Chương 51: Kang Moran
Lee Hojin sắc mặt rất khó coi nhìn Sung Reul.
Hắn đã hạ lệnh phải chiến đấu hết sức vì danh dự, nhưng kẻ này hoàn toàn không xuất ra toàn lực.
Bất quá hắn cũng không nói gì thêm.
Người này có một người anh trai vô cùng khủng kh·iếp.
Hắn cũng không muốn quá nhiều đắc tội.
Ở một bên thì sắc mặt của Dương Quốc Tuấn rất tốt.
Không những thắng mà còn phát hiện ra một tên thiên tài.
Dùng cơ sở thương pháp nhập thế.
Hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Ngoài ra thì người này cơ sở rất ấn tượng.
Rèn thể ít nhất cũng có 6-7 lần, nhiều lần chịu đòn nhưng trừ việc hơi đâu thì không có phản ứng gì khác.
Nhìn bước đi xuống đài nhanh gọn vưng chắc. Hẳn là cũng không b·ị t·hương.
Lâm Trùng Lâm lúc này cũng không biết mình đã bị Dương Quốc Tuấn chú ý.
Hắn cảm thấy rất nghẹn uất.
Lần đầu tiên hắn xuất ra chân chính v·ũ k·hí, xuất ra chân chính thực lực nhưng lại không thể chiến đấu.
Tất nhiên hắn cũng có một át chủ bài đó là Kim Ngưu chưa xuất ra.
Hắn chỉ đơn giản là muốn đánh một trận thật thoải mái mà thôi.
Ai luyện võ mà không chiến đấu thì không thể nào mạnh mẽ lên được.
Đi xuống đài Kim Chủ một mặt hâm mộ nhìn hắn:
"Không cần ác chiến cũng cầm được 500 tích phân. Chó đỏ thật mà."
Kim Chủ một câu này để tâm tình không tốt của Lâm quét sạch sành sanh.
Lâm lập tức nở nụ cười:
"Đối thủ tựa hồ đang lo lắng gì đó. Tui được chút chỗ tốt thôi."
"Có gì bất ngờ chứ. Nó cảm thấy ông và nó thực lực không sai biệt lắm. Nó không muốn quyết phân thắng thua, làm ảnh hưởng đến tuyển chọn của Học Viện mà thôi."
"Người như vậy mới đáng sợ. Không vì lợi ích trước mắt mà liều mạng."
Cẩn lúc này cũng lên tiếng.
Nhìn thấy Kim Chủ vậy mà đứng cùng chỗ với Lâm hắn khá bất ngờ.
Kim Chủ thân phận và địa vị không cần phải nói.
Nhưng loại chuyện a dua nịnh hót hắn cũng không muốn làm.
Không đợi 3 người nói thêm, trận đấu tiếp theo đã chuẩn bị diễn ra.
Đại diện của nước Hàn là Kang Moran.
Hình thể của hắn rất lớn, toàn thân là cơ bắp.
Vũ khí của hắn Lâm cũng đã từng thấy qua, giống của Kh'rom Han.
Đó là một đôi găng tay màu đen, người này hẳn là tinh thông quyền pháp.
Hắn đã chọn đối thủ là một người nhìn khá thư sinh.
Thông qua mọi người bàn tán, Lâm biết được người này là một linh giả tên Võ Thiện Hưng.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, Võ Thiện Hưng đã đạp bộ pháp bay ngược về sau.
Dưới đài không ai ngạc nhiên cả.
Linh giả đối đầu cùng người khác đại bộ phận đều sẽ thả diều.
Tiếp theo một màn làm Lâm hoa cả mắt.
Võ Thiện Hưng lấy từ đâu ra vài hạt giống vung khắp sàn thi đấu.
Hắn bấm pháp quyết, những hạt giống này ngay lập tức mọc dài ra thành dây leo.
Các dây leo này như có trí tuệ điên cuồng lao về Kang Moran nằm khống chế hắn.
Thân hình của Moran như một con báo săn.
Tuy tốc độ của dây leo không chậm nhưng hắn đều có tránh được.
Nhưng bởi vậy khoảng cách của 2 bên bị kéo dài ra.
Thần sắc của Kang Moran vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh.
Ở đối diện Võ Thiện Hưng lại lấy ra một nhóm hạt giống.
Nhưng lần này nhiều hơn trước rất nhiều.
"Xuân Vũ Thuật"
Chỉ trong chớp mắt những hạt giống này đã tứ tán khắp sàn thi đấu.
Lần này không phải mọc lên dây leo để công kích mà là rất nhiều cỏ.
Lâm có thể nhìn thấy khi Moran đạp lên thì những cọng cỏ này lập tức quấn lấy chân hắn.
Tuy rằng Moran vẫn có thể né được sự công kích của dây leo, nhưng tốc độ mắt thường đã có thể thấy chậm đi rất nhiều.
Lâm bừng tỉnh, thì ra cỏ này mục đích không phải khống chế, mà chỉ để làm giảm tốc độ đối phương.
Hắn không thể không cảm thán, linh giả chiến đấu thực mẹ nó ảo.
Lúc này Kang Moran hạ thấp trọng tâm, phần eo phát lực tung ra một đấm.
"Xuyên Sơn Thức"
Một luồng khí lãng từ nắm đấm của hắn bay thẳng về Võ Thiện Hưng.
Hưng không thể không thay đổi pháp quyết.
"Mộc Tường Thuật"
Trước mặt của hắn lập tức mọc lên một vách tường bằng gỗ thật dày ngăn chặn.
Nhìn thấy cảnh này Moran hơi có ý cười.
Xuyên Sơn Thức, nặng ở chữ sơn.
Hắn cũng không bỏ qua cơ hội mà xông thẳng về Hưng.
"Ầm"
Tiếng v·a c·hạm nặng nề vang lên.
Bức tường gỗ vẫn còn hoàn hảo nhưng con ngươi của Hưng co rụt lại.
Hắn có thể cảm giác được một luồng khí lãng bay thẳng về mình.
Chân nhẹ phát lực, mượn nhờ thân pháp tránh né.
Ngay lúc hắn tránh được một đòn này, một thân ảnh đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
"Không tốt."
Hắn cố gắng xuất ra hạt giống dùng pháp quyết.
Nhưng đã không kịp, Moran đã áp sát lấy người hắn.
"Phá Sơn Thức"
Nắm đấm của Moran phong tỏa toàn bộ Hưng.
Hưng không thể làm gì khác mà chống đỡ.
"Linh Thuẫn Thuật"
Một màn sáng nhạt xuất hiện trước người.
Nhưng màn sáng còn chưa hoàn thành, nắm đấm của Moran đã chạm vào.
Màn sáng như thủy tinh vỡ tung.
"Bịch"
Nắm đấm của Moran mãnh liệt v·a c·hạm vào người Hưng.
Hưng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau như diều đứt dây.
Chỉ một đòn Hưng đã mất khả năng chiến đấu, có thể thấy thể tu cận chiến kinh khủng đến mức nào.
Không quan tâm đến Hưng đang nằm dưới đất.
Kang Moran hướng ánh mắt của mình về dưới đài nhìn một vòng.
Theo tiếng phân định thắng thua hắn trở lại vị trí của mình.
Lee Hojin lúc này nội tâm đã rất vui vẻ nhưng mặt ngoài vẫn nói:
"Thằng nhỏ Moran này, thật không biết khiêm nhường. Ra tay mạnh như vậy ảnh hưởng đến vị bạn học kia thì làm sao. Dương thượng tá thứ lỗi."
Hắn một mặt tự trách chắp tay xin lỗi cùng Dương Quốc Tuấn.
Nghe thông dịch xong sắc mặt của Dương Quốc Tuấn cũng không có bao nhiêu thay đổi:
"Không sao, Kang Moran người trẻ tuổi này rất tốt."
Lúc này Hưng cũng đã được nhân viên y tế đưa đi.
Mọi người ở dưới đã thảo luận tưng bừng.
"Lại là một môn Phàm giai trung phẩm."
"Đúng vậy, hơn nữa còn nắm nữ đặc tính xuyên giáp."
"Đúng là đại diện của một quốc gia, 2 người lên đài cả 2 đều nắm giữ Phàm giai trung cấp."
Nhưng người còn lại tuy không nói gì nhưng thần sắc đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Võ Thiện Hưng thua bởi võ kỹ này, khoảnh khắc hắn mất đi nhịp t·ấn c·ông thì thắng bại đã phân rồi."
"Ừ, người này rất mạnh. Cả sức chiến đấu lẫn thân pháp đều rất mạnh."
Nguyễn Văn Cẩn và Kim Chủ ngươi một lời ta một lời bình luận trận đấu.
Lâm ở một bên nghe,
Hắn giờ phút này trong đầu toàn là hình ảnh của trận đấu vừa rồi.
Hắn đang suy nghĩ đặt mình bất kể là ai trong 2 bọn họ thì sẽ ứng đối thế nào.
Hắn thở dài một hơi.
Hai người này không có ai yếu cả.
Nếu hắn cận chiến cùng Kang Moran thì hắn không nắm chắc nhưng hắn không sợ.
Còn nếu đối đầu với Võ Thiện Hưng thì hắn quả thực khó mà thắng.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bằng vào tốc độ và bộ pháp hiện tại của hắn gần như không thể tiếp cận người này.
Chỉ có thể mài đến c·hết đối phương mà thôi.
Đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Võ Thiện Hưng người này không có bao nhiêu danh tiếng, đã có thực lực như vậy.
Hắn đảo mắt nhìn về những người khá nổi danh một lượt rồi thu hồi ánh mắt.
Sẽ có một ngày hắn áp đảo mọi người.
Bất quá đó chưa phải là hiện tại.
Hiện tại hắn muốn xem người khác chiến đấu thế nào để mở mang tầm mắt.
Kinh nghiệm thực chiến của hắn còn quá kém.
( Cảm ơn SnakeWater, Nguyễn Công Thuận, Khoan đã đề cử và tặng quà)