Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 46: Kim Chủ




Chương 46: Kim Chủ

"Quá mạnh, thực khiến người ta tuyệt vọng mà."

"Ông biết người này sao?"

"Có nghe qua, Mãnh Hổ Phương Nam Mai Tùng Phong. Man Tượng Tây Nguyên Kh'rom Han, Xích Long Phương Bắc Hoàng Nam. Đây chính là ba người được công nhận mạnh nhất thế hệ trẻ."

Vừa nói Cẩn vừa chỉ tay về một hướng khác.

Đứng ở đó là một thanh niên, trái ngược hoàn toàn với Mai Tùng Phong.

Người này như một ngọn núi nhỏ.

Thân cao lên đến gần 2m. Toàn thân đen nhánh. Mặc trên người một bộ thổ cẩm rất bắt mắt.

"Đó chính là Man Tượng Kh'rom Han. Nhìn chắc cũng biết ha, cậu ta là thể tu. Nghe nói rằng năm 10 tuổi cậu ta có thể khiêng một con voi trên vai. Trời mới biết hiện tại mạnh đến mức nào."

Sau đó Cẩn lại chỉ về một hướng khác.

Ở đó đứng một thanh niên tràn đầy vẻ thư sinh rất đẹp trai.

Trên gương mặt có một đôi kinh càng tăng thêm vẻ tri thức.

Xung quanh rất nhiều người nói chuyện cùng hắn, người này vẻ mặt tươi cười đáp trả lại.

"Đấy là Xích Long. Tất nhiên cũng là thể tu. Nhìn nho nhã vậy thôi. Nghe bảo là chiến đấu cực kì điên cuồng. Thể chất của hắn ta rất đặc thù. Khi chiến đấu tóc sẽ chuyển sang đỏ. Vậy nên mới gọi là Xích Long."

"Mai Tùng Phong cũng là thể tu?"

"Ừ, đừng ngạc nhiên. Hầu hết người mạnh nhất đều là thể tu. Tất nhiên cũng có Linh giả và Võ giả rất vượt trội. Nhưng mà 3 người này hoàn toàn ở một đẳng cấp khác."

Hai người nói một chút về những nhân vật có số má.

Tiếp đó liên tục là những người khác tiến đến.

Có lẽ là đã tiến đến không sai biệt lắm thì cửa chính đóng lại.

Vào lúc này ánh đèn bỗng dưng vụt tắt.

Một loại dự cảm nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện trong lòng Lâm.

Hắn liều mạng tung người ra sau.

Khi vừa vào hắn đã chú ý ở bên tường có một kệ v·ũ k·hí.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể bắt lấy một cây thương sau đó đứng sát vào tường.

Điều làm hắn kinh ngạc là Cẩn phản ứng cũng cực nhanh.

Cẩn lúc này cũng đã đứng bên phải của Lâm.

Hai tay kết ấn sẵn sàng phóng thích pháp thuật.

Lúc này ở bên trái của Lâm cũng xuất hiện một người.

Người này lấy ra một tấm thuẫn tròn hơi phát ra ánh sáng vàng nhạt.

Mượn nhờ ánh sáng này Lâm có thể nhìn thấy người ở bên cạnh.



Nhìn đến làm hắn giật mình.

Người này từ đầu đến chân đều bọc trong giáp thép.

Hắn không rành về trang bị, nhưng nhìn đến trận văn đang lưu chuyển thì chắc hẳn không phải phổ thông.

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm.

Thanh niên này cũng quay đầu lại gật đầu với hắn.

Lâm lúc này mới thấy, khá lắm, đến con mắt cũng không lộ ra ngoài.

Lúc nãy bỗng dưng ánh đèn sáng trở lại.

Lâm nhìn xung quanh, hầu hết mọi người đã xuất ra v·ũ k·hí của mình.

Trong đó Mai Tùng Phong là người khiến Lâm phải chú ý nhất.

Thân thể của hắn ta như một que củi.

Nhưng v·ũ k·hí lại là 2 cây rìu vô cùng lớn.

Cả 2 cây rùi đều đen huyền, nhìn lên cực kì áp bách.

Man Tượng Kh'rom Han thì sử dụng một đôi găng tay làm v·ũ k·hí.

Chắc hẳn người này tinh thông quyền thuật.

Xích Long Hoàng Nam thì dùng binh khí là đao.

Tóc của hắn ta quả thật là đã chuyển sang màu đỏ.

Lúc này trên khán đài đã xuất hiện một người.

Toàn thân mặc quân phục, trên gương mặt có một vết sẹo vô cùng lớn cắt qua mắt.

Ánh mắt của ông đảo qua một vòng.

Lâm cảm giác như có một thanh dao đang kề vào cổ của mình vậy.

"Quá kinh khủng. Chỉ là một ánh mắt, mình thậm chí di chuyển cũng không dám."

Mồ hôi từ trên trán Lâm chảy xuống.

Áp lực lúc này cũng biến mất.

Đồng thời một âm thanh tràn đầy kích động bên phải vang lên:

"Là Thiên Ưng, không ngờ ông ấy lại xuất hiện ở đây."

Không đợi Lâm hỏi thêm, lúc này người trên đài đã lên tiếng:

"Ta nghe nói thế hệ này thiên tài rất nhiều. Nhìn qua có vẻ rất là không tệ. Trừ bỏ vài người không làm ra phản ứng. Tất cả chỉ trong 2s đã tiến vào trạng thái chiến đấu. Rất tốt. Cố lên."

Một số người ở trước vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu xấu hổ.



Chắc hẳn là những người không làm ra phản ứng.

Lâm có thể cảm nhận được tất cả mọi người xung quanh vô cùng kích động.

Vị được gọi là Thiên Ưng này nói xong câu này cũng không đợi thêm mà quay người rời đi.

Những người vừa rồi không làm ra phản ứng đã đấm ngực của mình ầm ầm.

"Mẹ nó chứ, tại sao lại sợ đến không nhúc nhích được."

"Thiên Ưng đại nhân chắc hẳn là rất thất vọng."

Những người còn lại thì hoàn toàn chưa rời khỏi trạng thái kích động.

"ông trời của ta, không thể tin được lại có thể nhìn thấy ngài ấy ở đây."

"Lẽ nào lần huấn luyện này ngài ấy sẽ là huấn luận viên."

"Không thể nào đâu?"

"Đúng vậy a, tuyển chọn thiên tài loại chuyện nhỏ này sao mà làm ngài ấy chú ý."

"Lẽ nào trong chúng ta có người khiến ngài ấy chú ý.?"

"Rất có khả năng, lẽ nào là 3 người bọn họ?"

Ý kiến này rất nhanh được mọi người đồng tình.

Hầu hết đều đưa ánh mắt nhìn về Mai Tùng Phong, Kh'rom Han và Hoàng Nam.

Lâm lúc này mới không có ý tứ nhỏ giọng hỏi Cẩn.

"Người vừa rồi là?"

Nghe Lâm hỏi như vậy, Cẩn như bị ai b·óp c·ổ, kinh ngạc nhìn lại hắn.

"Ông không biết?"

Một âm thanh kinh ngạc ở bên cạnh cũng vang lên.

Lâm đưa mắt nhìn sang.

Ở bên cạnh là một thanh niên đang cầm một tấm khiên.

Lâm lúc này cũng không biết phải diễn tả thế nào.

Bởi vì người này rõ ràng là giọng nam nhưng mà rất đẹp gái.

Thấy Lâm nhìn chằm chằm mình thì người này hơi đỏ mặt lên nhìn sang hướng khác.

"Thời gian tu luyện của tui chưa nhiều. Nên thực lòng không biết rõ nhiều thứ."

Lâm cũng tranh thủ giải thích cho mình.

Hắn biết người vừa rồi địa vị cực kì kinh khủng.

Cẩn cũng chỉ kinh ngạc một chút, rất nhanh cho Lâm giải đáp:

"Đó là Thiên Ưng Tạ Tấn. Ông biết về thế hệ hoàng kim chứ?"



"Cái này thì tôi biết."

"Thiên Ưng đại nhân là 1 trong 108 người mạnh nhất của thế hệ hoàng kim."

"Ừ, ông là xạ thủ số một của loài người. Thấy vết sẹo trên mặt đại nhân không. Đấy chính là vết sẹo trong trận Bình Minh. Cho dù đối thủ chém về hướng ông nhưng ông vẫn không chớp mắt mà xuất ra một tiễn b·ắn c·hết chỉ huy của quân thù."

Lâm và Cẩn nhìn về thanh niên đẹp gái này.

Người này lập tức ngại ngùng nói:

"Haha, không kiềm được miệng. Nhận thức một chút. Tui tên là Kim Chủ."

"Kim Chủ?"

"Kim gia Kim Chủ?"

Cả Lam và Cẩn đều lên tiếng.

Lâm lên tiếng bởi vì cái tên này rất phong cách.

Còn Cẩn lên tiếng vì vô cùng kinh ngạc.

Không ngờ lại gặp người của Kim gia ở đây.

"Haha, đúng vậy. Gặp nhau là duyên. Tui có món quà xem như là quà kết bạn."

Kim Chủ xuất ra 2 cái bình ngọc đưa cho 2 người.

"Mẹ nó, Hộ Tạng Đan."

Cẩn hơi mở nắp bình ra sau đó nhịn không được mà quăng tục.

"Rất quý?"

"Có tiền cũng không mua được. Mẹ nó, đúng là Kim gia."

"Haha, chút lòng thành, chút lòng thành. Bạn bè quan trọng"

Não của Lâm lúc này hơi c·hết máy.

Nào là Thiên Ưng, nào là Kim gia.

Nghe qua người này cũng cực kì không đơn giản.

Đúng lúc này một giọng nói trong đầu Lâm vang lên.

"Đây là cậu chủ nhà họ Kim. Nhà nhọ Kim không nói đến cái khác, chính là có tiền, vô cùng có tiền, siêu cấp có tiền. Tất nhiên là chỗ dựa cũng siêu cấp lớn."

Nhìn đến vẻ kinh ngạc của Lâm, Cẩn tiếp tục nói:

"Đây là truyền âm, Trảm Thập mới làm được."

Cẩn lúc này mới nhẹ đưa tay về Kim Chủ.

"Nguyễn Văn Cẩn, Linh giả đến từ Định Bình."

Lâm cũng không ngại mà đưa tay ra nói:

"Lâm Trùng Lâm, thể tu cũng đến từ Định Bình."