Chương 34: Ước Hẹn Cùng Giai Nhân
Âu Dương Huyền nhìn thấy nàng, vừa lúc nàng cũng nhìn thấy hắn. Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời có chút im lặng.
Phải mất một lúc, nàng mới nghiến răng nghiến lợi nói:
"Dâm tặc! Lại là ngươi"
"Ta còn tưởng ai, hóa ra là Mộc Linh cô nương. Lần trước tại hạ dùng sức có chút quá, không biết cô nương đã hết đau chưa ?"
Hắn nói đương nhiên là chỉ việc lần trước giao đấu, hắn đá trúng bụng nàng. Có điều cách nói như vậy, cộng thêm việc nàng gọi hắn là dâm tặc, càng dễ khiến người ta liên tưởng đến những chuyện ám muội.
"Ngươi câm miệng!" - Dư Mộc Linh tức giận muốn động thủ nhưng bị một cánh tay ngăn lại.
"Lập Thành, buông ta ra" - Nàng quát lên.
"Tiểu thư, đừng xung động. Người không phải đối thủ của hắn" - Gã cận vệ nhắc nhở.
Dư Mộc Linh tức muốn xì khói, nhưng nghĩ kỹ quả thật đánh không lại đối phương, chỉ đành trừng mắt, trong đầu thầm lôi mười tám đời tổ tông nhà họ Âu ra hỏi thăm một lượt.
Âu Dương Huyền cũng mặc kệ nàng, ánh mắt đảo qua một nam một nữ đang đứng bênh cạnh. Người nam tên Lập Thành khoảng tầm bốn mươi tuổi, khí tức trầm ổn, lưng đeo một thanh trường đao, cảnh giới Hóa Hải Đệ ThậpTầng.
Ngày đó ở Vạn Túy Lâu hắn đi cùng Dư Tùng Vận, dường như là một gã cận vệ.
Mà người nữ ước chừng hai mươi, khuôn mặt tú lệ, dáng dấp như dương chi bạch ngọc. Tuy nhan sắc không vũ mị bằng Như Nguyệt nhưng khí chất toát ra lại quý phái và thánh khiết, rõ ràng là xuất thân từ con nhà danh giá.
Nàng mặc một thân y phục màu cam nhạt, đai xanh cuốn quanh eo, để lộ ra vòng hai thắt đáy lưng ong. Đôi mắt đen tuyền đang chăm chú nhìn hắn.
"Công tử chính là Âu Dương Huyền, một trong song kiệt của Âu Gia ?" - Nữ nhân lên tiếng.
"Không biết nên xưng hô cô nương thế nào ?"
"U Gia. U Nạp Lan gặp qua Dương Huyền công tử"
Nàng nhàn nhạt đáp, ánh mắt vẫn không ngừng đảo qua người hắn, tựa như đang đánh giá Âu Dương Huyền.
"U Gia ? Chẳng lẽ là U Gia ở Xung Hư Thành ?"
Linh Hư Thành là một trong bốn thành thuộc Thanh Bằng Châu. Cùng cấp với nó còn có Xung Hư, Viên Hư và Toái Hư Thành. Trong đó thực lực của Xung Hư Thành đứng đầu.
Thành chủ nơi đó họ U, nghe đồn gã bước vào cảnh giới Linh Thân còn sớm hơn cả Dư Tùng Hải.
"Công tử đoán không sai, phụ thân ta chính là U Nh·iếp Chính, là thành chủ thành Xung Hư"
"Hóa ra là con gái thành chủ, không biết cô nương đến Linh Hư Thành có việc gì ?"
Hai thành vốn cách nhau đến cả vạn dặm, dù có dùng phi điểu bay suốt đêm cũng cần ba ngày. Hắn không tin vị mỹ nhân này đi xa như vậy chỉ đến để ngắm cảnh.
Dư Mộc Linh thấy ánh mắt hắn cứ dán chặt vào người U Nạp Lan, trong lòng liền bốc hỏa:
"Dâm Tặc, ta cảnh cáo ngươi đóng cái mắt chó lại. Tỷ ấy là hôn thê của ca ca ta, không phải loại tỳ nữ nha hoàn nhà Âu Gia"
Thì ra là hôn thê của Dư Tùng Vận, chẳng trách thân thiết với muội muội hắn như vậy. Có điều đây chẳng phải nói hai đại thành chủ sắp làm thông gia sao ?
Thực tế, chuyện này cũng không hiếm. Từ trước đến nay liên hôn vốn là cách tốt nhất để hai gia tộc kết minh. Nói không xa, bản thân Lâm Uyển Nhi cũng có mẫu thân là người Âu Gia, mà phụ thân lại đến từ gia tộc nổi tiếng ở Viên Hư Thành. Chẳng qua phụ thân nàng chấp nhận ở rể nên Lâm Uyển Nhi mới lớn lên ở đây.
Âu Dương Huyền chắp tay nói:
"Chúc mừng. Vậy ta xin ngửa cổ chờ rượu mừng của hai vị"
Nói xong liền rảo bước mà đi, cũng không để ý đến Dư Mộc Linh đang nhìn hắn đầy thù địch.
Âu Dương Huyền về tới Âu Gia, đã thấy một vị nha hoàn đứng đợi trước cổng. Nhìn thấy hắn, nàng khẽ cúi đầu:
"Dương Huyền công tử, Như Nguyệt cô nương sai ta đến đưa thư cho ngài"
Âu Dương Huyền đón lấy bức thư. Ánh mắt đảo qua một lượt, không khỏi cười lạnh.
Khi nãy hắn gửi thư cho nàng, ngỏ ý có chuyện cần nàng giúp. Hơn nữa còn là bí mật gặp trong đêm.
Phải biết mấy ngày qua, xú danh của hắn đã lan khắp Linh Hư thành, bị đồn là dâm tặc cũng chẳng sai. Loại người như vậy, nữ nhân bình thường tránh còn không kịp. Nào có ai giống như nàng, không do dự mà đồng ý.
Nếu nói nàng không có ý đồ, vậy thì đ·ánh c·hết hắn cũng không tin.
Âu Dương Huyền mỉm cười, trả lại thư cho nha hoàn:
"Nói với Như Nguyệt cô nương, hai đêm nữa tại hạ nhất định sẽ tới bái phỏng"
Thẳng đến khi nàng rời đi, Âu Dương Huyền mới chắp tay sau lưng, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Như Nguyệt, ta thật muốn xem cô định giở trò gì.
Hai ngày sau, một gã hạ nhân đang rảo bước trên đường, hai tay ôm lấy một cái bọc. Lão bản đã dặn dò cần phải giao cho thiếu gia Âu Dương Huyền. Đây là khách hàng lớn, lại là con cháu thế gia nên không thể lỡ hẹn.
Gã quyết định chuyển hướng đi vào trong hẻm. Con đường này hơi vắng người nhưng lại là đường tắt. Đang đi, sau gáy đột nhiên nhói một cái. Hai mắt gã tối sầm, thân hình đổ gục xuống đất. Chiếc hộp trên tay bị một gã hắc bào túm được.
Chỉ thấy gã đeo một chiếc mặt nạ vô diện, hai tay nhẹ nhàng mở hộp ra. Bên trong đựng một cái bình, cổ cao màu nâu tuyền, trên miệng dán dấu ấn niêm phong.
Gã sử dụng thần thức kiểm tra, sau một lúc mới tự nhủ:
"Không ngờ lại là thứ này" - Nói xong liền cẩn thận để bình vào chỗ cũ, thân hình hư không tiêu thất. Trước khi đi cũng không quên điểm một chỉ vào gáy gã giao hàng.
Gã giao hàng mở bừng mắt, lập tức ngồi dậy không ngừng xoa gáy:
"Chuyện gì vừa xảy ra ? Tại sao mình lại ngất đi thế này ?"
Suy nghĩ đầu tiên là b·ị đ·ánh c·ướp. Gã hốt hoảng kiểm tra gói đồ, mở ra thấy bình rượu vẫn còn nguyên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
==============
Âu Dương Huyền lúc này đang ngồi trong phòng, trước mặt là tám tấm Bạo Hỏa Phù. Đối phương đã dám mời hắn đến, e rằng ngay cả Mặc Cổ cũng đã bị tính tới.
Trông cậy người khác còn không bằng trông vào chính mình. Hai ngày quá ngắn, không đủ thời gian để hắn nâng cao thực lực. Âu Dương Huyền quyết định dồn tinh lực cho việc chế phù. Đáng tiếc năng lực vẫn có hạn, chỉ có thể làm được tám tấm.
Một tiếng gõ cửa chợt vang lên:
"Dương Huyền thiếu gia, có một kiện hàng từ Quỳnh Tửu Lâu muốn giao cho thiếu gia"
"Mang vào đây"
Gã cận vệ cẩn thận đi vào, đặt chiếc hộp lên bàn sau đó kính cẩn bước ra ngoài.
Âu Dương Huyền mở hộp lấy ra bình rượu, kiểm tra phần nắp vẫn chưa mở, thầm gật đầu. Hai tay hắn vặn một cái, chỉ thấy một mùi thơm tỏa ra bay khắp căn phòng.
Một bóng người nhảy từ trên cao nhảy xuống, chính là Mặc Cổ. Lão cười ha hả:
"Thơm quá, là Nữ Nhi Tửu ủ hai mươi năm. Tiểu tử, ngươi mua cho lão phu hả" - Lão trước giờ chỉ có hai thú vui, một là tiền, hai là rượu.
Âu Dương Huyền lắc đầu:
"Tiền bối nhầm rồi, thứ này ta mua không phải cho tiền bối"
"Chẳng lẽ là mua cho ngươi, vậy thì cho lão tử một chén thôi cũng được"
Âu Dương Huyền mỉm cười:
"Cũng không phải. Đêm nay ta có hẹn với một vị giai nhân, bình rượu này chính là ta mua cho nàng"
=============
Vạn Túy Lâu, Như Nguyệt đang ngồi trước bàn trang điểm. Nhìn thấy gã hắc bào bước vào, liền mở miệng:
"Thế nào rồi ?"
"Ta đã kiểm tra, thứ hắn đặt mua là một bình rượu"
"Một bình rượu ?"
"Đúng, có điều cái bình này lại có chút đặc biệt..."
Mấy lời cuối cùng hắn không nói, chỉ lặng lẽ truyền âm cho nàng. Như Nguyệt nhíu mày, sau một lúc mới nói:
"Thứ ta cần, ngươi đã mang đến chưa ?"
"Đã có, hiện tại ta sẽ đi chuẩn bị"
"Tốt lắm. Đêm nay ngươi chỉ cần đảm bảo gã Hộ Đạo Giả sẽ không ra tay, chuyện còn lại cứ để ta xử lý"
Gã hắc bào gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Như Nguyệt nhìn vào gương, chậm rãi chải lại mái tóc. Không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
==================
Đêm đến, dưới chân Vạn Túy Lâu xuất hiện một bóng hình. Hắn mặc một thân trường bào gấm vóc, cổ tay đính đường viền màu bạc. Khuôn mặt anh tuấn mà quý phái,
Một vị nha hoàn bước ra, tay cầm đèn lồng, cúi đầu nói:
"Công tử, xin đi theo tiểu nữ"
Vạn Túy Lâu tuy không bằng Thiên Bảo Các nhưng diện tích cũng rất lớn, chia làm ba khu. Chính khu là nơi biểu diễn. Hữu khu là nơi ở của những vị cô nương bình thường. Mà Tả khu lại là nơi ở của Thập Đại Bài Danh.
Đặc biệt sương phòng của Như Nguyệt lại càng không cần nói, tọa lạc trong một khu vườn ưu nhã. Giữa vườn còn xây một cái hồ, loáng thoáng có thể thấy cá cảnh đủ màu đang không ngừng bơi lội.
"Công tử, Như Nguyệt cô nương đang đợi ở trong. Tiểu nữ không làm phiền"
Âu Dương Huyền gật đầu, dùng tay gõ cửa.
"Như Nguyệt cô nương, tại hạ có thể vào được không ?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn đành đẩy cửa bước vào.
Vừa vào trong, Âu Dương Huyền không khỏi ngẩn người. Chỉ thấy giữa phòng là một cái bồn rộng cỡ hai mét, được che chắn bằng một tấm lụa mỏng. Bên trong có một thiếu nữ đang tắm.
Nàng quay lưng về phía hắn, để lộ bờ vai trắng nõn nà. Hai tay không ngừng tát nước lên cơ thể. Một vài sợi tóc không biết là vô tình hay cố ý, vừa đủ để che đi hai ngọn đồi thấp thoáng phía trước
Nàng kỳ xong vai, lại tiếp tục chà xát hai cánh tay. Mỗi động tác đều nhẹ nhàng, ưu mỹ, giống như đang bảo quản một công trình nghệ thuật.
Vừa tắm nàng vừa cất tiếng hát:
“Đêm Trăng Thanh Vắng. Họa Bóng Hồng Nhan.
Có Nàng Thiếu Nữ. Đợi Chàng Nơi Đây.
Nhưng Tình Lang Hỡi, Chàng Ở Nơi Đâu."
Giọng hát ngân nga, vang vọng như tiếng chim hót, khiến người nghe như lạc vào một thế giới khác.Âu Dương Huyền thầm than một tiếng, vội vã quay đầu. Hắn cảm thấy kiếp trước mình dù gì cũng là người có học, vẫn là nên thể hiện bộ dáng chính nhân quân tử.
Đột nhiên hắn nghĩ thầm:
"Không phải đang giả vờ trúng tình độc sao ? Nếu đã giả vờ thì nên giả vờ giống một chút"
Rốt cuộc hắn vẫn quay đầu he hé nhìn. Mặc dù là qua một tấm màn che, vẫn có thể thấy rõ những chỗ cong cong trên cơ thể. Đáng tiếc nàng đang ngâm mình dưới nước, bằng không tuyệt đối là "cảnh đẹp ý vui".
Đột nhiên, một giọng nói ưu mỹ cất lên:
"Công tử, xin chờ một chút"
Nữ nhân cất bước khỏi bồn tắm, bàn tay chụp lấy quần áo bên cạnh, nhẹ nhàng mặc vào. Hai tay nàng cẩn thận chỉnh lại đai lưng, sau đó mới bước ra mỉm cười với hắn.
"Xin công tử thứ lỗi, vừa rồi biểu diễn có chút mồ hôi, phải để công tử đợi lâu"
Vừa nhìn thấy nàng, Âu Dương Huyền chợt nảy lên một cảm giác không chân thực.
Nữ nhân trước mặt rất xứng với năm chữ dung mạo tựa thiên tiên. Đôi mắt nàng xanh biếc như nước hồ mùa thu, lông mi dài hơi rung động. Gò má tinh xảo, vì ngâm trong nước nóng nên có chút ửng hồng, khiến cho nàng vừa có ba phần e thẹn, lại có bảy phần phong tình.
Nàng mặc một thân hồng y, bên ngoài khoác thêm một lớp áo mỏng trong suốt, để lộ đôi chân dài cùng vòng eo nhỏ nhắn.
Dù đứng từ xa, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa hồng phảng phất trên cơ thể đối phương. Những giọt nước còn đọng lại trên tóc, lấp lánh tinh quang, kết hợp với hơi nước còn chưa tan hết, khiến cho nàng trông như một vị tiên tử bước ra từ chốn cung trăng nơi thiên đình.