Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 59: Hồ Núi Cốc Thái Nguyên




Chương 59: Hồ Núi Cốc Thái Nguyên

Chương 59: Hồ Núi Cốc Thái Nguyên

Giữa bầu không khí tu luyện ngập tràn của trại huấn luyện thì dị biến phát sinh.

Dương Quốc Tuấn được lệnh phải cử người của trại huấn luyện đi tiếp viện một bí cảnh ở Thái Nguyên.

Ông chỉ có thể trầm mặc.

Nhóm thiên tài lần này thực sự là quá khó khăn.

Chưa bắt đầu đã phải đối đầu với đại diện nước Hàn.

Hiện tại bên trên còn lựa chọn cho tham gia c·hiến t·ranh cỡ nhỏ.

Dù thấy không đành lòng nhưng quyết định.

Ông hạ lệnh toàn thể thành viên của trại huấn luyện tập trung sau một tiếng.

Mọi người tập trung ở hội trường, ai cũng đang xì xào bàn tán.

Bời vì chưa đến thời gian chọn người, nên việc tập hợp đột xuất như thế này làm họ cảm thấy bất an.

Lâm có hỏi Kim Chủ biết hay không, nhưng trả lời Lâm lại là sự trầm mặc.

Đúng giờ, Dương Quốc Tuấn đi đến.

Ông nhìn toàn thể những người ở đây nói:

"Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc tại sao lại có buổi triệu tập này đúng không?"

Ông hơi dừng lại, dù đã tự làm công tác tư tưởng cho bản thân nhưng lúc này ông cũng có chút buồn.

"Vừa xuất hiện một bí cảnh tại Thái Nguyên. Quân đội đã cử người đến đó... Bên trên quyết định các ngươi sẽ đến đó tiếp viện. Tất nhiên đây không phải là bắt buộc. Những người không đi vẫn sẽ là thành viên của trại huấn luyện, nhưng sẽ mất tư cách cử đi Học Viện. Từ giờ phút này các ngươi được phép liên lạc về gia đình. 15h sẽ phải đưa ra lựa chọn. 17h sẽ xuất phát. Lưu ý, chuyến đi này toàn bộ sinh tử phải tự phụ trách."

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều lập tức xao động.

Bọn hắn đều biết bí cảnh vừa xuất hiện là cực kì nguy hiểm.

Không ai biết trong đó sẽ có quỷ vật mạnh đến mức nào.

Lâm nhìn thấy Kim Chủ không thay đổi nét mặt, hắn không khỏi hỏi:

"Mày biết trước hả?"

"Không, nhưng tao đoán được."

"Chỉ giáo cho?"

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta quá cần cường giả. Bên trên bắt đầu tìm kiếm thiên tài theo cách thô bạo nhất rồi."

Lâm nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Hắn không rõ Kim Chủ nói thời gian không còn nhiều phải là nói về Kaiel hay không.

Nhưng hắn biết 12 năm nữa sẽ có sự kiện phát sinh.



Cách làm của bên trên tuy có chút tàn nhẫn, nhưng nó lại hiệu quả.

Chỉ có chiến đấu mới bộc lộ được ai là người mạnh.

Hắn hiện tại rất thích chiến đấu.

Mỗi khi chiến đấu, từng tế bào của hắn như đang hân hoan tận hưởng.

Cảm giác đó rất kì quặc, nhưng nó thực sự rất tuyệt.

Mọi người nhanh chóng giải tán, Lâm cũng không ngoại lệ.

Nhận được điện thoại, hắn ngay lập tức bấm gọi, rất nhanh đầu dây bên kia đã kết nối.

"Ủa Lâm hả, đang huấn luyện mà sao dùng điện thoại?"

"Dạ có chuyện đột xuất nên được phép dùng điện thoại đó mẹ."

Sau đó hắn hỏi thăm một chút tình hình trong nhà, sau đó kể cho mẹ hắn nghe về thông báo vừa rồi.

Nghe vậy Nguyễn Hà Thảo Linh im lặng một lúc lâu, sau đó nói hắn gọi cho bố và ông nội.

Dù cách rất xa nhưng hắn có thể cảm nhận được mẹ đang sa sút.

...

Lâm cúp điện thoại nằm ra giường.

Cha và ông nội đều đồng ý cho hắn đi.

Nói không bất an thì là giả, nhưng đồng thời hắn cũng hưng phấn.

Hắn đã nói cho ông nội về chuyện Kaiel và suy đoán của hắn.

Từ giọng điệu của ông thì hình như ông cũng đã đoán được.

Lâm cũng nói cho ông biết về dị thường của bản thân.

Trả lời hắn là một tràn cười dài.

Ông nói rằng bản năng chiến đấu không được tính là siêu năng lực.

Nhưng nó quý hơn siêu năng lực rất nhiều.

Hắn hơi có chút kích động, từ trước đến giờ chỗ dựa của hắn là kỳ vật.

Hiện tại hắn cũng xem như có năng lực riêng của bản thân.

Theo lời của ông thì người có bản năng chiến đấu có thể phát huy ra sức chiến đấu rất khủng kh·iếp.

Nếu có thể khai phát đến cực điểm, thậm chí nó có thể trở thành Bản Năng Vô Cực.

Ông không giải thích, nhưng nghe tên thì nó rất là bá đạo rồi.

Điều làm hắn vui vẻ còn có Trâm.



Thời gian không liên lạc càng khiến tình cảm của hắn và Trâm thêm sâu đậm.

Cái cảm giác vừa nhắn tin, vừa ngồi cười như thằng ngốc này, lần đầu hắn được trải qua.

Trước đây hắn từng khinh bỉ những đứa như vậy, hiện tại xem ra, haha, thật là thơm.

Hắn mở đồng hồ ấn chọn tham dự.

....

"Rốp rốp"

Hắn nhẹ nhàng vươn vai, toàn thân xương khớp đều vang lên âm thanh.

Hắn vừa đánh một giấc thật đã.

Cả tuần nay hắn điên cuồng chiến đấu, hôm nay xem như một buổi nghỉ xả hơi.

Dưới bụng truyền đến cơn đói vô cùng lợi hại.

Hắn nhìn điện thoại, không ngờ đã là 16h.

Hắn cũng không chú ý gì khác mà chạy thẳng về hướng căn tin.

Sau một trận càng quét, hắn thõa mãn đi về phòng.

Hắn thu dọn vài bộ quần áo rồi tiến về quảng trường.

Lâm kinh ngạc nhìn 8 đài siêu hình máy bay trực thăng.

Hắn chỉ có thể gọi như vậy, bởi vì 8 chiếc trực thăng này vô cùng lớn.

Không hề có lời động viên, cũng không có phát biểu hào hùng gì cả.

Nhưng binh sĩ ở đây đứng thẳng chào bọn họ.

Tất cả mọi người tiến về vị trí của mình được thông báo trên đồng hồ.

Chắc là vì giữ thể diện mà không hề thông báo ai đi, ai không đi.

Tốc độ của trực thăng vô cùng nhanh chỉ mất khoảng 30p đã đến nơi.

Vừa đáp xuống doanh trại, một bầu không khí khẩn trương phà vào mặt Lâm.

Mọi người ở đây đều hối hả vận chuyện các loại thùng hàng.

Điều làm hắn ngạc nhiên là binh sĩ ở đây tất cả đều là Trảm Thập.

Sau mọi hồi ngó nghiêng, hắn cũng biết địa phương hiện tại là ở đâu.

Vị trí hắn đang đứng cách Hồ Núi Cốc 5km.

Hồ Núi Cốc của Thái Nguyên hắn có nghe qua.

Đây là hồ nhân tạo nhằm mục đích du lịch.



Hắn nghe nói nơi này được ví như Vịnh Hạ Long thu nhỏ.

Đứng đợi không được bao lâu có một vị thượng úy đi đến.

Hắn đứng nghiêm chào Dương Quốc Tuấn. Sau đó nhận lấy danh sách.

Hắn cùng dùng đồng hồ của mình quét mã QR trên tấm danh sách.

Ngay lập tức đồng hồ của tất cả mọi người nhận được thông báo.

"Lập tức tiến về Tiểu đội xx, thuộc Trung Đội xx. Đại đội Rạng Đông"

Dương Quốc Tuấn nhìn về tất cả những người ở đây:

"Còn sống trở về."

Chỉ đơn giản 4 chữ, tất cả mọi người lập tức chấn động.

Mọi người thực hiện động tác chào, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thông qua những lời trao đổi rất nhỏ, Lâm biết được tất cả mọi người đều được phân công về các tiểu đội khác nhau.

Dựa theo cờ doanh trại, hắn nhanh chóng tìm đến tiểu đội của mình.

Tiểu đội số 7, trung đội 2. Đại đội Rạng Đông.

Hắn vội vàng đứng nghiêm chào:

"Báo cáo, Lâm Trùng Lâm, thuộc trại huấn luyện trình diện."

Nhìn hắn tiến đến, 6 người không có gì ngạc nhiên, bọn họ đều đã được thông báo.

"Anh là Nguyễn Công Huân, tiểu đội trưởng. Em giới thiệu sơ qua về năng lực của bản thân đi. Từ bây giờ chúng ta sẽ là đồng đội. Hiểu được năng lực của nhau để phối hợp là tất yếu."

Thời gian có vẻ rất cấp bách, nên mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh.

Khi hắn giới thiệu mình là thể tu, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trên chiến trường thể tu rất được trọng dụng.

Đồng thời Lâm cũng nắm được thông tin đại khái của 6 người này.'

Đội trưởng Nguyễn Công Huân. Võ giả, cảnh giới Trảm Thập đã đến cực hạn của lục phủ. Am hiểu cận chiến, v·ũ k·hí là đao.

Dựa theo cách gọi của mọi người thì đây là Trảm Thập cao giai.

Sơ giai là những người đã rèn ngũ tạng đến cực hạn.

Trung giai là đột phá cực hạn của ngũ tạng.

Viên mãn là đột phá cực hạn của lục phủ.

Dựa vào đây có thể hơi ước lượng thực lực của một người.

Đội phó Trương Cao Sa, thực lực Trảm Thập trung giai. am hiểu truy tung và cạm bẫy.

4 người còn lại lần lượt là Võ Minh Tú, Nguyễn Văn Hậu, Lê Nam, Nguyễn Sơn.

Bọn họ đều là võ giả Trảm Thập sơ giai v·ũ k·hí đều là đao.

(Những ngày qua mình deadline xù đầu. Thực sự cảm ơn Snakewater, 8ricee, sontran, ẩn thiên tôn, tiểu tiên, cr7siuu. Dù những ngày qua mình không up truyện nhưng các bạn vẫn đề cử.)