Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 53: Chiến lực của Mai Tùng Phong, Độc Huyền Cầm.




Chương 53: Chiến lực của Mai Tùng Phong, Độc Huyền Cầm.

Cẩn bước đi tập tễnh đi xuống, Lâm nhanh chóng đi lên đỡ.

Tất cả mọi người nhìn về Cẩn ánh mắt đều thay đổi.

Tu vi không cao nhưng thuật pháp rất nhiều, điều đáng nói là thuật pháp này tạo thành một phương pháp t·ấn c·ông.

Linh giả chiến thắng thể tu, đây không phải việc đơn giản.

Nhưng người làm được không ai không phải là thiên tài.

"Rất mạnh."

Lâm nói cùng Cẩn.

"May mắn mà thôi. Nếu đấu một lần nữa thì sẽ khó khăn hơn nhiều"

Lâm nghe vậy thì cười cười.

Nguyễn Văn Cẩn chỉ nói là khó hơn, chứ không hề nói là sẽ thua.

"Anh em, rất mạnh."

Kim Chủ lúc này cũng đi đến, vừa nói vừa đưa cho Cẩn một cái bình ngọc.

Cẩn cũng không nhận ngay mà nghi hoặc nhìn về Kim Chủ.

"Hồi Xuân Đan mà thôi. Nhận đi. Đừng câu nệ tiểu tiết."

Nguyễn Văn Cẩn hơi do dự một chút rồi cũng nhận.

Hắn nghe qua cách Kim gia làm việc.

Chỉ cần người Kim giá đánh giá ai có tiềm lực, họ sẽ đầu tư cho người đó để kết bạn.

Đối với người không có bối cảnh mạnh mẽ như hắn thì đây là chuyện tốt.

Mở nắp bình ngọc ra, một mùi đan hương bay ra lắm hắn trong nháy mắt tỉnh táo.

"Hồi Xuân Đan cấp 4?"

"Đúng vậy. Trong người tui cũng không có cấp 3."

Kim Chủ nhúng vai đáp lại.

"Trong điểm là có hay không có cấp 3 hả đại ca?"

"Chứ là gì?"

"Trảm Thập thì chỉ dùng đang dược cấp 1 mà thôi. Cấp 4 là cho Trấn Tướng đó đại ca."

"Haha, từ nhỏ đến lớn. Tui chưa từng dùng đan dược dưới cấp 4."

"Chó nhà giàu"

Cả Cẩn và Lâm đều cũng chửi thầm một câu trong bụng.

Cẩn đập viên đan dược ra rồi lấy một phần nhỏ nuốt vào.

Gương mặt của hắn cấp tốc trở nên hồng nhuận.



Lúc này trên đài đã diễn ra trận đấu tiếp theo.

Đại diện của nước Nam là một thanh niên cầm đao.

Lâm nghe lời mọi người xì xầm bàn tán thì được biết người này tên là Vũ Trọng Hoàng.

Hắn là một võ giả thiên tài dùng đao, nghe nói đã vô hạn tiếp cận đến nhập thế.

Hắn thông qua Kim Chủ cũng đã biết thế là gì.

Thế chính là sự thăng hoa của một phương thức t·ấn c·ông.

Ví dụ như đao, thương, kiếm, kích, quyền... tất cả đều có thể nhập thế.

Khi đạt đến nhập thế thì sẽ dung nhập tinh thần của mình vào v·ũ k·hí, võ kỹ.

Điều này sẽ giúp chúng ta điều khiển chúng ta cánh tay của mình, vô cùng thông thuận và mau lẹ.

Người đối chiến cùng Vũ Trọng Hoàng là Park Sohyn.

Người này Lâm đã đọc qua tư liệu.

Đây là một linh giả có chức nghiệp là Thuần thú sư.

Ở bên cạnh hắn lúc này là một con sói.

Nói là sói nhưng hình thể của nó thì không kém một con bò chút nào.

Toàn thân của nó màu trắng, phát ra khí tức cực kì hung bạo.

Hai bên giao chiến vô cùng kịch liệt.

Vốn dĩ ban đầu còn có thể cân sức cân tài.

Nhưng đến khi Park Sohyn sử dụng đồng thời 2 loại thuật pháp, là Cộng Minh Thuật và Hóa Thú Thuật

Khi đó hắn cũng biến thành bộ dáng y hệt như con sói của hắn.

Đứng trước thế công như vũ bão của 2 con sói.

Vũ Trọng Hoàng không thể làm gì hơn là xin thua.

Lâm chỉ có thể cảm thán.

Hắn may mắn có át chủ bài đó là Kim Ngưu, những người khác cũng không kém hơn bao nhiêu.

Ai cũng có át chủ bài của mình cả.

Trận tiếp theo may mắn là một trận thắng của đại diện nước Nam.

Hai bên chiến đấu cực kì cân sức.

Cho dù thắng nhưng đại diện bên ta cũng b·ị t·hương không nhẹ.

Hiện tại bên nước Hàn chỉ còn lại 3 người theo thứ tự là Lee Ryok, Lee Boram, Kang Heesul.

Vừa hay ứng đối với Mai Tùng Phong, Kh'rom Han và Hoàng Nam.

Khoảnh khắc Kang Heesul động thì Mai Tùng Phong cũng động.

Hắn xách theo 2 cây rìu của mình đi lên võ đài.



So với thân thể như sắp xuống lỗ của hắn thì 2 cây rìu thực sự quá lớn.

Lâm vốn tưởng rằng sử dụng v·ũ k·hí như vậy thì sẽ ảnh hưởng lớn đến tốc độ của Phong.

Nhưng sự thật đã cho Lâm một bạt tai.

Ngay khi trọng tài hô bắt đầu.

Lâm chỉ kịp nghe một tiếng ầm.

Mai Tùng Phong biến mất ngay tại chỗ, dưới chỗ hắn vừa đứng đã lõm thành 1 cái hố nhỏ.

Mai Tùng Phong vọt thẳng về trước với tốc độ cực kì kinh khủng.

Hắn quá nhanh, nhanh đến mức ở dưới đài không một ai kịp phản ứng cả.

Chỉ trong chớp mắt hắn đã vọt đến trước mặt Kang Heesul.

Một tay hắn vung lên chẻ về ngay đầu của Kang Heesul.

Heesul lúc làm ra phản ứng thì đã quá muộn.

Lưỡi rìu đã chỉ còn cách đầu của hắn không đến 10cm.

Đúng lúc này lưỡi rìu dừng lại.

2 người đã thình lình xuất hiện bên cạnh Kang Heesul và Mai Tùng Nam.

Hai người này chính là dẫn đoàn của 2 bên Lee Hojin và Dương Quốc Tuấn.

Thấy đòn t·ấn c·ông của mình bị ngăn cản Mai Tùng Nam cũng không bất ngờ.

Hắn chỉ đơn giản thu hồi rìu của mình, sau đó gật đầu cùng 2 người rồi đi xuống đài.

Kang Heesul lúc này mới gian nan nuốt một ngụp nước bọt.

Hắn không hề khinh địch, kể từ lúc lên đài hắn đã đạt đến 120% sự tập trung.

Nhưng đối thủ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Khi hắn làm ra phản ứng hắn đã cách c·ái c·hết không xa.

Trong đầu hắn lúc này chỉ còn một suy nghĩ.

"Liệu Lee Ryok thiếu gia có thể thắng được người này không?"

Toàn bộ hội trường an tĩnh như c·hết.

Từng tiếng nuốt nước bọt đều vang lên một cách rõ ràng.

Tất cả đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn về Mai Tùng Phong.

Kể cả Lee Ryok từ đầu đến giờ luôn mang một mặt không quan tâm, lúc này cũng đã ngồi thẳng thân thể.

Ánh mắt hắn tràn đầy ngưng trọng.

Nếu hắn không thể triển khai lĩnh vực trước khi Mai Tùng Phong tiến công, hắn sẽ thua.



Đây là suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Suy nghĩ này làm gương mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.

Hắn tự tin rằng không sử dụng lĩnh vực, chỉ sử dụng thân thể hắn cũng có thể chiến thắng bất kì ai trừ 10 người top đầu.

Nhưng hiện tại hắn gặp một người vô cùng mạnh.

Ánh mắt hắn đảo qua Kh'rom Han và Hoàng Nam, hắn đã nghe Boram nói 2 người này được đạt song song cùng Mai Tùng Phong.

Cẩn lúc này thu hồi ánh mắt của mình cảm thán:

"Quá khủng kh·iếp, với sức mạnh và tốc độ như vậy thì đến cả cơ hội sử dụng thuật pháp cũng không có."

Lâm cũng không trả lời, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về hướng Mai Tùng Phong.

Lần đầu tiên hắn cảm giác được sự chênh lệch khủng kh·iếp như vậy.

Nếu đổi lại là hắn lên đài thì hắn thậm chí còn không kịp phản ứng.

Sự việc vừa rồi là một cú sốc đối với tất cả mọi người.

Nhưng nó cũng không khiến cuộc so tài dừng lại.

Trận đấu tiếp theo đại diện nước Hàn là Lee Boram.

Theo tư liệu thì người này là em họ của Lee Ryok, không thể không nói huyết thống nhà này rất khủng bố.

Ở dưới đài Kh'rom Han và Hoàng Nam liếc nhìn nhau.

Sau một khắc Han đứng dậy định đi lên đài.

Lúc này một giọng nữ vang lên.

"Ừm, trận này, có thể nhường cho tui không?"

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Đứng đó là một thiếu nữ cao khoảng chừng 1m55.

Vóc người nhỏ nhắn kèm theo khuôn mặt vô cùng dễ thương, làm cho cô như một tiểu công chúa.

"Kỳ vật Độc Huyền Cầm?"

Kim Chủ lúc này hơi kinh hô.

Lâm ngay lập tức nhìn sang với ánh mắt hỏi thăm.

"Nếu tui nhìn không sai đây là kỳ vật của Lê gia. Không ngờ lại truyền cho người này."

"Kỳ vật mà truyền được sao?"

"Kỳ vật rất nhiều chủng loại. Cây đàn bầu này nhận chủ là Lê gia chứ không phải một cá nhân. Người Lê gia ai cũng có thể dùng cả."

Nghe vậy Lâm nhẹ gật đầu nhìn về cây đàn này.

Cô gái ôm trong tay một cây đàn dài chừng 1m2, một đầu to và một đầu nhỏ.

Trên đầu nhỏ có một cái cần đàn trên đó có lắp một nửa trái bầu.

Đó là lý do nó có tên là Đàn bầu, hay còn được gọi là Độc Huyền Cầm.

Đây là một loại nhạc cụ dân tộc đặc trưng của người nước Nam.

Trừ cái kính của ông nội thì đây là lần đầu hắn thấy kỳ vật của người khác.

Điều này làm hắn rất hiếu kỳ.