Chương 45: Mãnh Hổ Phương Nam
Chương 45: Mãnh Hổ Phương Nam
Lâm nằm trên giường với gương mặt thẫn thờ.
Về đến nhà hắn mới chú ý đến một việc.
Hắn bỏ quên một con gà ở trong hẻm.
Dù về khá sớm nhưng hắn cũng không dự định đi học.
Chiều hắn sẽ đi Hà Nội cùng đoàn của tỉnh.
Bởi vì một chút sự cố mà buổi tuyển chọn sẽ diễn ra sớm.
Chiều hôm qua nghe ông nội gọi thông báo hắn cũng có chút đau răng.
Nếu ông gọi sớm hơn một chút hắn đã ở lại Uông Bí chơi 1 ngày rồi ra thẳng Hà Nội rồi.
Lâm còn dự định về nhà luyện thêm một chút cho yên tâm.
Thời gian qua cả thương pháp và quyền thuật hắn đều không có chạm đến.
Tuệ Hải su thúc nói phải phát huy sức mạnh toàn thân trước, rồi mới tính đến chuyện võ kỹ.
Điều đáng nói là Ẩn bộ của hắn đã nhập môn.
Hắn nghe lời sư thúc không luyện tập gì. Nhưng ở những ngày cuối khi đối luyện của Nhất Đăng sư huynh hắn đã nhập môn Ẩn bộ.
Miên man suy nghĩ hắn đã ngủ một giấc đến trưa.
.......
Khi ngủ dậy Lâm bắt đầu thấy không biết phải làm thế nào.
Dự tính ban đầu của hắn là mua 3 con gà.
Một con tặng cho nhà Sơn. Một con sẽ tặng cho Trâm. Một con sẽ để cho nhà mình.
Còn Sá Sùng sẽ cho cha và ông nội.
Hiện tại tốt, chỉ có 2 con.
Hắn không thể làm gì khác là chia con gà làm 2. Sau đó kèm thêm một ít sá sùng.
Hiện tại là 12h20, 14h30 hắn phải có mặt ở sân bay.
Lâm nhanh chóng lấy xe chạy qua nhà Sơn.
Sơn nhìn nửa con gà với ánh mắt đầu khinh bỉ.
Lâm cũng mặt dày không được. Chỉ có thể giải thích mình làm mất một con gà.
Sơn được một trận cười như được mùa.
Qua đến nhà của Trâm, không biết có phải vì tin nhắn lần trước không.
Nhưng khi gặp hắn Trâm ngay lập tức đỏ mặt.
Hắn cũng có điểm ngại ngùng.
Chỉ có thể chuyển sự chú ý sang chuyện con gà.
Lâm hơi che giấu nhưng sự việc không cần thiết và cho cô biết hắn đã làm mất một con.
Cuộc nói chuyện diễn ra cũng không quá lâu.
Lâm phải chạy về để thu xếp đồ đạc.
......
Lâm Nhất Tiếu nhìn đến cháu của mình đi vào.
Ông rất mừng rỡ, Lâm lúc này bước đi vững chắc đầy lực lượng.
Tuy rằng ông rất mạnh. Sức chiến đấu cũng ngoại hạng.
Nhưng chuyện dạy dỗ này không phải cứ mạnh là được.
Còn phải có ánh mắt. Có những người chỉ là người thường nhưng vẫn có thể chỉ dạy cho siêu cấp cao thủ.
Lâm Nhất Tiếu mừng rỡ vỗ vỗ bả vai hắn.
Khi nhìn đến quà mà Lâm tặng, mặt ông lập tức xạm lại.
"Ta đã tìm hiểu một số thông tin. Ta chỉ có thể nói nếu con không đột phá mà chỉ như hiện tại thì muốn có danh ngạch rất khó. Thế hệ này thiên tài không ít đâu."
Lâm nghiêm túc gật đầu. Từ ngày hắn gặp Nhất Đăng, hắn đã có cái nhìn hoàn toàn khác về thiên tài.
Hai ông cháu nói một chút về chế độ thi đấu. Lần này sẽ không chọn ngay danh ngạch.
Quốc gia sẽ dùng tài nguyên để đặc huấn thời gian 2 tháng. Sau đó mới chọn từ trong đó ra 10 người.
Đây cũng xem như một sự hỗ trợ đối với nhưng kẻ là thiên tài nhưng tài nguyên tu luyện không cao.
Đối với thiên tài mà nói 2 tháng tài nguyên dồi dào không phải thời gian ngắn.
Khi nghe đến đây thì hắn cũng có lo lắng cho việc học của mình.
Hắn nghỉ như vậy liệu có làm sao không.
Nhưng hắn nhận được đáp lại của ông nội là chỉ cần tự thân kiến thức ổn, thì nghỉ bao nhiêu cũng được.
Xuống đến sân bay thì đã thấy Nguyễn Văn Cẩn đợi ở đó cùng một người trung niên khoảng chừng 38-39 tuổi.
Dáng đứng thẳng tắp, khí thế trên người vừa nhìn qua đã biết là quân nhân.
Nhìn đến Lâm và ông nội đi đến người này lập tức nở một nụ cười đi lên đón.
"Chú Tiếu, lâu quá không gặp chú."
"Phục đó à. Mấy năm không gặp. Nay đã Phá Bách rồi."
"Dạ Con gặp một chút may mắn."
"Chuyến này đi nhiều chú ý một chút 2 đứa nhỏ nha"
"Dạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Lâm Nhất Tiếu cũng không nhiều lời.
Nhẹ vỗ vai 3 người rồi đi.
"Ta tên là Lê Công Phục. Phụ trách dẫn 2 đứa đến chỗ kiểm tra."
Đơn giản giới thiệu bản thân sau đó ông dẫn 2 đứa đi về quầy làm thủ tục.
"Nguyễn Văn Cẩn. Linh giả"
Đang đi thì Cẩn đưa tay sang chào Lâm.
"Lâm Trùng Lâm, thể tu."
"Tui cũng từng muốn làm thể tu nhưng mà quá khó. Rất hâm mộ."
"Luyện gì cũng được, mạnh là được mà."
Nghe vậy Cẩn hơi thất thần, nhưng rất nhanh hắn nở một nụ cười:
"Đúng, mạnh là được."
Đáp xuống sân bay Nội Bài thì đã có một chiếc ô tô đợi sẵn.
Cả chuyến đi 3 người rất ít khi nói gì với nhau.
Lâm cũng thích vậy, thực sự thì hắn không biết nói chuyện gì.
Xe rất nhanh đã chạy đến quân khu 3.
Cổng chào rất lớn, 2 bên là thủ vệ đang cầm súng ánh mắt sắc bén nhìn về bọn họ.
Lê Công Phục nhanh chóng xuống xe xuất trình giấy tờ.
Bất kể là ai đi đến đây đều phải xuất trình giấy tờ.
Nếu tự tiện xông vào thì sẽ bị tiêu diệt.
Thủ vệ kiểm tra khá kỹ. Xác nhận không vấn đề gì thì mới cho vào trong.
Xe chạy vào trong khá lâu.
Lâm không biết chính xác nhưng có lẽ cũng phải có 3-4km.
"2 đứa đăng kí ở đây rồi vào trong."
Lê Công Phục chỉ tay về một cánh cổng.
Lâm và Cẩn không nhiều lời mà nhanh chóng đi đến đó.
Xác nhận thông tin xong cả 2 đã đi vào trong.
Bên trong là một hội trường rất lớn.
Lúc này đã có hơn 100 thiếu niên ở trong.
Lâm và Cẩn tiến vào có vài ánh mắt quét qua nhưng rất nhanh đã thu hồi.
Hắn cũng liếc mắt đánh giá mọi người ở đây.
Nhưng người ở đây cho hắn áp lực rất lớn.
"Soạt"
Đúng lúc này tất cả mọi người ở đây đồng loạt nhìn về hướng cổng.
Lâm cũng không ngoại lệ.
Bước vào đó là một thiếu niên cực kì gầy.
Khuôn mặt có chút tái nhợt.
Lâm có thể thề chưa từng thấy ai gầy như vậy cả.
Cả người như da bọc xương.
Khuôn mặt hốc hác, 2 mắt đầy quần thầm.
Từ hình thể mà nói thì thanh niên cho người ta cảm giác chỉ cần chạm nhẹ cũng đã ngã.
Nhưng từ người này Lâm cảm thấy như một con dã thú để mắt đến mình.
Một số người thậm chí đã sợ hãi lùi lại vài bước.
"Khụ Khụ Khụ"
Thanh niên này bụm lấy miệng ho lấy một tràng.
Mỗi cái ho đều vô cùng phí sức, tưởng chừng như sắp không nhịn được mà c·hết đến nơi vậy.
Một người đi chung lập tức lấy ra khăn tay đưa cho người này.
Thanh niên cũng nhận lấy nhẹ gật đầu cảm ơn.
Sau đó cố nặng ra một nụ cười gật đầu chào mọi người trong hội trường.
Mọi người đều rối rít gật đầu đáp lại.
"Mẹ nó, tao tưởng nó xông vào g·iết tao không đó."
"Thì ra đó là Mai Tùng Phong, làm tao sợ muốn c·hết."
"Mãnh Hổ Phương Nam, đúng là gặp mặt mới thấy kinh khủng."
"Tao vừa rồi suýt bỏ chạy rồi."
"Nghe nói nó 8 tuổi là nâng được tạ nặng 1 tấn đó."
"Chứ gì nữa. Nó bắt đầu tập võ lúc 12 tuổi. Lúc đó nó nâng được 5 tấn xe tải đó."
"Thông tin mày không cập nhật kịp rồi. Luyện võ không đến 1 năm nó dùng tay không xé xác một Trảm Thập quỷ tộc đó."
"Quái vật"
"Không tin được thân thể nhìn như sắp c·hết đó lại kinh khủng như vậy."
Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh nhìn về Mai Tùng Phong.
Lâm cũng không ngoại lệ.
Hắn hiện tại có thể nâng được khoảng 1,3 tấn nếu không dùng huyết khí.
Người ta thì tốt, 12 tuổi đã nâng được 5 tấn.
Đúng là không so sánh thì sẽ không đau thương.