Chương 7: Nhà họ Lâm
Tầm mắt của Lâm vừa vặn nhìn đến nội đang từ từ thưởng thức trà. Cảm giác đau đớn từ cánh tay bị khóa và cái lạnh từ đầu súng khiến hắn có chút mờ mịt. Sống lại một đời, hắn tựa hồ cũng phải có cái nhìn khác về gia đình mình.
"Là con nè cha, con nè chứ ai". Hắn vội vàng la lên. Cậu ta cũng không muốn đầu mình bị đục một lỗ.
Nhưng mà dù cậu ta nói thế nào thì lực cánh tay và họng súng vẫn không thay đổi. Vẫn không ai lên tiếng, Lâm thầm mắng một câu:
"Trường hợp này không phải là sẽ hỏi này hỏi nọ sao? im như này ai biết đường nào mà giải thích!" câu này hắn cũng chỉ dám nói trong lòng. Giờ khắc này hắn cũng không dám nói láo nữa, ai biết lão cha có kỹ thuật gì xác định nói láo hay không. Lâm cũng không dám đem mạng nhỏ mình ra cược.
"Nói cha với ông nội có thể không tin, con vô tình đạt được một cuốn sách đặc biệt. Nó cho con trải qua một đời." Hắn cấp tốc nói ra.
Tại nói ra câu này, có thể thấy ông nội lập tức thay đổi sắc mặt. Ông nhẹ nhàng đặt ly trà xuống hỏi:
"Con đã luyện được Thông Thiên Bảo Giám rồi hả? Thả ra đi, linh hồn đúng là nó." Vừa nói ông vừa ra hiệu cho Lâm Phi Dương thả ra cháu mình.
Câu nói của ông nội làm Lâm có chút mờ mịt: "Gặp quỷ Thông Thiên Bảo Giám, mình có thứ đó hả ta?" Hắn lẩm bẩm trong lòng.
Từ cánh tay cảm nhận được sự thả lòng, cả cơ thể bị lão cha xách lên như một con gà. Chờ cậu ta đứng vững mới liếc nhìn cha, giờ phút này Lâm có thể xác định cha mình không phải người bình thường. Dù bản thân không quá nặng nhưng trải qua luyện tập cũng đã có 61kg cân nặng. Các ngươi gặp qua người thường nào dùng một tay xách nhẹ nhõm như vậy chưa?
"Lần sau có việc gì thì cứ cùng gia đình nói, giấu làm gì, hên chứ tao vặn m gãy làm 2 rồi." Lâm Phi Dương một mặt không sao cả ngồi xuống làm một hớp trà.
Trong lúc hắn không biết trả lời ông nội như thế nào về Thông Thiên Bảo Giám thì cha lại lên tiếng: "Đưa cho mày Bảo Giám từ hồi tròn 10 tuổi, mấy năm nay không thấy nói gì, tao tưởng mày bỏ qua nó rồi."
Lâm giờ phút này đã nhớ đến Thông Thiên Bảo Giám là gì rồi. Năm hắn 10 tuổi cha có đưa hắn một cuốn sách nói là hãy đọc đi, khi nào đọc hiểu thì hãy nói với ông. Cậu ta cũng bỏ thời gian ra để đọc nhưng cuốn sách này rất tối nghĩa, sau 2 tuần không có kết quả thì Lâm đã vứt nó vào góc, từ đó đến nay chưa đụng vào lần nào.
Có lẽ vì 2 người đã biết bí mật nên hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại hai mắt hắn tối thui, thực sự có quá nhiều nghi vấn. Nhìn con trai mình một mặt mộng bức hết nhìn mình rồi lại nhìn cha, Lâm Phi Dương cảm thấy rất thú vị. Nhớ lại trước kia bản thân của hắn cũng là biểu cảm như vậy.
Lâm hiện tại đang do dự, không biết có nên nói ra hết hay không. Hắn biết bí mật được coi là bí mật khi chỉ có bản thân mình biết. Cậu ta quyết định hỏi sang chuyện khác:
"Chuyện này là sao vậy nội? Ông nói linh hồn và sức mạnh vừa rồi của cha là sao?"
Lâm Nhất Tiếu nhìn Lâm một lát, hắn có thể thấy cháu mình không muốn nói về bản thân. Lâm Nhất Tiếu là một giáo viên về hưu, ông có ngoại hình rất hiền hòa. Từ cử chỉ đến lời ăn tiếng nói của ông như một nho sinh thời cổ vậy.
Ông ra hiệu cho Lâm ngồi xuống rồi nói: "Bất ngờ là chuyện bình thường, ngày xưa nội cũng vậy. Đây là bí mật của nhà họ Lâm ta. Đó vừa là sức mạnh, vừa là nguyền rủa của nhà chúng ta."
Lâm Nhất Tiếu thở dài một tiếng không nói tiếp mà nhẹ nhàng hỏi hắn: "Con biết nhà tổ tiên chúng ta từng làm gì chứ?"
Hắn tất nhiên là biết, vì điều này mà cậu ta mới có thể kích hoạt được Thiên Thư. Vì vinh quang của tổ tiên mà tất cả người nhà họ Lâm đều có thói quen viết nhật kí.
"Dạ biết. Tổ tiên từng đỗ bảng nhãn, rồi làm quan giám sử thời Tây Sơn. Nhưng mà chuyện này có liên quan gì hả ông?"
Trạng Nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa là tam khôi cũng được gọi là "Đệ nhất giáp tiến sĩ cập đệ". Đó là 3 người đứng đầu trong kì thi Đình, được gọi là học trò của vua. Đây là sự tự hào của gia đình hắn. Tổ tiên từng làm quan trong thế lực quân sự hùng mạnh nhất lịch sử nước Nam. Và đồng thời cũng là học trò của một trong những vị vua vĩ đại nhất Tây Sơn Thái Tổ Quang Trung.
Quan giám sử thì là một chức quan đặc biệt. Có trách nhiệm ghi chép lại lịch sử. Vua nói gì, ứng xử ra sao, cho đến quần thần dân chúng. Đều sẽ được giám sử quan ghi lại. Tổ tiên hắn là vị giám sử đầu tiên của triều Tây Sơn, đồng thời cũng là thấy giáo trong Quốc Tử Giám, nơi đào tạo nhân tài cho quốc gia.
Trước khi ông c·hết ông đã đưa ra tổ huấn rằng nha hắn không được phép làm quan cho bất kì vị vua nào nữa. Đó là tất cả nhưng gì cậu ta biết. "Chẳng lẽ khi làm quan tổ tiên đạt được công pháp tu luyện loại hình, dù sao cũng là quan giám sử. Sau đó bắt người nhà ẩn đi vì sợ bị trả thù và c·ướp đoạn công pháp?" Hắn thầm nghĩ.
Lâm Nhất Tiếu thở dài nói: "Tổ tiên là một người rất giỏi, có thể nói là bậc kì tài. Năm đó ông chỉ là bảng nhãn bởi vì ông không muốn là trạng nguyên mà thôi. Ông đi làm quan mục đích ban đầu là để hiểu thế giới này nhiều hơn, nhưng sau này vì mị lực của Hoàng đế mà ông đã toàn tâm toàn lực thậm chí không tiếc cả mạng sống để ủng hộ nhà Tây Sơn."
Cả Lâm Phi Dương và Lâm Trùng Lâm đều yên tĩnh nghe Lâm Nhất Tiếu kể. Bản thân Lâm Phi Dương đã nghe đoạn lịch sử này nhưng cũng rất dụng tâm nghe. Bởi vì đó là vinh dự của người nhà họ Lâm.
Sau một hồi Lâm cũng đã hiểu đầu đuôi. Tổ tiên của hắn tên là Lâm Văn Hải, thuở nhỏ ngẫu nhiên đạt được một cái mũ quan. Lâm Văn Hải từ nhỏ đã thông minh lại là người có học, nên luôn là người cầm đầu của đám nhóc trong xóm. Ở chỗ này đám trẻ luôn chơi trò làm vua đánh giặc. Tổ tiễn hắn luôn là người làm vua.
Sau nhiều lần được "quần thần" bái lạy, thì Lâm Văn Hải cũng vô tình kích hoạt được cái mũ đó. Cái mũ đó có tên là "Thiên Tử Quan" cách kích hoạt của nó cũng giống như tên. Đội lên đầu rồi được người khác bái lạy xưng vua, làm như vậy đủ 108 lần. Năng lực của "Thiên Tử Quan" cực kì khủng kh·iếp nó tên là "Toàn Trí Toàn Năng".
Năng lực cho chủ nhân khả năng tư duy, suy luận, học tập như là thần. Nhìn qua là nhớ, học một biết mười, suy một ra ba. Đồng thời cũng có thể nhìn thấu thông tin của bất cứ thực thể gì ở trước mặt ông. Và thứ kinh khủng nhất, ông có thể đánh đổi tuổi thọ để tạo ra những thứ căng bản không thể xuất hiện.
Sau thời gian làm quan, ông đã tích lũy một lượng kiến thức rất khổng lồ về thế giới siêu phàm. Lâm Văn Hải không có ghi lại lí do vì sao không cho nhà họ Lâm tiếp tục làm quan. Những năm cuối đời, ông đã dùng chút tuổi thọ cuối cùng của mình để tạo ra "Thông Thiên Giám Bảo".
Vật này chỉ có người họ Lâm bọn hắn tu luyện được. Công năng thì rất đơn giản, chỉ cần có thể luyện thành sẽ lập tức tìm được một món Thiên Địa Kỳ Vật. Đồng thời cũng đạt được Kỳ vật cho một gợi ý để kích hoạt nó, sau đó thông qua linh khi giúp tăng quá trình tiến hóa của kỳ vật. Nhưng vì cuối đời tuổi thọ của ông không đủ nên đã làm cho nhà họ Lâm dính một loại chí mạng nguyền rủa.
Nếu người nhà hắn không thể học được "Thông Thiên Bảo Giám" thì không thể sống quá 30 tuổi. Khi nghe đến điều này sau lưng của Lâm Trùng Lâm lập tức chảy mồ hôi lạnh. Đời trước của hắn đúng là c·hết ở năm 30 tuổi. Giờ phút này hắn cũng hiểu tại sao gia đình hắn truyền thừa cũng xấp xỉ 300 năm nhưng lại ít người như vậy.
Còn chưa chờ hắn thắc mắc, ông nội đã nói về quy tắc tu luyện. Khi người nhà họ Lâm 10 tuổi sẽ được đưa cho Bảo Giám. Và chỉ khi nào tìm được kỳ vật của riêng mình thì mới được phép biết về công năng của Bảo Giám và tu luyện. Dù bảo giám rất nghịch thiên, nhưng cũng phải thuận theo tự nhiên.
Lâm thở dài một hơi, cảm giác mình là một kể siêu cấp may mắn, may đến mức kinh thiên động địa loại kia.