Chương 6: Nghi Ngờ
Lâm phỏng đoán cơ thể mình đã sánh bằng những người rèn luyện lâu năm. Hiện tại việc cần làm là sử dụng nó. Là một người con Bình Định hắn hiểu rõ không phải cứ có một cơ thể mạnh mẽ thì sẽ thực chiến mạnh.
Việc đứng như thế nào, cầm nắm đấm ra sao, góc tiếp xúc của nắm đấm đều quyết định sức chiến đấu của một người. Trong phim hay truyện có sức mạnh là ngay lập tức cân 4 cân 5, việc đó thực sự rất khó chỉ diễn ra khi có sức mạnh áp đảo tuyệt đối và đối mặt cùng những kẻ gà mờ.
Nhà của Lâm cũng có võ, nói chính xác thì hầu hết ở thôn hắn nhà nào cũng có võ. Nhờ vào việc tập võ từ nhỏ mà cha hắn khi vào trường cảnh sát trở nên rất nổi bật. Lâm Phi Dương từng vô địch giải đấu thanh thiếu niên của tỉnh, có thể nói là độc cô cầu bại.
Nhưng hiện tại hắn không muốn cha mình biết chuyện. Hắn sợ liên lụy gia đình. Dù rằng bản thân thay đổi không qua mắt được ổng. Nếu qua mắt được thì cái danh Thần Thám của cha cũng là hư danh rồi.
Hiện tại Lâm có 2 lựa chọn, một là học ông nội, thứ 2 là học của người ngoài, cụ thể là lò võ hoặc là cha của Sơn. Hắn ngay lập tức loại lò võ, vì không có tiền với lại hắn muốn càng ít người biết càng tốt. Bản thân cậu ta sẽ mạnh lên rất nhanh, sẽ làm người khác chú ý, đó không phải điều hắn muốn.
Còn về phần cha của Sơn là chú Việt, ông cũng từng là người rất nổi bật. Võ thuật ở chỗ Lâm sống vẫn còn yếu tố gia truyền, nếu học chú Việt thì chú ấy sẽ dạy. Nhưng chắc chắn sẽ không dạy hết.
Nhưng theo hắn biết thì chú Việt sở trường đó là roi, hay còn gọi là côn. Không phải là côn không tốtchỉ là xã hội hiện tại đi ra đường mang theo côn thì rất không tốt. Lâm muốn phát huy cơ thể mình trong việc dùng quyền cước trước. Đủ bản lãnh để phòng thân rồi mới chuyển sang v·ũ k·hí.
Trước mắt thì ông nội sẽ là lựa chọn tốt nhất. Ông đã từng dạy cho cha mình. Lâm từng nghe mọi người kể rằng có rất nhiều người xin học võ từ ông nhưng không được đồng ý. Ông nội không có ý định thành lập lò võ.
Ở xã hắn sống có nhiều lò võ. Mỗi nơi đều có nét đặc trưng liên. Nhiều người học không đến nơi đến chốn sau đó đi ra ngoài làm bậy. Để cho mọi người có cái nhìn không tốt về việc học võ. Lâm biết nhiều ngườinỗ lực nhiều để tập võ, để đi thi đấu để đi lính. Chứ không phải đi tập để khoe khoang làm màu.
Lâm thở dài nhìn ra cửa sổ, từ khi bị uất ức mà c·hết ở kiếp trước bản thân đã không thể thoải mái vô tư nữa. Một nỗi sợ vô hình cứ xuất hiện trong tâm trí khiến hắn phải lo nghĩ. Hắn nghĩ vu vơ rồi chìm vào giấc ngủ.
Lâm dậy rất sớm, kể từ ngày bắt đầu luyện tập dù ngủ ít hơn nhưng tinh thần của hắn luôn rất tốt. Dù vậy nhưng khi dậy thì mọi người đã ăn sáng cả rồi. Sáng nào gia đình hắn cũng ăn cơm. Sau khi làm nhanh 2 chén cơm Lâm thay đồ đi học ngay.
Hôm nay là thứ 7, ngày mà tất cả mọi người đều thích đi học vì hôm nay chỉ có 3 tiết là học, 2 tiết còn lại là sinh hoạt lớp.
Khi vào đến của lớp thì hắn đã thấy 2 sòng tiến lên quỳ cực kì náo nhiệt. Cậu ta chỉ có thể tặc lưỡi: "Thật mẹ nó sớm"
Để balo xuống bàn hắn hỏi Sơn đang nghịch điện thoại: "Đi sớm không đánh bài à?"
"Mày nghĩ tao đi đến mà còn slot để chơi à?" Lâm chưa kịp trả lời thì nó đã thở dài nói tiếp:
"Tốc chiến mới ra hôm qua mày chơi trận nào chưa, tao chơi 4 game win 4, haizz, vô địch là cỡ nào tịch mịch."
Lâm cảm giác não mình không tải kịp: "Tốc chiến gì?"
"Tao thấy cả tuần nay mày sao sao đó nha, nói chuyện như người khác á. Học nhiều quá điên rồi hả? Tốc chiến, liên minh trên điện thoại nè, mới tuần trước 2 thằng hẹn đồ sát hết cái rank Việt mà giờ hỏi mày?". Sơn dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.
"Haha, mới sáng vô mày nói thế, tao phản ứng không kịp chớ có gì đâu mày. Mấy hôm nay tao tập thể dục nên ngủ sớm lắm" Lâm có chút ngượng ngùng trả lời.
"Game sao giống bản máy tính không?" Cậu ta cố gắng nói sang chuyện khác. Sơn chỉ nhìn nhiều hắn một mắt rồi say mê kể về chiến tích bản thân.
Sơn là một con nghiện game chính hiệu, nếu cậu ta chịu dùng thời gian chơi game đó để học thì tuyệt đối sẽ là người đứng đầu tỉnh. Nó rất giỏi, Lâm là người hiểu hơn ai hết, từ bé đến giờ mỗi ngày nó chỉ dùng 10 phút để học. Nhưng nó vẫn đạt danh hiệu học sinh giỏi 11 năm liền.
"Tiểu cái rồi vô tiết, đi không?" Nhét điện thoại vô túi quần, Sơn quay qua hỏi Lâm.
"Hông, đái cũng rủ" Hắn có chút ghét bỏ phất phất tay ra hiệu Sơn đi lẹ đi. Sơn nhẹ nhàng vuốt ve đùi hắn rồi nói: "Chàng đã thay đổi, giờ ngay cả đến việc đi tiểu cũng không đi chung, thật thương tâm".
Nhìn đến nụ cười của Lâm dần mất đi nhân tính, Sơn vội vàng bỏ chạy. Lâm vừa nổi da gà vừa thấy buồn cười, quay qua balo chuẩn bị sách vở để học. Nhưng hắn không biết là sau khi ra ngoài lớp Sơn ghé mắt nhìn lại mình một lần nữa.
Đi đến toilet Sơn lấy điện thoại ra soạn tin nhắn : "Dạ chú Dương, Nó ăn nói cư xử cũng hơi khác. Không loại trừ khả năng là người khác." Kiểm tra nội dung không có soạn sai gì hắn ấn gửi rồi nhanh chóng xóa đi.
Không đến 10s sau một tin nhắn. Hắn mở lên thì thấy là chú Lâm Phi Dương phản hồi nội dung rất đơn giản: "Chú biết rồi, cám ơn con!". Cậu ta nhanh chóng gửi lại một từ dạ sau đó xóa tin nhắn.
Ngày thứ 7 buổi học diễn ra rất nhanh. Lâm nhanh chóng thu dọn sách vở đi về. Nhìn theo bóng lưng của Lâm, sâu trong đôi mắt Sơn có sự nghi hoặc rất lớn.
Hôm nay Lâm không có về nhà mà đạp xe chạy thẳng về nhà ông nội. Nhà nội cậu ta không xa, đi từ trường về còn gần hơn, chỉ cách trường không đến 2km. Hắn quyết định hôm nay sẽ học võ.
Vừa vào đến cổng thì hắn đã thấy xe của cha mình, có chút nghi hoặc tại sao cha mình không đi làm mà lại ở đây. Mang theo thần sắc nghi ngờ đi vào sân. Tiếng mở công làm người trong nhà nghe được, cha hắn đi ra ngoài. Khi thấy là Lâm Trùng Lâm đến ông có chút ngạc nhiên.
Nguyên bản Lâm Phi Dương đến gặp cha mình để nói một chút về con trai mình. Tri thức về phương diện này của hắn không nhiều. Lâm Phi Dương chưa kịp lên tiếng thì Lâm đã lên tiếng hỏi trước:
"Sao cha không đi làm mà ở đây vậy?"
"Cha có chút việc, vào nhà đi chứ nắng". Vừa nói Lâm Phi Dương vừa ra hiệu con mình đi vào nhà.
Lâm không nghĩ nhiều theo cha mình đi vào. Nhưng biến cố đột nhiên phát sinh, một bàn tay thô ráp bắt lấy tay hắn. Cậu ta bị người nhấc bổng lên, chính xác mà nói thì đó là một cú vật qua vai, trời đất quay cuồng. Cậu ta bị khóa tay và nằm dài trên mặt đất, hắn có thể cảm nhận được một vật thể kim loại đang kê vào thái dương của mình. Không cần nhìn cũng biết đó là súng của cha.
Đồng thời giọng cha hắn cũng vang lên, cực kì lạnh lùng: "Nói, mày là ai?".
Lâm cố gắng nuốt nước bọt, hắn từng nghĩ rất nhiều lần cha sẽ thấy mình khác thường . Hắn cũng chuẩn bị vài mẫu câu để ứng đối. Nhưng tuyệt đối không ngờ cha mình lại bá đạo như vậy.