Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 43: Đặc Huấn




Chương 43: Đặc Huấn

Chương 43: Đặc Huấn

Các ngươi gặp qua chuỗi hạt nặng 25kg chưa? Lâm gặp qua.

Các ngươi gặp qua 100kg cây chổi chưa? Lâm gặp qua.

Các ngươi gặp qua 250kg xô nước chưa? Lâm gặp qua.

Các ngươi gặp qua 1 tấn chùy gõ chuông chưa? Lâm con m* nó cũng gặp qua.

Tối hôm qua Tuệ Hải sư thúc nói từ hôm nay hắn sẽ bắt đầu luyện tập.

Đầu tiên sẽ quét sân và toàn bộ viện tử hắn đang ở.

Buổi sáng 6h sẽ đánh 3 lần chuông chùa.

Tiếp đó là xuống núi gánh nước tưới rau.

Khi nghe điều này hắn cảm thấy vô cùng đơn giản.

Hắn 7 lần rèn thể cũng không phải trưng cho đẹp.

Làm chút công việc này không phải là vấn đề.

Nhưng tiếp theo thực tế luôn không đúng ý của bản thân.

Hắn được cấp 2 cái chuỗi hạt. Không biết làm bằng vật liệu gì nhưng đặt biệt nặng.

Mỗi vòng 25kg, hắn lập tức hiểu đây là phụ trọng của bản thân.

Hắn đã từng thử sức nâng của bản thân, 600kg không phải là vấn đề lớn.

Đối với phụ trọng 50kg hắn cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì.

Bắt đầu quét sân, hắn cảm thấy cả người không tốt.

Thân chổi nặng đến 100kg. Đầu chuổi rất dễ gãy. Không thể sử dụng lực quá mạnh, cũng không thể quá nhẹ nếu không sẽ không quét được rác.

Hắn quét đặc biệt phá sức. 100kg cầm nhấc thời không có vấn đề nhưng cầm lâu thì sẽ cực kì mệt.

Viện tử của hắn rộng khoảng 200m vuông. Bình thường có thể dùng 2-3 phút là quét xong.

Nhưng hiện tại hắn dùng 15 phút.

Hai tay hắn còn nổi gân lên, bằng mắt thường có thể thấy được run rẩy.

Liên tục sử dụng cây chổi làm hắn có chút chịu không được.

Nhìn về đầu chổi đã gãy hơn phân nửa.

Lâm rất bất đắc dĩ. Hắn có chút hiểu việc quét rác này để làm gì.

Đó chính là kiểm soát lực.

Hắn nhớ tới lúc chiều nhìn thấy Nhất Đăng sư huynh sử dụng một cái chổi còn to hơn hắn.

Nhất Đăng sư huynh quét sân vô cùng nhẹ nhàng, lúc đó Lâm còn tưởng rằng đó là chổi thường.

"Xem ra, Nhất Đăng sư huynh còn kinh khủng hơn mình tưởng rất nhiều."

Lâm thầm nhủ trong lòng.

Tiếp theo mới là điều khiến hắn tuyệt vọng.



Hắn dùng cả sức bú sữa mẹ, khuôn mặt nổi gân xanh mới kéo nổi chùy gõ chuông.

Gõ đến lần thứ 3 hắn đã phải dùng đến huyết khí.

Hắn ẩn ẩn đoán được gánh nước không phải đơn giản như vậy.

Bắt tay vào làm, hắn đoán không sai.

Mỗi xô nước nặng 250kg, gánh 2 xô đó chính là 500kg.

Hắn nhớ đến những bài tập của mình.

Quả thật là trò trẻ con.

Điều gì kinh khủng hơn việc gánh 500kg trên vai?

Đó chính là gánh 500kg trên vai còn phải leo bậc thang.

Luống rau không lớn, hắn phải gánh 8 lần để tưới hết.

Những lần đầu hắn dùng 15 phút để gánh lên tới nơi.

Nhưng lần cuối lên đến 40-50 phút.

Nhìn đồng hồ đã 9h. Hắn dành trọn vẹn 3 tiếng để tưới rau.

Nhưng trải qua ba bài tập này hắn được lợi không nhỏ.

Cả sức mạnh và thể chất của hắn đều được cộng 1 khi rèn luyện thế này.

Bài tập của hắn chỉ có thể cộng 0,1.

Thời gian chớp mắt đã qua 1 tháng.

3 tuần này hắn không hề luyện tập võ kỹ hay gì cả.

Chỉ đơn thuần làm khổ sai mà thôi.

Cây chổi từ ban đầu 100kg cũng đã thành 200kg.

Hiện tại cho dù là dùng cây chổi hắn cũng đã quét ra hình dáng.

Hắn có cảm giác nếu đưa hắn một cây thương.

Hắn có thể đâm ra một thương nhanh gấp 2 lần trước đây.

Chùy gõ chuông từ 1 tấn cũng đã biến thành 2 tấn.

Tiếng bộ của hắn vô cùng nhanh.

Thậm chí Trụ Trì là đại sư Thích Chân Ngôn đã đến xem hắn tu luyện.

Đại sư Thích Chân Ngôn là sư phụ của Huyền Không.

Ông nhìn đã già, lưng có một chút còng xuống.

Nụ cười trên gương mặt đầy nếp nhăn làm cho Lâm cảm giác bình dị như một ông hàng xóm vậy.

Từ đầu đến cuối ông không nói gì.

Đến cuối chỉ vỗ vai hắn nói: "Rất tốt"

Rõ ràng nhất vẫn là bài tập gánh nước.

Hắn đã gánh được 700kg.



Tuệ Hải sư thúc đã giải thích cho hắn những bài tập này.

Hắn thời gian luyện tập quá ngắn, mạnh lên quá nhanh.

Khả năng khống chế lực quá kém.

Điều quan trọng đó chính là hắn đi bộ rất phù phiếm.

Bước đi không vững chãi. Khi Sư thúc nói đến đây hắn lập tức hiểu ra.

Hắn nhìn nhưng tăng nhân trong chùa. Bước đi dù nhẹ nhàng nhưng rất hữu lực.

Lâm lúc này đã thay đổi rất lớn.

Bước đi nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Trên thân phụ trọng cũng đã lên đến 200kg.

Thực lực bản thân cũng đã đến rèn thể 8 lần, chỉ thiếu một chút nữa là đạt đến 9 lần.

Qua lời của Nhất Đăng, hắn cũng hiểu rõ hơn về luyện thể cảnh.

Đạt đến 1 lần phá cực hạn lực đạo sẽ có 500kg,

Mỗi lần phá cực hạn sẽ tăng lên 100kg.

Về phần lúc trước hắn chỉ có thể nâng 700-800kg là bởi vì hắn vận dụng sức mạnh không đạt đến tối đa.

Đừng nhìn mỗi lần chỉ tăng 100kg nếu là đột phá Trảm Thập con số này sẽ là rất khủng kh·iếp.

Một ngón tay ngươi có thể nâng được 20kg nhưng cả cánh tay thì sẽ là vấn đề khác.

Trảm Thập cũng vậy. Trảm Thập không có sự thay đổi nhiều về tố chất thân thể.

Nhưng huyết khí cả người sẽ thông suốt. Lực lượng sẽ trực tiếp tăng gấp 10.

Đây chính là sự đáng sợ của thể tu. Nếu trước đây người muốn g·iết hắn là thể tu.

Không cần nhiều lời, cỏ trên mộ phần hắn cũng đã cao 10cm rồi.

Cả quá trình đặc huấn, Lâm dường như không học được gì cả. Nhưng cũng học được rất nhiều thứ.

Hôm nay là ngày hắn xuống núi. Hắn cũng đã thử giao chiến với Nhất Đăng.

Kết quả không khác lần trước là bao nhiêu.

Nhưng hắn rất hài lòng, sớm muộn có một ngày hắn sẽ chiến thắng.

Chân thành cảm tạ từng vị tăng nhân trong chùa.

Lâm có tiếc nuối đi xuống núi.

Thời gian qua rất cực khổ nhưng mà cực kì đáng trân quý.

Tuy là ở trong chùa phải ăn chay nhưng canh thuốc lại quá là ngon.

Mỗi ngày một chén có thể làm hắn sức lực như dùng không hết.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng canh này với thuốc mà ông nội cho hắn có điểm giống nhau.

Đi xuống núi đã thấy chú Cao Tuấn Nghĩa đợi sẵn.

Lâm xoay người chắp tay nói:



"Cảm ơn sư huynh đã chăm sóc thời gian qua."

"Sư đệ đừng khách sáo. Sư đệ là một trong những người thiên tài nhất ta từng gặp. Hi vọng đệ đừng mai một."

"haha, cảm ơn sư huynh. Ta muốn làm người mạnh nhất mà. Sao có thể lười biếng."

Lâm vẫy vẫy tay chào Nhất Đăng sau đó chạy xuống núi.

Nhìn Lâm chạy xuống núi, ánh mắt của Cao Tuấn Nghĩa sáng lên:

"Thu hoạch không nhỏ nha."

Lâm ngượng ngùng gãi đầu. Hắn đã hiểu chú Nghĩa nói về thứ gì.

Thì ra trong mắt cao thủ mình đi lại nhìn rất kém.

Là thuộc loại đẩy nhẹ một cái sẽ ngã.

Hắn trước đây còn nghĩ bộ pháp và chân trụ của mình là ưu điểm.

Không ngờ nó lại là nhược điểm.

"Dạ có thu hoạch rất lớn. Haha"

"Ta đã đặt vé tàu cho con rồi. Sáng này ta vừa vặn rảnh. Ta sẽ đưa con đi vài nơi để biết Uông Bí là như nào."

Tiếp đó hắn đã bị nơi đang cuốn hút.

Nơi đầu tiền Chú Nghĩa dẫn hắn đi đó chính là ăn bún tôm.

Hắn chưa bao giờ ăn một món như vậy.

Nó rất ngọt nhưng hương vị rất thanh.

Mùi thơm có thể nói là nức mũi.

Món ăn nhìn có vẻ vô cùng đơn giản lại khiến hắn mê mẩn.

Lâm còn định gọi một tô nữa thì chú Nghĩa đã cản lại.

Rất nhanh hắn đã biết tại sao.

Chú dẫn hắn đến một quán gà ri vàng rơm.

Lâm lúc này đã bật chế độ càng quét.

Hắn không phải người sành ăn, cũng không phải quá thích thịt gà.

Nhưng món ăn này quá ngon.

Hầu như 2/3 bàn đồ ăn đều vào dạ dày hắn.

Lâm phất phất tay chào tạm biệt chú Nghĩa.

Trong tay hắn là túi lớn túi nhỏ đặc sản ở đây.

Đầu tiên là phải kể đến Sá Sùng.

Thứ này hắn định tặng lão cha. Nghe bảo thứ này có thể tăng cường cái kia. (khà khà, các ngươi hiểu.)

Tiếp đó là 3 con gà đông tảo. Thứ này hắn chỉ nghe nói chứ chưa ăn qua.

Nghe bảo hai chân của nó ăn vô cùng ngon.

Lâm dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài.

Hắn rất lưu luyến chuyến đi này.

(Tác có mong muốn giới thiệu đặc sản, lịch sử, văn hóa, con người của nước ta lên truyện. Mình muốn các bạn biết nước ta vô cùng tươi đẹp. Con người nước ta vô cùng kiên cường và anh dũng. Tất nhiên mình sẽ không kể lể dài dòng. Mình sẽ chỉ đề cập đến. Như mình đã đề cập đến Hưng Đạo Vương, Phật Hoàng, Võ Văn Dũng.. Hi vọng sẽ gợi lên một chút hứng thú cho mọi người tìm hiểu.

Đôi khi kiến thức của mình sẽ chưa đúng hoặc là mình tìm hiểu chưa đủ và có sai sót. Hi vọng mọi người góp ý để mình có thể kịp thời sửa.)