Chương 35: Mỹ Nhân Và Họa Tửu
Nhìn Như Nguyệt, tâm Âu Dương Huyền không khỏi có chút dao động. Hắn thậm chí hoài nghi suy đoán của mình rốt cuộc là đúng hay sai ?
"Công tử đang nghĩ gì vậy" - Như Nguyệt tò mò hỏi, ánh mắt hiếu kỳ quan sát nam nhân trước mặt.
"Không có gì ! Chỉ là mỗi lần gặp cô nương, tại hạ đều thấy cô nương xinh đẹp hơn một phần. Cô nương sẽ không phải tu luyện mị công đấy chứ"
Như Nguyệt mỉm cười, cúi đầu xấu hổ nói:
"Công tử thật biết đùa"
Nàng nhẹ nhàng đi qua chiếc bàn giữa phòng, bàn tay cầm lên một bức họa:
"Công tử xem bức tranh này thế nào ?"
Âu Dương Huyền tiến đến gần, nhận ra bức tranh vẽ hai người đang ngồi trong thư phòng. Người nam thân mặc hắc y, tay phải cầm bút không ngừng họa trên giấy. Người nữ mặc lam y ngồi bên cạnh, hai tay cầm tách trà.
Thân hình hai người dán sát vào nhau, quả thật có chút giống một đôi bạch ngọc uyên ương. Khung cảnh này nhìn rất quen thuộc, chính là lần trước khi hắn và Như Nguyệt cùng vẽ tranh tại Thiên Bảo Các.
"Rất đẹp. Không nghĩ trí nhớ của cô nương lại tốt như vậy"
Âu Dương Huyền nhận xét từ tận đáy lòng. Nét vẽ đậm nhạt hợp lý, bố cục hài hòa, có thể thấy người vẽ rất dụng tâm.
"Công tử thấy thích là được"- Như Nguyệt mỉm cười nhìn hắn.
"Lần trước cáo biệt có chút vội vã, xin cô nương chớ trách. Lần này để tạ lỗi, tại hạ có mang theo một món quà" -
Quà ? Như Nguyệt không khỏi có chút tò mò. Từ khi đến đây, số lượng nam nhân tặng quà cho nàng nhiều không kể xiết. Nếu không phải trang sức, phỉ thúy thì cũng là trân cầm đắt tiền.
Thật không biết người này mang đến thứ gì.
Chỉ thấy hắn lôi ra một bức tranh dài tầm ba thước, phần giấy được làm từ loại bạch mộc hảo hạng. Âu Dương Huyền đặt nó lên bàn, sau đó từ tốn mở ra.
Vừa nhìn vào trong, tâm thần Như Nguyệt như bị chấn động.
Bố cục bức tranh không ngờ lại có chút tương đồng với bức tranh của nàng. Cũng là một gian thư phòng, cũng có hai người. Nhưng lần này trung tâm bức tranh lại là một cô bé mới chỉ bốn, năm tuổi.
Cô bé có mái tóc đuôi dài được cột sau lưng. Làn da trắng, đôi mắt xanh, cùng cái chân ngắn còn chưa chạm tới đất. Khuôn mặt cô bé non nớt nhưng có thể nhìn thấy vài nét tương đồng với Như Nguyệt.
Mà bên cạnh cô bé là một vị nam nhân, tuy nhìn không rõ mặt mũi, nhưng hành động lại toát lên sự hiền từ. Tay trái vị nam nhân đang xoa đầu cô bé, tay phải cầm lấy bút giống như đang dạy nàng làm sao để vẽ tranh.
"Tại hạ vẫn nhớ cô nương từng nói gia phụ là một Họa sư nên từ nhỏ đã được học về thư họa. Bốn tuổi mài mực, năm tuổi tập vẽ, sáu tuổi tập tô. Đáng tiếc tại hạ không có duyên gặp qua tiền bối, không cách nào tái hiện hình ảnh lão nhân gia một cách trọn vẹn. Chẳng hay cô nương có thích không ?"
Như Nguyệt nhẹ nhàng sờ lên bức tranh, khung cảnh này không giống với ký ức mà nàng nhớ. Căn phòng khi đó không rộng thế này, phụ thân cũng không cao lớn như thế. Nhưng hành động của hắn cũng dịu dàng như vậy
Rất lâu về trước từng có một gia đình, nơi đó có phụ mẫu, có ca ca. Cho đến một ngày, ca ca không còn, phụ mẫu cũng mất, chỉ còn một cô bé lẻ loi một mình.
Thứ mà cô bé nhớ được chỉ có xác c·hết và máu tanh, cùng sự lạnh lẽo của gong xiềng.
Âu Dương Huyền nhìn khuôn mặt có chút thất thần của Như Nguyệt, trong lòng tự hỏi nàng đang nghĩ gì. .Khuôn mặt hắn ghé sát lại gần nàng, thì thầm gọi:
"Như Nguyệt"
Như Nguyệt đang chìm vào hồi ức, chợt nghe thấy một giọng nói ấm áp bên tai. Nàng bất giác quay đầu lại, vừa lúc cảm thấy có thứ gì đó phủ lên môi mình. Thứ đó rất mềm mại, rất ngọt ngào, giống như đường mật khi nhỏ vẫn thường ăn.
Cảm giác đó đến rất nhanh, mà trôi qua cũng rất nhanh. Cho đến khi định thần lại, nàng mới nhận ra đó là đôi môi của nam tử trước mặt.
Khuôn mặt nàng từ ngạc nhiên cho đễn sững sờ, cuối cùng đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ:
"Công tử làm gì vậy ?"
"Tại ha…tại hạ… Quả thật xin lỗi, chỉ là... Như Nguyệt cô nương quá xinh đẹp khiến tại hạ nhất thời không kiềm chế được"
Âu Dương Huyền cúi đầu, thể hiện bộ mặt hổ thẹn, nhưng trong lòng lại cười thầm. Nàng dám chơi tình độc với hắn, vậy thì hắn cũng không ngại mà trả lễ.
Có điều hương vị quả thật cũng không tệ.
Như Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay không ngừng nắm chặt. Đối phương vốn dĩ không trúng độc, việc này tuyệt đối là hắn cố ý. Trong thoáng chốc, nàng đã động sát cơ, nhưng rốt cuộc vẫn dằn xuống.
Như Nguyệt, bình tĩnh, chưa đến lúc. Một chốc nữa ngươi sẽ khiến hắn phải trả giá
Nàng quay đầu đi, lặng im không nói gì.
"Thực lòng xin lỗi. Nếu cô nương tức giận, tại hạ sẽ lập tức rời khỏi"
"Không phải vậy, chỉ là...công tử làm vậy có chút quá đột ngột" - Như Nguyệt vội vã giải thích.
Âu Dương Huyền thầm thở dài, không biết là nên vui hay buồn. Hắn cảm thấy tám chín phần suy đoán của mình không sai, nàng ta quả thật có liên quan đến chuyện này. Bất quá hắn vẫn tỏ ra thật bình tĩnh:
"Như Nguyệt cô nương, lần này ngoài bức họa, tại hạ còn mang theo một thứ "
Hắn lôi ra một chiếc bình màu nâu, trên thân dán ba chữ " Nữ Nhi Tửu". Vừa mở nắp bình, một mùi thơm đã tỏa ra lan khắp căn phòng.
"Nữ Nhi Tửu ?”
Âu Dương Huyền cười ha hả, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai chiếc chén nhỏ. Hắn cẩn thận rót rượu vào cái chén gần nhất. Màu rượu trong vắt, thoang thoảng mùi thơm của dược liệu, lại kết hợp với men xanh của chén nhỏ càng khiến nó trông thật đẹp mắt.
Đang muốn rót chén thứ hai, cùi chỏ bất chợt hất đổ khiến cái chén rơi xuống đất.
Âu Dương Huyền cười gượng, cúi xuống nhặt nó lên, sau đó lại rót tiếp như không có việc gì. Cuối cùng hắn mới đưa một cốc cho Như Nguyệt.
"Cô nương uống thử xem. Loại rượu này hương vị êm dịu, rất phù hợp với nữ nhân"
Như Nguyệt nhìn rượu trong chén, thầm cười lạnh. Gã hắc bào từng nói bình rượu mà Âu Dương Huyền mua là một cái bình hai ngăn.
Khi uống rượu, có những loại nếu phối chế với nhau sẽ tạo nên vị ngon gấp đôi. Để tránh phải mang nhiều bình một lúc, người ta nghĩ ra cách chia bình rượu ra làm đôi. Rượu được tách làm hai phần, ở giữa được ngăn bằng một tấm băng phiến. Một khi mở ra, chỉ có nửa nén nhang trước khi băng phiến tan hết, rượu ở hai bên sẽ hòa vào nhau.
Vừa rồi Âu Dương Huyền dùng hai tay rót rượu ở thành bên trái, sau đó lại giả vờ làm rơi cốc, thuận tay xoay cổ bình sang thành còn lại.
Nói cách khác, rượu ở hai chén được rót từ hai thành khác nhau. Nếu như một bên bị bỏ độc, vậy thì bên kia cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Mánh khóe tuy không tệ, đáng tiếc đã bị nàng nhìn thấu.
Như Nguyệt tay cầm lấy ly rượu, bất ngờ tiến sát đến Âu Dương Huyền:
"Công tử, chúng ta đổi chén đi"
"Có chuyện gì sao ?"
"Không có gì. Chỉ là cảm thấy chén bên này thơm hơn"
“Cái này…” – Âu Dương Huyền có chút chần chừ
“Công tử sao vậy ? Chẳng lẽ công tử đã hạ tình dược vào chén của tiểu nữ” – Nàng đưa tay lên che miệng, nở một nụ cười sáng ngời như trăng rằm.
“Cô nương nói đùa. Chỉ là cái bình này vốn có hai khoang. Khoang bên trái rượu mạnh hơn, chỉ e cô nương uống sẽ không quen” – Âu Dương Huyền vội vã giải thích.
“Không có gì, tiểu nữ chính là ưa thích vị chát một chút”
Nói rồi cũng không chờ hắn đồng ý, liền cầm lấy cốc của Âu Dương Huyền, nhẹ nhàng uống một ngụm.
“Rượu ngon” - Nàng thốt lên một tiếng, cầm lấy ly rượu còn lại, cẩn thận đưa tới trước mặt Âu Dương Huyền.
“Công tử, đến phiên công tử rồi”
Âu Dương Huyền không nghĩ nàng lại hành động quyết đoán như vậy, có chút chần chừ, hết nhìn ly rượu lại tới nhìn Như Nguyệt.
Sau một thoáng im lặng, hắn đón lấy ly rượu, từ từ nốc cạn.
“Cô nương nói không sai. Đúng là rượu rất ngon” - Âu Dương Huyền nhìn nàng, khuôn mặt giống như cười mà không phải cười.
Như Nguyệt lúc này trong lòng liền dậy sóng. Đối phương uống xong mà vẫn bình tĩnh như vậy. Chẳng lẽ ngay từ đầu ly rượu mà hắn đưa cho ta mới là ly không có độc ?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nàng có chút âm trầm, giọng điệu cũng thay đổi:
"Ngày đó công tử từng lấy một bức tranh từ chỗ Dư Tùng Vận. Không biết có thể cho tiểu nữ xem hay không ?"
"Cô nương đang nói đến bức Sơn Hà Đồ ? Đáng tiếc ta đã bán nó đi rồi "
"Bán?"
"Đúng vậy"
"Công tử không muốn đưa, chỉ cần nói thẳng, cần gì phải dối gạt tiểu nữ"
"Như Nguyệt cô nương có vẻ rất quan tâm đến bức tranh này, chẳng lẽ nó có bí mật gì sao ?"
"Một người quen của tiểu nữ cảm thấy hứng thú với nó, nếu công tử có thể bỏ ra vật yêu thích, nguyện tìm thứ tương đương để trao đổi"
Âu Dương Huyền nhướng đôi lông mày:
“Không rõ người quen của cô nương là ai ? Có thể nói tên cho ta biết”
“Người này thân phận có chút mẫn cảm, không muốn công khai tên tuổi. Kính xin công tử thứ lỗi”
"Vậy sao. Tại hạ rất thích bức tranh này, cũng không nguyện ý mang ra trao đổi. Có điều nếu vật trao đổi là cô nương. Nói không chừng tại hạ có thể xem xét một hai"
Như Nguyệt mỉm cười, từ từ ghé sát vào người Âu Dương Huyền. Bàn tay chạm lên tay đối phương. Đôi môi thì thầm vào tai hắn:
"Vậy đêm nay, công tử ở lại đi" - Giọng nói ngọt như ong mật khiến hắn nhất thời cảm thấy toàn thân rạo rực.
Đột nhiên, bàn tay nàng động thủ, ngón tay chập lại thành trảo hướng về cần cổ của Âu Dương Huyền. Họ Âu nãy giờ miệng hoa lưỡi phấn, nhưng tuyệt nhiên không hề buông lỏng. Thân hình khẽ nghiêng về phía sau, tay phải đối chưởng với Như Nguyệt.
Hai luồng kình lực va vào nhau, ghế văng tứ tung. Chiếc bàn bên cạnh gãy lìa, bình rượu rơi xuống sàn lăn lông lốc. Âu Dương Huyền lùi lại ba bước, trong khi Như Nguyệt vẫn đứng nguyên. Hai bên chênh lệch thế nào không cần nói cũng biết.
"Đêm còn dài, cô nương vội gì chứ"
"Công tử tự tin như vậy là vì cho rằng tiểu nữ uống hết rượu sao ?"
Chỉ thấy đầu ngón tay của nàng vậy mà chảy từng giọt nước trong vắt. Khi nãy nàng cũng không thực sự uống mà là dùng linh lực bọc nó lại, sau đó từ từ thải rượu qua ngón tay.
Loại phương thức này đòi hỏi độ khống chế linh lực rất cao, chí ít Âu Dương Huyền tự nhận mình không làm được, nếu không lần trước đã không phải dùng kế ngậm nhẫn trữ vật.
Khí thế của Như Nguyệt lúc này cũng tăng vọt, vốn chỉ là phàm nhân bình thường bỗng chốc biến thành Hóa Hải Đệ Nhất Giai, sau đó không dừng lại mà tiếp tục bạo tăng.
Hóa Hải Đệ Nhị Giai.
Hóa Hải Đệ Tứ Giai.
Hóa Hải Đệ Lục Giai.
Cho đến Hóa Hải Đệ Bát Giai mới dừng lại
Âu Dương Huyền thầm hít một ngụm khí lạnh. Hắn đã đoán Như Nguyệt không phải phàm nhân, chỉ là không ngờ nàng lại là Hóa Hải Đệ Bát Tầng, so với gã kiếm tu Trần Thiên Kiệt cũng không hề thua kém. Thật không rõ mấy tên này che giấu linh lực kiểu gì, chẳng lẽ là có công pháp gì đặc biệt sao.
"Âu Dương Huyền, ta không biết làm sao ngươi không trúng độc, nhưng thức thời thì giao Sơn Hà Đồ ra đây. Ta hứa sẽ cho ngươi c·hết một cách thống khoái"
Giọng nói của nàng hiện tại đã không còn yếu đuối như trước mà tràn đầy sự tức giận. Nghĩ đến nụ hôn khi nãy, trong lòng nàng vừa thẹn vừa phẫn nộ.
Âu Dương Huyền biết mình không phải là đối thủ của nàng, lập tức lấy ra bảo vật hộ thân, nhưng liền phát hiện không đúng.
Chiếc nhẫn trữ vật đã không cánh mà bay.
Thấy biểu cảm kinh ngạc của hắn, Như Nguyệt giơ ra một cái nhẫn màu đen, cười lạnh:
"Ngươi đang tìm thứ này sao ?"
Trái tim Âu Dương Huyền đánh bốp một cái. Từ lúc nào ? Chẳng lẽ...
Hắn bỗng nhớ lại khi nãy, tay nàng có lướt qua tay hắn, chỉ là hành động lúc đó rất nhẹ, thật không nghĩ nàng ta lại có thể giở thủ đoạn mau đến như vậy.
Trong lòng hắn hơi hoảng, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh:
"Cô nương thực sự muốn động thủ ? Đừng quên tại hạ có Hộ Đạo Giả đi cùng, chỉ cần cô nương dám g·iết ta, hắn tuyệt đối sẽ can thiệp"
Khuôn mặt Như Nguyệt ngay cả một chút sợ hãi cũng không có, chỉ cười nhạt:
"Không cần phải lấy Hộ Đạo Giả ra dọa ta. Ta có thể đảm bảo đêm nay dù có chuyện gì, hắn cũng sẽ không ra tay"
===============
Ở bên ngoài, Mặc Cổ đang ngồi trên mái nhà đối diện, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào bên trong phòng. Âu Dương Huyền nửa đêm tới đây, lại bắt lão mua những thứ kỳ quái, quá nửa là có vấn đề. Lão cũng không không dám buông lỏng.
Thế nhưng từ nãy đến giờ, một nam một nữ chẳng làm gì ngoài xem tranh với tán dóc, làm lãng phí cả một bầu rượu. Nếu có thể đưa cho lão uống thì tốt rồi.
Mặc Cổ không biết ở một góc rất xa có một gã hắc bào cũng đang ngồi, hai tay đang không ngừng kết ấn. Ở giữa là một viên đá màu tím đang lơ lửng, trên thân tràn ngập phù văn vô cùng phức tạp.
"Bách Biến Thiên Tâm Trận" là một ảo trận rất nổi tiếng của Vũ Yên Phái. Nó có thể dựa vào hình ảnh thật sự bên trong mà tái tạo lại ảo cảnh đánh lừa thị giác cùng thần thức của người ngoài. Mặc dù đây chỉ là tiểu trận mô phỏng, còn không bằng một phần mười Thiên Tâm Trận thật sự, nhưng để lừa một gã Tụ Đan Cảnh như Mặc Cổ là quá đủ.
Nhược điểm duy nhất chính là bởi vì nó chỉ là phỏng chế rút gọn, rất nhiều công năng không thể sử dụng. Chẳng hạn bản thân gã cũng không có cách nào nhìn thấy chuyện xảy ra trong phòng.
Hơn nữa số người tham gia càng lớn, ảo cảnh càng khó duy trì. Nếu không, đưa thêm Nghiêm Tu hoặc Trần Thiên Kiệt tới đây, sẽ có thêm vài phần nắm chắc.
Có điều gã cũng không lo lắng. Cảnh giới thật sự của Như Nguyệt đã là Hóa Hải Đệ Bát Tầng, mạnh hơn Âu Dương Huyền đến 5 tiểu cảnh giới. Thực lực như vậy cũng đã đủ để khống chế đối phương.
Đêm nay đã định Âu Dương Huyền phải c·hết