Chương 4: Rèn Luyện
Chương 4: Rèn luyện
Sau khi cơm nước no nê cậu ta quyết định sẽ xem Tiktok một xíu rồi đi ngủ. Thức dậy sẽ xem có bài tập gì cần làm không, bởi vì Lâm đoán tối nay sẽ ngủ sớm vì mệt.
Trước khi tập chạy sẽ bổ sung năng lượng bằng hai quả trứng luộc. Hài lòng với kế hoạch của mình hắn mở điện thoại lên xem tiktok rồi ngủ lúc nào không hay.
Khi thức dậy thì đã là 14h30 rồi, sau khi vệ sinh xong ngồi vào bàn học. Lâm cần phải bổ sung lại kiến thức cấp 3, việc sống lại không đồng nghĩa với việc có thể nhớ mọi thứ. Nhiều bộ tiểu thuyết viết rằng sau khi sống lại sẽ thành học bá này nọ. Đó là điều rất vớ vẩn.
Văn ôn võ luyện, ông bà ta nói cấm có sai. Việc nhiều năm liền không tiếp xúc kiến thức cấp 3 sẽ làm chúng ta quên đi nhiều. Làm sao có thể nhớ hết các công thức hay phương pháp giải khi hơn 10 năm không đụng gì đến.
Nếu các bạn nói mình có trí lực siêu phàm đã nhìn qua là không quên được thì xem như câu trên mình nói cho vui. Rất may mắn đó là cậu ta sống lại ở đầu năm học. Chứ cứ như trong các tiểu thuyết trở về 1-2 tháng trước kì thi.
Thì chỉ có xài tool hack mới có thể vượt qua kì thi đại học. Rất nhiều kẻ thần thánh hóa Thanh Hoa, Bắc Đại của Tung Của. Nhưng họ đâu biết Bách Khoa nam bắc, y và y dược nam bắc của nước nam đâu phải thứ đơn giản.
Lâm từng thấy một sinh viên Bắc Đại không làm được giải tích của Bách Khoa Hà Nội. Hắn từng cảm thấy may mắn vì mình không thi vào Bách Khoa. Hắn có bạn ở trường này, tiếng khóc của bọn nó từ Thủ Đức mà đến Quận 5 hắn còn nghe được.
Cậu ta quyết định sẽ ôn lại toán trước, Lâm cũng không muốn mình rớt đại học ở kiếp này. Hắn cũng không bỏ phí lượng kiến thức y khoa của mình.
Bất tri bất giác Lâm đã tập trung vào học tập. Không biết qua bao lâu một màn ngoài ý muốn của hắn xuất hiện.
Cậu ta cảm giác đầu óc mình có chút thanh tỉnh. Trước mắt Thiên Thư đã hiện ra trên mặt sách đã hiện ra một dòng chữ: "Nỗ lực học tập, tình thần +0,01 ki"
Hắn nhìn sang đồng hồ rồi tự nhủ: "Mình đã học trong 1 tiếng rưỡi và được cộng 0,01 ki, ki này có lẽ là đơn vị để đo tinh thần. Vậy điều cần xác định là học liên tục trong 1 tiếng rưỡi sẽ được cộng hay là được cộng vì khoản thời gian gọi là cố gắng." Ví dụ như hắn đã học một tiếng và đó là thời gian cơ sở sau đó sẽ là thời gian cố gắng.
Lâm loại bỏ suy nghĩ trong đầu, tiếp tục học tới là thượng sách. Vấn đề này rất nhanh có thể lí giải, hắn không vội chút thời gian này.
Tiếp tục vùi đầu vào việc học sau khoảng một tiếng thì một màn quen thuộc xuất hiện. Thiên Thư hiện ra và có dòng chữ: "Nỗ lực học tập, tinh thần +0,05 ki".
Đến giờ phút này hắn có thể đại khái đoán được cách Động Lực hoạt động. Hai lần cộng chỉ số khác nhau vào hai thời gian cũng có chênh lệch. Theo dự đoán thì có thể thời gian cơ sở là một tiếng, 30 phút tiếp theo thì sẽ được cộng 0,01 ki, một tiếng tiếp theo sẽ được cộng 0,05ki.
Vậy có thể dự đoán rằng thời gian tiếp theo là 1 tiếng rưỡi hoặc 2 tiếng và mức cộng tối thiểu sẽ là 0,09 ki. Lâm không rõ 0,05 là nhiều hay ít và cũng không biết chỉ số tinh thần hiện tại của mình là bao nhiêu.
Hiện tại cậu ta cần phải nghỉ ngơi để có thể tiến hành tập thể lực. Hắn hi vọng mức cơ sở của việc chạy sẽ không cao, nếu là 10km cơ sở thì Lâm không biết mình chạy nổi không.
Nhìn đồng hồ đã 17h10, ba mẹ và em trai cũng sắp về, Lâm đi vào bếp cắm nồi cơm sẵn tiện luộc 2 quả trứng. Vì thường buổi trưa chỉ có mình cậu ta ở nhà nên sẽ ăn cơm cùng đồ ăn buổi sáng còn, buổi chiều thì chỉ cần cắm cơm. Mẹ về sẽ ghé chợ mua đồ ăn về nấu cho cả nhà.
Lâm đi vô phòng lấy chiếc apple watch đeo lên tay, đây là quà năm trước hắn thi đạt giải nhì Học sinh giỏi cấp tỉnh. Đến nay cậu ta mới thấy tác dụng của nó, dựa vào đồng hồ này hắn có thể xác định mình đã chạy bao nhiêu cây số.
Lấy điện thoại mở một bài nhạc đang hot tiktok hiện nay để kích thích bản thân là bài "in the club" của VD remix.
Nghe qua 3 lượt thì trứng cũng đã chín, rất nhanh chóng 2 quả trứng đã nằm trong bụng. Lâm đeo lên tai nghe, nhanh chóng kiểm tra các cửa trong nhà rồi mang giày khóa cửa chính đi ra ngoài.
Lâm vừa đi bộ vừa làm vài động tác làm nóng cơ thể. Chậm rãi đi bộ đến một ngã ba đường. một hướng là dẫn về thị trấn có trường của hắn, một hướng khác là dẫn về cánh đồng của quê hắn.
Cậu ta chọn hướng đi ra đồng, con đường này rất ít xe cộ, buổi sáng và chiều nhiều người chọn ra đây tập thể dục hoặc thả diều. Nó chỉ nhộn nhịp và nhiều xe khi vào mùa thu hoạch.
Lâm tìm một vùng khá trống trải bắt đầu khởi động, cậu ta rất chuyên chú. Từng là một bác sĩ ngoại khoa, hắn hiểu việc khởi động quan trọng hơn ai hết. Gần 30 phút để khởi động đã làm cho không thiếu ánh mắt nhìn đến. Bất quá khi thấy là hắn thì mọi người đều cười chào hỏi.
Lâm ai đến cũng không ngại, đều gật đầu mỉm cười. Hắn nhìn đồng hồ sau đó bắt đầu chạy chậm. Cậu ta muốn tiết kiệm thể lực để chạy được quãng đường xa nhất có thể.
Hắn hiểu việc mới bắt đầu chạy thì nên vừa chạy vừa kết hợp đi bộ nhưng hắn sợ Thiên Thư không tính.
Khẽ liếc nhìn đồng hồ, nó thông báo là đã chạy 3,6 km. Hắn có thể thề, ở 1km trước hắn đã nghĩ nếu cứ chạy thế này thì 5 hay 10km đâu phải việc gì khó.
Còn bây giờ thì cậu ta ước mình có thêm 10 cái lỗ mũi nữa để thở.
Mồ hôi vã ra như tắm, áo và quần đã hoàn toàn ướt đẫm. Chân như đeo chì vậy, hiện tại mỗi bước chạy như rút hết sạch khí lực của Lâm. Hắn há mồm thở dốc, không còn giữ được nhịp hít vào bằng mũi thở bằng miệng nữa.
Cậu ta chưa từng nghĩ bản thân mình chỉ chạy hơn 3km mà đã phế như thế này. Mắt của hắn hiện tại rất cay, mồ hôi tuông ra khắp mặt, lông mi và lông mày đã không làm nổi nhiệm vụ của nó nữa.
Hiện tại hắn chỉ cắn răng cố chạy thêm, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình. Chạy từng bước về trước khi cậu ta nghĩ mình sắp không chịu nổi, thì thứ cậu ta mong chờ cũng xuất hiện.
Hắm cảm thấy chân mình dễ chịu đi rất nhiều, Thiên Thư cũng hiện ra trước mặt với dòng chữ: "Nỗ lực rèn luyện: thể lực +0,1".
Ngay lập tức hắn dừng chạy và chuyển sang đi bộ, cơ thể đã dễ chịu hơn một chút. Lâm nhìn vào dòng chữ trước mặt lần này là cộng 0,1 và không có đơn vị kèm theo. Dựa theo bội số của tinh thần và thể lực có thể thấy tinh thần rất khó tăng lên.
"Không biết mốc cố gắng tiếp theo của việc chạy này là 2 hay 3km?" Hắn thầm nhủ. Có chút thở dài, Lâm biết hiện tại là mình không chạy đến. Nhìn đồng hồ ở tay hiện lên 4km, cậu ta có chút cười khổ. Chạy 4km này thôi đã làm hắn suýt ói hết cả mật xanh, mật vàng ra ngoài.
Lâm đi bộ chậm rãi về nhà, trên đường về đã ghé tạp hóa để mua 3k đá. Hiện tại đã 18h30, hắn đã nhìn thấy nhà của mình sáng đèn lên. Cậu ta nở nụ cười, bước chân không tự chủ được nhanh lên vài phần.