Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 42: Thiền Viện Trúc Lâm 2




Chương 42: Thiền Viện Trúc Lâm 2

Chương 42: Thiền Viện Trúc Lâm 2

Thời gian trôi qua rất nhanh. Lâm đang trên đường đi đến Thiền Viện Trúc Lâm.

Hai ngày này ngoại trừ tu luyện, Lâm còn hẹn hò với Trâm.

Dù không có ai thúc ép tu luyện quá nhiều. Nhưng Lâm luôn cảm giác có gì đó đang nhìn chằm chằm mình.

Việc hẹn hò với Trâm làm thần kinh của hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Tiến bộ của hai người rất khả quan.

Lâm đã có thể thoải mái nắm tay Trâm.

Dù là người sống lại một đời nhưng việc nắm tay con gái thực sự rất thích.

Đêm qua hắn đã nằm lăn lộn cả đêm vì điều đó.

Hôm qua hắn tâm sự cùng Trâm rằng mình sẽ phải đi 1 tháng.

Nhìn nét mặt buồn đi hẳn của cô ấy, Lâm thực sự không nỡ đi.

Lúc đó hắn đã nghĩ trong đầu:

"Nếu mình cưới cô ấy, liệu mình có đi xa được không?"

Hắn thực sự thích cảm giác yêu đương này.

Nhìn thấy đối phương nói, đối phương cười.

Hay chỉ đơn giản là cô ấy ngẩn người.

Cũng làm cho Lâm cảm thấy rất thú vị.

Những lúc hắn mệt mỏi vì tập luyện, chỉ cần một tin nhắn hỏi thăm của Trâm là lập tức tinh thần hắn phấn khởi.

Càng nghĩ hắn càng thấy không chịu được, lập tức lấy điện thoại ra:

"Một ngày có 24 tiếng. 1 tiếng có 60 phút. Một phút có 60 giây. Nhưng sao ngày xa bà, cảm giác cứ như trăm năm?"

Hắn ấn gửi xong, mặt cũng có chút đỏ lên.

Ở trong lớp, Trâm nhận được tin nhắn.

Sau khi mở ra xem, ngay lập tức cả gương mặt của Trâm đỏ bừng.

Trâm cảm thấy 2 tai của mình đang b·ốc k·hói.

Cô tắt điện thoại và cúi mắt xuống bàn ngay.

Tuyết thấy bạn mình như vậy lập tức lo lắng hỏi:

"Bị sốt hả Trâm? Có cần đi xuống phòng y tế không?"

"Không, không có gì. Tui tự nhiên thấy hơi nóng trong người thôi."

Tuyết cũng không nghĩ gì mà tiếp tục chuẩn bị bài.

Trâm lúc này mới lấy ra điện thoại:

"Khùng điên. Đi cẩn thận nha."



Lâm mỉm cười nhìn tin nhắn đến.

Hắn chỉ đơn giản trả lời bằng một trái tim.

Thiền Viện Trúc Lâm có ở nhiều nơi trên đất nước.

Nơi hắn đến là Thiền Viện Trúc Lâm Yên Tử.

Tương truyền rằng đây là nơi đặt xá lợi của Phật Hoàng.

Tàu hỏa lao vung v·út, Lâm nhìn ra ngoài không thể không cảm thán nước ta quá đẹp.

Có biển, có núi, có hồ, có động. Thực sự là kì quan của tự nhiên.

Kiếp trước hắn cũng từng có giấc mơ đi khắp Nước Nam, nhưng không làm được.

Nhưng hắn sẽ làm được ở kiếp này.

Hai mắt của hắn nặng trĩu. Bất tri bất giác đã ngủ.

Hắn ngủ một giấc đến ga tàu Uông Bí.

Đây chính là thành phố có Thiền Viện Trúc Lâm.

Cảm giác đầu tiên đó chính là hơi se lạnh.

Vừa xuống tàu hắn đã thấy một trung niên cầm bảng đứng đợi.

Trên bảng có ghi: "Thiền Viện Trúc Lâm Lâm Trùng Lâm"

Lâm nhanh chóng xách ba lô đi đến:

"Dạ con là Lâm. Con chào chú."

Người trung niên vỗ vai hắn cười nói:

"Chú tên là Nghĩa, Cao Tuấn Nghĩa. Ông nội cháu kể rằng cháu giành được suất đi quốc gia. Đúng là bất phàm."

Lâm có chút lúng túng sờ đầu nói:

"Dạ, may mắn á chú."

"Khiêm tốn là tốt. Nhưng khiếm tốn quá người khác sẽ nói mình ngạo mạn."

Hắn nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, Cao Tuấn Nghĩa càng cười to:

"Con muốn thăm quan thành phố không? Hay là đi Thiền Viện luôn?"

Lâm hơi suy tư một lát, hắn quyết định sẽ đi Thiền Viện trước.

Những ngày cuối sẽ đi chơi sau. Khi đó hắn sẽ mua một số đặc sản cho mọi người.

Nhìn qua kính ô tô, Lâm cảm giác nơi này rất yên bình.

Tuy vẫn nhộn nhịp việc mưu sinh, nhưng hắn thấy mọi thứ rất êm đềm.

Chính bản thân Lâm cũng thấy hơi mâu thuẫn về ý nghĩ của mình.

Không qua bao lâu ô tô đã dừng lại.



Đập vào tầm mắt của Lâm là những bậc thang dẫn lên chùa.

Chùa nhìn bề ngoài không hề đồ sộ nhưng lại toát lên vẻ vô cùng trang nghiêm.

Dòng khách hành hương rất nhiều.

Nhìn từ xa Lâm đã nhìn thấy mọi người an tĩnh xếp hàng đi vào trong.

Chú Nghĩ lúc này cúp điện thoại:

"Lâm, vào thôi."

Cao Tuấn Nghĩa không dẫn Lâm đi con đường chung mà đi từ một bên,

Đi đến cổng đã có một tăng nhân chờ sẵn.

"Huyền Không đại sư, đã lâu không gặp."

Thấy người đứng đợi mình, Cao Tuấn Nghĩa vội vàng chào.

Sau đó quay qua nói với Lâm:

"Đây là Đại Sư Thích Huyền Không. Một vị đại sư mà ta vô cùng tôn kính."

Nghe vậy Lâm vội vàng cúi chào:

"Dạ con chào đại sư, con tên là Lâm Trùng Lâm."

Thích Huyền Không mang trên mặt một nụ cười nhẹ nhàng.

Ông chắp tay nói với Cao Tuấn Nghĩa:

"Chào thí chủ, đúng là đã lâu không gặp."

Sau đó ông nhìn về Lâm nói:

"Ta và ông nội con từng là chiến hữu. Đừng khách khí với ta."

"Vậy Lâm xin giao lại cho ngài. Con còn có việc phải đi trước."

Chú nghĩa chắp tay nói với đại sư, mỉm cười với Lâm rồi nhanh chóng rời đi.

Chắc hẳn là một người khá bận rộn.

Đi theo Huyền Không đại sư vào bên trong chùa.

Lâm chỉ có thể nói là bên trong vô cùng đẹp và yên bình.

"Con sẽ nghỉ ngơi tại gian phòng này. Con thay đồ đi, 15 phút nữa hay đi đến sân tập đằng kia."

"Dạ vâng thưa đại sư."

Dẫn Lâm đến một căng phòng, Huyền Không đại sư đưa cho hắn một bộ đồ và nói.

Lâm nhanh chóng đi vào thay đồ.

Đây là một bộ tăng phục. Lâm có nhìn thấy trong các bộ phim.

Lấy một số đồ dùng cá nhân ra, treo vài bộ quần áo lên.

Hoàn thành xong hắn nhanh chóng chạy ra sân tập.



Lúc này trên sân tập đang ở đó 3 người.

Trừ Huyền Không đại sư ra còn 2 người khác.

Một người khoảng chừng 45 tuổi, trên gương mặt là tràn đầy trí tuệ.

Dù Lâm không có xem tướng nhưng hắn có thể khẳng định đây là một trí giả.

Người con lại là một thanh niên khoảng chừng 20 tuổi.

Thân hình vô cùng vạm vỡ, gương mặt lại mang cho người khác cảm giác chất phác thật thà.

Nhìn thấy Lâm đi đến, Huyền Không đại sư nói:

"Đây là Thích Tuệ Hải và Thích Nhất Đăng. Con có thể gọi là Tuệ Hải sư thúc và Nhất Đăng Sư huynh. Việc chỉ dạy con sẽ do Tuệ Hải đảm nhiệm."

"Dạ chào Tuệ Hải sư thúc, chào Nhất Đăng sư huynh."

Thích Nhất Đăng thật thà cười gật đầu với hắn.

Thích Tuệ Hải thì cười nói:

"Ta đã nghe Huyền Không sư bá nói rồi. Trước mắt thì ta cần biết thực lực của con ở mức nào. Sau đó sẽ huấn luyện con. Giờ con hãy đối chiến với Nhất Đăng đi. Đừng giữ lại. Hãy dùng toàn lực."

Lâm nhìn qua Nhất Đăng sư huynh như một tòa núi nhỏ thì có chút nuốt nước miếng.

Nhưng Lâm cũng không nói lời nào mà đi ra ứng chiến.

Sau 5 phút, Lâm tuyệt vọng ngồi trên đất mồ hôi đầm đìa.

Hắn dùng ánh mắt như nhìn quái vật về hướng Nhất Đăng.

Lúc bắt đầu Tuệ Hải sư thúc đã cho hắn biết Nhất Đăng sư huynh là Trảm Thập.

Nhưng dù hắn có t·ấn c·ông mạnh đến cỡ nào.

Nhanh đến ra sao.

Ở bất cứ góc độ nào đều không thể làm cho Nhất Đăng sư huynh nhúc nhích mảy may.

Cả tay và chân của Lâm đều đang run rẩy và đã bầm tím.

Hắn cảm thấy như mình đấm vào một tấm thép vậy.

Lâm thật sự bị rung động.

Quá mạnh, thực sự quá mạnh.

Dù Nhất Đăng đứng ở đó hắn cũng không có khả năng làm tổn thương đến người này.

"Đây chỉ là khảo nghiệm thực lực của con mà thôi. Đừng bị đả kích. Nhất Đăng là trời sinh thần thực cùng với mình đồng da sắt 2 loại thiên phú."

Lâm kinh ngạc nhìn về hướng Nhất Đăng.

Mẹ nó, lại là quái vật.

Nhất Đăng thì vẫn duy trì vẻ cười ngây ngô của mình.

Nhưng Lâm vẫn có thể nhìn ra sư huynh đại ngại ngùng.

"Đại ca, anh ngại ngùng cái quỷ gì vậy?"

Lâm không còn từ nào để nói.

Hắn chỉ có thể bất lực nhìn về Tuệ Hải sư thúc.

"Haha, Giờ con theo Nhất Đăng làm quen chùa đi. Tối nay ta sẽ cùng con nói về những gì con sẽ tập."