Chương 41: Trúc Lâm Thiền Viện
Chương 41: Trúc Lâm Thiền Viện
Lê Sam nói cùng không lớn. Nhưng tất cả mọi người đều nghe được.
Tất cả đều dùng ánh mắt chấn kinh nhìn về Lâm.
Bọn họ tuy không mạnh nhưng đều xuất thân từ gia đình có truyền thống.
Từ nhỏ đã có kiến thức tu luyện chứ không phải loại gà mờ như Lâm.
Ai cũng biết rằng chỉ có thể rèn luyện cơ thể đột phá cực hạn thì mới có thể đạt đến Trảm Thập.
Nhưng rèn luyện thế nào lại là chuyện khác.
Có người cả đời không phá được.
Cũng có người phá vỡ cực hạn rất nhiều lần.
Tỷ như Nguyễn Hải đã phá cực hạn 3 lần. Nhưng cho dù vậy cũng không được gọi là phá hạn giả.
Chỉ có những người phá vỡ cực hạn 4 lần trở lên mới được gọi như vậy.
Bên dưới võ đài yên tĩnh một lát sau đó nghị luận sôi trào.
Lê Sam bất đắc dĩ nhìn về cổ tay đang đau của mình.
Hắn có thể đánh với rèn thể 3 lần Nguyễn Hải không hề yếu thế.
Thậm chí chiến thắng.
Nhưng đối với thanh niên chỉ vẻn vẹn một chiêu, mình đã không cầm nổi đao nữa rồi.
Từ cách ra đòn có thể thấy đối phương không hề toàn lực.
Chệnh lệch là quá lớn không cần thiết phải đánh tiếp.\
"Nhận thua"
Lê Sam vô cùng tiêu sái nhận thua.
Lâm không hề nhìn thấy sự tức giận hay không cảm lòng gì cả.
Hoặc là người trước mặt giấu quá sâu.
Bởi vì Lâm nghĩ đối với người đồng lứa, thua trận lúc nào cũng không phải là chuyện vui.
Lúc này Lê Sam đi đến trước mặt Lâm đưa tay ra.
"Nhận thức một chút. Lê Sam, Võ đường Lê gia An Vinh. Hi vọng ông sẽ được chọn đi Học Viện Chiến Tranh."
Lâm cũng bị màn chào hỏi này hơi ngớ người.
Hắn không biết nhà hắn có xưng hào gì là tên hiệu gì không.
Bất đắc dĩ chỉ có thể có mang tính đại khái nói:
"Cảm ơn. Lâm trùng Lâm, Lâm gia Tây Sơn."
Lê Sam hơi kinh ngạc vì chưa nghe qua lần nào. Nhưng vẫn rất lịch sự mỉm cười rồi đi xuống đài.
Trên kháng đài không ai nói chuyện. Lúc này tâm tư của mỗi người đều khác nhau.
Lúc này Nguyễn Hoàng Long bỗng lên tiếng:
"Đã chọn được 2 người rồi. Trận cuối không cần đánh."
Mọi người đều nhanh chóng đáp lời.
Tất cả đều liếc nhìn nhau. Bọn họ đều là nhân tinh.
Sao có thể không hiểu Long đại nhân đang muốn giấu tài năng thực sự của 2 người này.
Chỉ có không biết mới là đáng sợ nhất.
Nghe trên đài thông báo mọi thứ kết thúc. Lâm hoàn toàn mộng bức.
Hắn đang chuẩn bị tinh thần đánh trận cuối.
Không ngờ đã kết thúc. Từ đầu đến cuối hắn chưa thi đấu gì cả.
Dưới khán đài nhiều thanh niên đã đi đến chỗ hắn.
Bọn họ đều làm như Lê Sam.
Chỉ đơn giản giới thiệu tên và địa chỉ.
Lâm ai đến cũng không ngại. Vô cùng lịch sự cùng từng người đáp lại.
Cho đến khi mọi người rời đi hết Lâm Nhất Tiếu mới lại gần.
Nhìn vẻ mặt của cháu mình, ông cũng đoán được phần nào:
"Thế nào? Không giống như mong đợi hả?"
"Dạ, con tưởng sẽ cạnh tranh kịch liệt chứ không phải nhẹ nhàng như vậy."
"Haha, nếu không có con thì cạnh tranh sẽ rất kịch liệt. Nhưng có con thì điều đó không tất yếu."
"Thái độ của mọi người có vẻ không giống cạnh tranh lắm?"
"Con muốn thế nào, đánh ngươi sống ta c·hết hả?"
Không đợi Lâm trả lời ông đã nói tiếp:
"Con biết tại sao nước ta có thể vượt qua việc bị đô hộ, bị xâm lược không?"
"Dạ đoàn kết."
"Đúng, chính là đoàn kết. Chỉ có đoàn kết thì chúng ta mới có chỗ đứng với quốc tế. Có thể tồn tại sự cạnh tranh nhưng tuyệt đối không được phép xuất hiện việc quá giới hạn. Ai cũng muốn mình là kẻ mạnh, nhưng càng muốn quốc gia xuất hiện một người mạnh. Võ Thiên chính là ví dụ. Chỗ tốt cho nước ta nhiều hơn con tưởng tượng rất nhiều."
Lâm như có điều hiểu ra. Có vẻ mọi thứ không giống trong truyện lắm.
Hắn theo ông nội chuẩn bị đi về.
Lúc này hắn có chút muốn đi vệ sinh, Nói ông đợi một chút, hắn chạy đi.
Sắp tới nơi thì hắn dừng lại.
Xa xa ở một góc. Hắn nhìn thấy Lê Sam đang liên tục đấm vào tường và khóc.
Hắn có thể nhìn thấy tay của Sam đã đẫm máu.
Nhưng hắn vẫn đấm vào, khuôn mặt cũng đã ượt đẫm nước mắt.
Như cảm ứng được có người nhìn mình Lê Sam ngẩn đầu nhìn lại thì không thấy ai.
Sam bình phục một chút tâm tình của mình.
Cha mẹ hắn vô cùng kì vọng hắn sẽ giành được suất đi quốc gia.
Nhưng hắn đã làm họ thất vọng.
Hắn không dám đối diện với họ, chỉ có thể trốn vào một góc.
Hắn lau đi nước mắt. Khôi phục gương mặt nhẹ nhàng mỉm cười của mình.
Bước đi của hắn thong dong, ai cũng nhìn không ra vừa rồi còn khóc rất thảm thương.
Lâm ở một góc tường nhìn theo bóng lưng của Sam cảm khái:
"Thì ra, chả có thứ gọi là nhẹ nhõm chấp nhận."
Ngay vừa rồi Sam sắp nhìn lại, Lâm đã đạp Huyễn bộ tránh sang một bên.
Chuyện mình khóc không phải là thứ vui vẻ gì để người khác thấy.
Hắn cũng không muốn Sam bị xấu hổ.
Trên đường về Lâm có chút nặng nề.
Có lẽ khung cảnh vừa rồi xuất hiện ở rất nhiều người.
Về đến nhà, Ông nội nói với hắn:
"Trình độ của con ở Tỉnh thì thực sự không đơn giản nhưng đặt ở toàn quốc thì rất khó giành được suất đi Học Viện Chiến Tranh. Ta chỉ có thể dạy con những thứ căn bản. Dù sao ta cũng không giỏi dạy. Ta đã nhờ người quen để đưa con đến một nơi. Tiếp theo một tháng con sẽ tu luyện ở đó."
"Ở đâu vậy ông? Con còn học nữa mà?"
"Việc học ta đã nói cùng ba mẹ con, họ sẽ xin phép. Nơi ta đưa con đến đó là Trúc Lâm Thiền Viện."
"Trúc Lâm Thiền Viện? sao lại là ở đó?"
"Trúc Lâm Thiền Viện do Phật Hoàng sáng tạo ra. Nội tình cực kì thâm hậu. Với lại các đại sư trong đó rất giỏi trong việc dạy học. Ta đánh nhau thì được, chứ dạy thì không tốt lắm."
"Ông nói một chút về Thiền Viện đi ông!"
Lâm mang thần sắc ngạc nhiên nói với ông nội.
Phật Hoàng hắn biết. Có thể nói là con đân nước nam ai cũng biết cả. Ông từng nhiều lần đánh thắng quân Nguyên.
Mở ra thịnh thế cho Nước Nam.
Thời Trần có thể nói là đạt đến độ cao chưa từng có trong lịch sử dân tộc.
Ông và Hưng Đạo Vương chính là 2 vị thánh của thời đại đó.
Chỉ cần nghe đến tên của 2 người họ cũng đủ làm con dân nước Nam sôi sục ý chí chiến đấu.
"Thiền Viện Trúc Lâm là do Phật Hoàng sáng tạo. Ở đây mọi người đều theo con đường thể tu. Lý niệm của họ là bảo vệ non sông đất nước. Có tin đồn trong Thiền Viện có cao thủ Phong Thánh. Nhưng mà chuyện này không ai biết cả. Tất cả chỉ là tin đồn. Con đến đây sẽ học được nhiều thứ đó. Cách chiến đấu của con còn quá mức non nớt."
"Khi nào con đi vậy ông?"
"Ta đã hẹn cho con đi vào ngày mốt. Hôm nay và mai nghỉ ngơi đi. Đến đó, sẽ rất thú vị đó."
Lâm bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Nụ cười này của ông nội đặc biệt quen thuộc. Lần trước ông đưa thuốc cũng là loại cười này.
(Cảm ơn bạn SnakeWater đã tặng quà. Cảm ơn 2 bạn cấp 3 là Khoan và Nguyễn Công Thuận đã cho 3 đề cử. Cảm ơn tất cả các bạn đã đề cử.)