Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 5: Thoát Thai Hoán Cốt




Chương 5: Thoát Thai Hoán Cốt

Chương 5: Thoát thai hoán cốt

Lâm vừa đi vào nhà thì đã thấy em trai đang ngồi xem tivi. Đó là một cậu bé có thể hình hơi gầy, làn da có chút trắng, gương mặt rất sáng sủa. Nhưng thứ khiến ai cũng phải nhìn nhiều hơn đó chính là đôi mắt như biết cười của nó.

Sau này khi đi làm, Lâm từng không chỉ một lần ao ước đôi mắt đó. Quả thật là đại sát khí để tán gái.

"Lộc, không lo đi phụ mẹ, về là cắm đầu coi tivi mày?" Em trai của hắn tên là Lâm Trùng Lộc.

"Em lặt rau dùm mẹ rồi mà, có anh hai không phụ gì thì có". Lộc cũng không nhìn sang hắn mà đáp.

Lâm nở nụ cười lạnh, đã đến lúc sử dụng quyền uy của anh trai. Hắn đi qua chính là một cái vỗ đầu : "Mày thích trả treo không?"

Lộc ôm đầu sau đó nhìn về bếp rồi la lên: "Mẹ, anh hai đánh đầu con!!!"

"Chứ mày chọc nó làm gì để nó đánh mày?" Từ trong bếp truyền ra thanh âm của một người phụ nữ, giọng rất ngọt ngào.

Lâm Trùng Lộc: "...". Đây không biết là lần thứ bao nhiêu thằng bé nghĩ mình không phải con ruột.

Rất bất lực, nó quyết định nằm dài ra sofa với vẻ mặt anh muốn đánh sao thì đánh. Nhìn thấy bộ dạng này của nó Lâm rất hài lòng nở nụ cườ sau đó đi vào bếp.

"Còn gì cho con phụ không mẹ?" Hắn hỏi .

Trong bếp đang là một người phụ nữ rất đẹp hắn đã từng gặp rất nhiều người đẹp. Nhưng thực sự chưa có ai so được với mẹ hắn cả. Bà tên là Nguyễn Hà Thảo Linh là một giáo viên tiểu học, năm nay 43 tuổi nhưng nhìn vào ai cũng sẽ nghĩ bà khoảng 30 tuổi mà thôi.



Dù không tập luyện hay dưỡng da gì nhưng dáng người của bà rất cân đối. Chỗ nào cần lồi thì lồi địa phương cần lõm thì lõm. Làn da thì rất trắng và mịn chưa có bất kì dấu hiệu nào của năm tháng cả. Hắn không rõ cha hắn làm thế quái nào cưới được mẹ.

Mẹ sở hữu một gương mặt tỉ lệ vàng, không phải ví von đâu, thực sự là tỉ lệ vàng. Trước đây hắn từng so sánh rồi. Ngũ quan cực kì cân đối, môi hồng răng trắng, mắt liễu mày ngài. Không cần trang điểm gì cả nhưng bà luôn là tâm điểm.

"Mẹ làm xong hết rồi, vô tắm rửa đi chờ cha mày về rồi ăn cơm. Nay sao có hứng tập thể dục đó? Có người yêu à?" Khi hỏi đến câu cuối Lâm có thể cảm nhận được trong mắt của mẹ có ngôi sao đang lấp lánh.

"Có đâu, nay năm cuối cấp rồi, con rèn luyện thể lực để còn có sức ôn thi đại học nữa." Lâm liên tục khua tay.

Nhìn đến mặt của mẹ ỉu xìu đi trông thấy Lâm có chút im lặng. Hắn đâu tệ đến nỗi sẽ không có người yêu. Trong trường cậu ta cũng có thể gọi là nhân vật nổi tiếng mà.

"Ừ." Thảo Linh đáp. Sau đó chuyển sự chú sang nồi thịt kho, không thèm để ý đến thằng con FA vô dụng này.

Lâm có chút không nói ra lời.

"Vậy con đi tắm nha!" Và rất hiển nhiên không có lời nào đáp lại hắn cả.

Cậu ta cầm bịch nước đá đi vô nhà tắm. Để vô thau giặt đồ, vào lúc thế này hắn muốn mình có một cái bồn tắm. Sau khi xả đầy nước Lâm vào ngồi trong đó.

"Má, lạnh vl". Hắn khẽ lên tiếng, cậu ta có thể cảm nhận được con chim sơn ca của mình giờ chắc bé bằng trái ớt.

Dùng hai tay nhẹ nhàng xoa bóp đùi và hai bắp chân. Không sai biệt lắm khoảng 7-8 phút thì cậu ta bước ra tắm lại bằng nước. Hắn có thể cảm nhận được 2 chân của mình đã dịu đi rất nhiều, không còn căng cứng nữa.

Đang lúc lau khô người thì nghe tiếng mở cửa chính, hắn đoán là cha về. Khi Lâm đi ra thấy một người đàn ông trung niên mặc quần tây và áo sơ mi đang phụ mẹ dọn cơm ra.



Đây là cha của hắn tên là Lâm Phi Dương 44 tuổi hiện tại đang làm trưởng phòng cảnh sát h·ình s·ự của huyện. Dù ông không quá cơ bắp nhưng mà hắn vẫn có thể cảm nhận được sự rắn chắc của ông. Thân cao đến 1m83, rất tiếc là hắn không kế thừa được cả chiều cao này. Ở kiếp trước cho tới lúc c·hết Lâm cũng đến 1m77.

Làn da ngăm đen, gương mặt của ông góc cạnh tràn đầy cương nghị và một đôi mắt sắc bén làm người khác không muốn nhìn thẳng. Từ nhỏ đến lớn hắn và Lộc chưa từng dám nói dối cha mình một lần nào cả.

Lâm rất hâm mộ cha mình, ra ngoài ông là một cảnh sát mẫu mực. Còn khi về nhà thì rất quan tâm vợ con, có lẽ do công việc mà ông rất tinh tế. Hẳn là vì điều này mà mẹ mới mê ông.

Thấy Lâm đi ra cha hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của mẹ rồi nói: "Anh vào phòng thay đồ". Mẹ hắn cũng nở nụ cười khẽ ừ.

Cậu ta bĩu môi, cảm giác mình bị ăn cơm chó. "Có vợ thôi mà, làm vậy cho ai xem". Lâm khẽ lầm bầm.

Nhận lấy là một giọng cười sang sảng đặc trưng của cha hắn. Mặt của cậu ta có chút đen lên.

Có lẽ tác phong của cha mà cả nhà ăn cơm rất nhanh và không ai nói chuyện. Cơm nước xong Lâm rất tự giác đi rửa chén, sau khi quay lại phòng khách đã thấy cha ngồi trên ghế ra hiệu mình ngồi xuống.

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống châm thêm trà cho cha và cũng tự rót cho mình một ly.

"Nghe mẹ nói nay mày tập chạy à? Có gì kích thích à?" Lâm Phi Dương khẽ nhấp một ngụm trà rồi hỏi.

"Dạ con muốn tập một chút để nâng cao sức khỏe, nay năm cuối rồi con sợ mình bị đuối" Hắn trả lời, quay qua thấy cha đang nhìn mình ánh mắt rất nghiền ngẫm. Lâm có chút chột dạ, đây là lần đầu hắn không nói thật cùng cha mình.

Không khí phòng khách có chút an tĩnh, một lát sau Lâm Thiên Bá chủ động nói:

"Vì lí do gì cũng được, nhưng mà lớn rồi quyết định việc gì thì phải kiên trì. Đừng có vì nhất thời hứng khởi mà tập một hai ngày rồi bỏ. Tập thể dục là việc tốt, cha ủng hộ. Vào học bài đi."



Lâm nhẹ nhàng thở ra, cha có lẽ nhìn ra hắn không nói đúng sự thật nhưng mà vấn đề không lớn.

"Dạ con vô phòng á". Cậu ta khẽ đáp rồi đi nhanh vào phòng.

Khi đi qua phòng mẹ thì sẵn tiện mượn luôn cái súng massage. Nằm lên giường rồi massage 2 chân, bất giác hắn ngủ lúc nào không hay.

Ở ngoài phòng khách, Thảo Linh khẽ hỏi chồng mình: "Anh nhìn ra gì không? Thằng Lâm từ bé giờ có chịu vận động gì đâu?"

"Không có chuyện gì đâu, nó bị chuyện gì đó kích thích nhưng mà là việc vui. Anh thấy tin thần nó rất tốt, nó có chút kích động và chờ mong, có lẽ việc tập thể dục sẽ mang lại cho nó lợi ích rất lớn. Ngoài ra thì nó một sự tự tin rất lớn đang xuất hiện trên người nó."

Lâm Phi Dương ôm vợ vào lòng an ủi. Nếu Lâm nghe lời cha hắn nói thì chắc chắn sẽ nói một câu: "VL, hỏa nhãn kim tinh". Chỉ nhìn và nói với nhau 4 câu mà đã kết luận được như vậy, có thể nhìn ra phần nào sự đáng sợ của vị trưởng phòng cảnh sát h·ình s·ự này.

..................

Lâm cởi trần nhìn bản thân mình trước gương, kể từ ngày đầu tiên luyện tập đến nay đã 7 ngày. Hắn tổng cộng thu được 3,7 điểm thể lực, 3 ngày đầu vì thể lực rất kém và đau hắn chỉ thu được mỗi ngày 0,1 điểm. Kể từ ngày thứ tư trở đi cậu ta đã thu được 0,6 điểm, sau khi chạy 4km sẽ thu được 0,1 điểm chạy tiếp 2km sẽ thu được 0,5 điểm nữa.

Sau khi được tăng thể lực hắn cảm giác mình chạy thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng Lâm không vội tăng mức chạy ngay mà giữ mức 6km trong 3 ngày. Ngày hôm nay hắn quyết định tăng mức chạy.

Mức tiếp theo đó là 4km sẽ đạt được 1 điểm thể lực tổng mức phải chạy là 10km và sẽ có 1,6 điểm.

Ngoài thể lực thì tinh thần của hắn cũng tăng lên 0,42 ki. Lâm có thể cảm giác được suy nghĩ của mình rất linh hoạt, ngũ giác cũng linh mẫn hơn rất nhiều.

Trừ thể lực và tinh thần thì Lâm đã tìm hướng tăng một hạng khác đó là sức mạnh. Chống đẩy liên tục 30 cái sẽ tăng 0,1 điểm sức mạnh. 20 cái tiếp theo sẽ tăng 0,5 điểm.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn chống đẩy, 50 cái là quá đủ. Nhìn cơ thể mình trong gương, nếu là hắn vẫn mặc quần áo thì không ai thấy hắn thay đổi gì.

Nhưng cơ thể hắn hiện tại đã rắn chắc hơn trước đó rất nhiều. Không cơ bắp như dân tập gym, nhìn hắn vẫn có chút gầy nhưng mỗi thớ cơ đều mang cho người khác cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Chỉ trong 7 ngày hắn đã thoát thai hoán cốt và làm được điều mà người khác phải tập luyện trong vài tháng thậm chí vài năm. Sức mạnh từ cơ bắp truyền đến làm cho Lâm cảm thấy rất tự hào.