửa cổ tu một ngụm thật lớn. Men cay trong rượu khiến trí óc hắn tỉnh tảo thêm vài phần.
"Cô cứ nghĩ ta hạ độc vào rượu, lại không biết rượu vốn dĩ không có độc"
"Rượu không có độc ? Vậy thì ngươi ra tay từ lúc nào ?"
Độc thường có ba cách: Tiếp xúc qua đồ ăn thức uống, tiếp xúc qua mùi hương và tiếp xúc qua da.
Cách thứ nhất chắc chắn không phải, cách thứ hai lại càng không, bởi vì nàng sớm đã phong bế khứu giác, mà cách thứ ba....
Nàng đột nhiên nhớ tới hành động đáng xấu hổ kia của Âu Dương Huyền.
Âu Dương Huyền lấy lại nhẫn trữ vật, từ đó lôi ra một cái găng tay nhỏ bằng da, sau cùng mới đưa lên môi nhẹ nhàng bóc một lớp giống như băng keo trên miệng.
"Thứ này được gọi là Nhuyễn Linh Tán, một khi tiếp xúc sẽ làm Linh Hải bị phong bế, mất đi khả năng vận dụng linh lực. Cường giả Tụ Đan trúng phải sẽ mất năng lực chiến đấu trong thời gian ngắn. Còn loại Hóa Hải Tầng Tám như cô, e rằng phải mất cả đêm"
Loại độc dược này Mặc Cổ mua ở Bách Dạ Tràng, có giá lên tới 6 vạn kim tệ. Thuốc giải của nó chỉ có tác dụng miễn nhiễm trong một canh giờ, nhưng như vậy là đủ rồi.
Bởi vì là độc tiếp xúc qua da, nên tác dụng của nó rất chậm. Vốn là muốn tìm cách hoãn binh chờ độc phát tác. Nào ngờ đối phương ra tay quá nhanh, khiến kế hoạch của hắn suýt nữa thì đổ bể.
Cũng may lúc b·ị b·ắt, Âu Dương Huyền thấy trên trán đối phương xuất hiện một điểm đen nhỏ như mũi kim, đây là dấu hiệu đã trúng Nhuyễn Linh Tán. Nếu khi đó đối phương bình tĩnh, tìm cách thải độc ra ngoài thì đã khác.
Đáng tiếc nàng căn bản không biết mình trúng độc.
Như Nguyệt trong lòng c·hết lặng. Nàng cứ nghĩ mình đã chuẩn bị đầy đủ, không ngờ vẫn rơi vào bẫy của đối phương. Hiện tại căn phòng bị phủ bởi Bách Biến Thiên Tâm Trận, hắc bào bên ngoài cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, càng đừng nghĩ đến chuyện cầu cứu.
Nàng vận toàn bộ lực tích tụ, một tay đánh đến Âu Dương Huyền. Nhưng hiện tại cơ thể chẳng khác nào phàm nhân, bàn tay nhỏ dễ dàng bị hắn tóm được.
Chỉ thấy Âu Dương Huyền bẻ quặt tay nàng ra sau lưng, ép người nàng xuống đất:
"Âu Dương Huyền, buông tay ta ra !" - Nàng quát lên.
"Như Nguyệt, ta khuyên cô không nên thử thách tính kiên nhẫn của ta, bằng không..."
Cự Khuyết xuất hiện trên tay, mũi đao chỉ thẳng vào mặt nàng:
"Bằng khộng, đao của ta sẽ không lưu tình đâu"
=============
Bên ngoài Vạn Túy Lâu cách đó vài dặm, có một bóng người đang bước đi. Khuôn mặt hắn đeo một tấm mặt nạ bạch sắc, toàn thân là một màu đen trông như u linh.
Đột nhiên bóng đen hơi dừng lại.
Trước mặt gã xuất hiện một tên nam tử thân mặc lam y, sau lưng đeo một thanh kiếm, dáng điệu vô cùng bề thế. Nếu Âu Dương Huyền ở đây sẽ nhận ra người này chính là Trần Thiên Kiệt, gã kiếm tu muốn đoạt lấy Sơn Hà Đồ:
"Ngươi tới đây làm gì ?" - Thiên Kiệt nhàn nhạt hỏi
Bóng đen bình tĩnh đáp:
"Ta không yên tâm về Âu Dương Huyền, ta muốn đảm bảo kế hoạch đêm nay sẽ không có gì sai sót"
"Thật sao ? Tại sao ta cảm thấy ngươi là không yên tâm về sư muội của ngươi" - Trần Thiên Kiệt cười lạnh, giọng nói tràn đầy sự mỉa mai.
Ngừng một lúc gã nói tiếp:
"Hộ Đạo Giả của hắn đang canh gác xung quanh. Nếu ngươi tới, tuyệt đối sẽ đánh rắn động cỏ. Hơn nữa Như Nguyệt là Hóa Hải Cảnh tầng tám, nếu còn không thể xử lý một tên tiểu tử Hóa Hải tầng ba, vậy thì giữ lại nàng có ích gì ?"
Gã hắc bào cũng không yếu thế:
"Lần trước ở Vạn Túy Lâu, không phải ngươi cũng thất bại trước hắn sao, tại sao ngươi vẫn còn đứng đây ?"
Ánh mắt Trần Thiên Kiệt lóe lên vằn đỏ, đây vốn là vết nhơ trong lòng hắn. Sau khi trở về, mặc dù tiểu thư không trách tội, nhưng hắn vẫn có thể thấy sự thất vọng trên khuôn mặt nàng.
Đối với hắn, điều này còn khó chịu hơn c·ái c·hết.
Trần Thiên Kiệt từng bước tiến lại gần, khuôn mặt áp sát gã hắc bào:
"Cẩn thận với cái miệng của ngươi đấy Nghiêm Tu. Nếu ngươi dám làm hỏng chuyện của tiểu thư, ta sẽ không tha cho ngươi đâu"
Gã hắc bào cười nhạt:
"Một con chó cứ liên tục vẫy đuôi, được chủ nhân vứt cho một cục xương, liền ảo tưởng muốn biến thành tân lang sao ? Thiên Kiệt, ta khuyên ngươi nên vứt cái suy nghĩ đó đi. Ngươi cũng giống như bọn ta, vĩnh viễn chỉ là một con chó do nàng nuôi mà thôi"
"Câm miệng!"
Trần Thiên Kiệt đã thực sự động nộ, chỉ thấy một thanh kiếm màu xanh dài tám tấc xuất hiện nơi tay đâm thẳng đến đối phương.
Trên tay hắc bào cũng hiện ra một thanh quỷ đầu đao, một đao bổ xuống chém trúng vào thân kiếm. Đao Khí và Kiếm Khí cũng lúc v·a c·hạm. Sóng xung kích bắn ra xung quanh, chấn nát vài chiếc đèn lồng cùng biển hiệu gần đó.
"Kẻ nào ở đó ?"
Một tiếng hô hoán vang lên, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập. Một đội vệ binh dẫn đầu là một gã trung niên có thực lực Hóa Hải Đệ Lục Tầng đang nhanh chóng chạy tới
Cả tám thành của Thiên Khôn Vương Triều đều sở hữu vệ binh. Nhiệm vụ của bọn họ là giữ gìn trị an, ngăn cấm tranh đấu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương không quá mạnh.
Gã hắc bào và Trần Thiên Kiệt không hẹn mà cùng lùi lại, thân hình hư không tiêu thất. Thực lực của tên đội trưởng này còn chưa đủ gây sợ, nhưng một khi dẫn phát chú ý của phủ thành chủ thì vô cùng phiền phức.
Gã biết đêm nay mình không cách nào đến gần Vạn Túy Lâu. Ánh mắt chỉ đành hướng về nơi đó, trong lòng dấy lên một cảm giác không yên.
Chỉ hy vọng nàng không xảy ra chuyện gì.
===============
Bên trong phòng, Âu Dương Huyền vẫn đang đè Như Nguyệt xuống dưới đất, đao dí trên cổ:
"Nói. Các người rốt cuộc là ai ? Tại sao lại nhắm đến Sơn Hà Đồ ?"
Như Nguyệt mím môi, một câu cũng không đáp.
“Không nói ? Xem ta trị cô như thế nào”
Nói xong hắn bế lên nàng lên cái giường gần đó.
Như Nguyệt không ngừng giãy giụa, hai tay loạn đấm:
"Ngươi muốn làm gì ?"
Quần áo của nàng vốn đã bị Bạo Viêm Phù đốt gần hết, hiện tại chỉ là dùng vải bao lại. Âu Dương Huyền đặt nàng lên giường, dùng tay tháo tấm vải quấn phía dưới, để lộ ra đôi chân dài trắng hơn tuyết:
"Từ giờ ta hỏi cô một câu, cô nên ngoan ngoãn mà trả lời cho đúng. Nếu cô không trả lời hoặc nói dối, ta sẽ không ngần ngại mà lột một lần. Dựa vào độ dài của thứ này, e rằng cũng không nhiều đâu"
"Âu Dương Huyền, ngươi dù gì cũng là con cháu thế gia, sao có thể làm chuyện vô sỉ như vậy ?"
Hắn cười nhạt:
"Nhờ hồng phúc của cô, hiện tại cái danh Dâm Tặc của ta đã lan ra khắp Linh Hư Thành. Mấy chuyện hạ lưu này, ta cũng không ngại làm thêm vài lần. Ta hỏi cô một lần nữa, các người là ai ? Tại sao nhắm vào Sơn Hà Đồ ?"
Như Nguyệt căm phẫn nhìn hắn, sau một lúc vẫn không nói gì.
Hắn hừ lạnh, tay bắt đầu tháo lớp vải tiếp theo. Hai bắp đùi thon nhỏ dần hiện ra trước mặt. Không biết có phải vì uống hơi nhiều rượu hay không mà trong ngực cảm thấy có chút kích động.
Như Nguyệt cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hiện tại sức lực yếu ớt chẳng khác gì một tiểu cô nương. Nàng rốt cuộc không chịu nổi, la lên:
"Dừng lại, ta nói..Sơn Hà Đồ, nó là chìa khóa dẫn đến một bảo tàng"
"Bảo tàng ? Là bảo tàng gì ?" - Âu Dương Huyền nghi hoặc hỏi.
"Chuyện này ta không biết, ta chỉ có nhiệm vụ lấy về Sơn Hà Đồ"
"Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người ?"
"Chỉ có ta và Thiên Kiệt"
Âu Dương Huyền cười lạnh:
"Cô nghĩ mình đang lừa trẻ con đấy hả ?" - Hắn lại lột thêm một lớp vải.
"A…Dừng lại, được rồi...Lần này tiểu thư đi gấp gáp, chỉ có thể mang theo tổng cộng bốn người "
"Tiểu thư ?"
Âu Dương Huyền vốn đoán sau lưng đối phương còn có người sai sử, chỉ không nghĩ lại là nữ. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi Như Nguyệt:
"Nếu ta đoán không sai, cô hẳn là xuất thân từ Thiên Nguyệt Giáo. Thiên Kiệt đến từ Hóa Kiếm Môn. Vậy hai kẻ còn lại thì thế nào ?"
Như Nguyệt lúc này đã đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ chậm rãi trả lời:
"Một người đến từ Địa Ẩn Tông. Người kia tới từ Vũ Yên Phái"
Âu Dương Huyền có chút không tin vào tai mình, vậy mà đều là người của Liên Minh Tứ Trụ. Rốt cuộc vị tiểu thư trong miệng Như Nguyệt có thân phận gì, lại có thể cùng lúc huy động người của cả bốn thế lực
"Nàng ta thật ra là ai ?"
"Ta không thể nói"
Âu Dương Huyền có chút tức giận, tay bắt đầu động nhưng bị nàng giữ lại:
"Dương Huyền, ta không phải không muốn nói, mà thực sự không thể nói, nếu không..."
Lời còn chưa dứt, dị biến đột nhiên phát sinh. Chỉ thấy người nàng co rụt lại, hai tay không ngừng ôm lấy đầu:
"Đau, đau quá...." Như Nguyệt hét lên.
Âu Dương Huyền ban đầu còn nghĩ đối phương đang giả vờ, nhưng ngay lập tức phát hiện không đúng. Cơ thể nàng giống như bị phù mạch, từ vai lên đến cổ hiện rõ từng mạch máu trông như mạng nhện.
Lúc này hắn cũng bất chấp ba bảy hai mươi mốt, lập tức xoay người nàng lại, xé đi toàn bộ chỗ vải ở đó ra.
Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt, Âu Dương Huyền không khỏi kinh hãi, trên lưng nàng vậy mà hiện lên một đồ án màu đen trông vô cùng tà dị.
"Phù văn ? Không đúng, dường như có hơi khác"
Hắn từng nghe Nhậm Khải nói về tính ứng dụng của Phù văn. Phù Văn không chỉ vẽ lên giấy mà còn thể khắc lên linh khí hoặc đan dược nhằm tăng cường năng lực của chúng.
Thế nhưng phù văn khắc lên người thì hắn chưa từng nghe lão nói qua, hơn nữa dựa vào độ phức tạp của nó, tuyệt đối vượt xa cấp độ Chính Sư.
Như Nguyệt đau đến mức nước mắt ứa ra. Cả thân hình co quắp lại, bờ môi cắn đến bật cả máu. Mỗi lần thứ này phát tác, quả thật không khác gì địa ngục trần gian. Hai tay nàng không ngừng cào cấu ra sau lưng, ánh mắt cầu khẩn nhìn Âu Dương Huyền:
"Dương Huyền... ngươi g·iết ta đi, nhanh g·iết ta đi"
Âu Dương Huyền không trả lời, hắn còn đang tìm cách phá giải. Mặc dù phù văn này rất phức tạp, nhưng một khi đã là phù văn vậy thì hắn sẽ có cách để truy vết.
Hình thái thứ ba của Thập Nhãn, "Tâm Chú" được phát động. Mười luồng thần thức giống như mười lăng kính giúp hắn tìm hiểu đường lối vận hành của ma phù. Đây là một phù văn hệ thủy, nhưng thay vì huy động Thủy trong thiên địa, lại tác động lên Thủy trong cơ thể, mà cụ thể ở đây chính là máu.
Máu huyết là thứ quan trọng nhất của con người, thông qua mạch máu mà di chuyển tới từng bộ phận trong cơ thể. Loại ma phù này kích động huyết áp tăng cao, khiến cơ thể như bị phù mạch dẫn đến đau đớn khôn cùng.
Bản thân ma phù có tám điểm phân chia tác động lên mạch máu ở đầu, ngực, lưng, bụng, hai tay và hai chân.
Âu Dương Huyền thầm nhíu mày. Muốn phá giải thứ này với trình độ hắn hiện tại là không thể, nhưng muốn nó hoạt động yếu đi thì vẫn làm được.
Phù Văn dù là dạng gì thì cũng không thoát khỏi bốn bước “Tri Ngộ Họa Văn”.
Trong đó “Văn” chính là thứ giúp cho phù chú có thể hoạt động. Nếu như so sánh với máy móc kiếp trước, “Văn” cũng giống như đường dây dẫn. Một khi thứ này tắc nghẽn thì phù văn cũng không thể vận hành trơn tru
Hắn đặt tay lên lưng nàng, nhẹ giọng nói:
"Nằm yên, đừng cử động"
“Tâm Chú” được phát động đến cực hạn, Âu Dương Huyền cẩn thận đưa linh lực vào tám điểm quan trọng của Ma phù. Nó lập tức phản ứng, lóe lên ánh tím quỉ dị, không ngừng phát ra những tiếng U u vô cùng đinh tai.
Mồ hồi Âu Dương Huyền tuôn ra như tắm. Vừa phải duy trì Tâm Chú, vừa phải vận dụng linh lực khiến đầu hắn đau như búa bổ. Nhưng Âu Dương Huyền vẫn cắn răng kiên trì.
Sau gần nửa nén nhang, ánh sáng trên lưng Như Nguyệt dần dịu đi. Khí huyết bạo ngược trong người nàng cũng theo đó mà giảm bớt, tuy vẫn còn hơi tê, nhưng so với nỗi đau muốn cắt da cắt thịt khi nãy quả thực là một trời một vực.