Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 40: Thi Đấu




Chương 40: Thi Đấu

Nhìn xung quanh mọi người bàn tán. Lâm có thể nhìn ra được bọn họ tạo thành các đoàn nhóm nhỏ.

Chắc hẳn là có quen biết với nhau.

Lâm đứng một mình trong góc kèm với Nguyễn Văn Cẩn gật đầu chào, làm tất cả mọi người thỉnh thoáng liếc mắt.

Ban tổ chức rất nhanh công bố danh sách 8 bảng thi đấu.

Cũng không có dài dòng thông báo thể lệ hay phát biểu cảm nghĩ gì cả.

Rất nhanh có 8 người tiếng lên từng cái võ đài.

Lâm kinh ngạc trong đó còn một người hắn nhận biết.

Người này chính là Phan Hổ mà Lâm đã gặp ở hội triển lãm.

Để một Phá Bách làm trọng tài đủ để thấy sự coi trọng đối với buổi sàn chọn này.

Phan Hổ cũng phát hiện ánh mắt của Lâm.

Hắn cũng không làm gì quá để người ngoài biết.

Chỉ đơn giản làm một ánh mắt mà thôi.

Lâm cũng hiểu ý. Nếu lát nữa hắn thắng mà có người nói nhờ tổ trọng tài thì cũng không hay.

Rất nhanh Phan Hổ đã đi đến sàn thi đấu do mình làm trọng tài.

May mắn là không phải sàn của Lâm.

Nhìn đến mình cùng tổ với Lâm. Nhiều thanh niên ở sau đều cảm thấy không tốt.

"Mẹ, không chung nhóm với Cẩn thế mà lại chung nhóm với thằng này."

"Để Cẩn chào hỏi như vậy thằng này chắc không đơn giản đâu."

"Tao còn định bon chen một suất còn lại, xem ra hi vọng không cao."

"Liền mày? Ngay cả tao còn đánh không lại còn đòi dành suất?"

"Cái này còn chưa chắc. Nghe nói Lê Sam đã đạt đến Thông Hiểu đao pháp, chưa biết người nào cắn miểu nào đâu."

"Thiệt giả? Còn chưa phải Trảm Thập đã có Thông Hiểu cấp bậc."

"ừ ừ, tao mới đến nhập môn đây."

"Tin tức bọn bay quá hạn. Nguyễn Hải đã rèn thể lần thứ 3 rồi. Hắn chỉ là chưa muốn đột phá mà thôi."

"3 lần? Thiên tài a."

Liên tục tiếng nghị luận truyền đến. Chủ đề đều là ai mạnh, ai đột phá cái gì.

Nghe một hồi Lâm cảm thấy mình cũng không tệ đâu.

Rèn thể 7 lần, 2 môn đạt đến Tinh Thông, nhập môn Huyễn Bộ.

Đúng lúc này một âm thanh hùng hậu vang lên:

"An tĩnh, bắt đầu"

Nhất thời tất cả mọi người đều yên lặng.

Lâm nhìn về hướng khán đài. ngồi chính giữa là một người trung niên tuổi tác khoảng chừng 40.

Trên gương mặt có một vết sẹo rất lớn.



Ngồi kế bên Lâm nhận thức. Đó chính là Chủ tịch Tỉnh Phạm Quang Hùng.

Từ đó có thể nhìn ra được người ngồi chủ vị này không đơn giản. Rất có thể là Đấu Thiên. Ông nội từng nói một tỉnh có 2 Đấu Thiên.

Tiếp đó từng trọng tài đọc tên các thí sinh đi lên võ đài.

Lâm chỉ có thể nói là rất cay con mắt.

Đại bộ phận đều đánh nhìn rất non nớt.

Thậm chí phát huy không bằng võ sĩ người thường từng đánh với hắn ở hắc quyền.

Hắn nhìn về kháng đài. Nhưng khách mời sắc mặt đều không tốt.

Rất nhanh đã đến hắn lên đài.

"056 Lâm Trùng Lâm, 057 Nguyễn Văn A."

Lâm nhận lấy v·ũ k·hí chung được cấp phát sau đó đi lên đài.

Đối thủ của hắn là một người vóc người hơi gầy.

Đối phương sử dụng v·ũ k·hí là dao găm.

Khi nhìn đến binh khí của Lâm là thương thì đối phương sắc mặt rất khó coi.

Cả 2 cùng chào nhau. Trọng tài hô bắt đầu cả 2 nháy mắt lao đến nhau.

Không có ngoan thoại hay khiêu khích gì cả.

Đối phương định mượn nhờ thân pháp linh hoạt di chuyển đến góc c·hết của Lâm sau đó ra đòn.

Nhưng Lâm không để đối phương suy nghĩ nhiều.

Một cú quét thương khóa c·hết hướng di chuyển của Nguyễn Văn A.

Tiếp đó là một cú đâm hướng thẳng yết hầu.

Đối phương gian nan nuốt một ngụm nước bọt nhìn mũi thương đã ở ngay cổ mình.

"Ta, ta nhận thua."



Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nhưng khách mời ở trên đều ngồi thẳng thân thể:

"Không nhầm đi, hẳn là Tinh Thông cấp thương pháp."

"Ừ, không sai. Nhanh, chuẩn, hung ác. Hoàn toàn không cùng một cấp độ."

"Dù chỉ là cơ sở thương pháp nhưng luyện đến tinh thông cũng không phải đơn giản, thanh niên này là ai?"

"Đúng vậy a. Có thể luyện đến dạng này sao có thể vô danh."

Tất cả mọi người ta nhìn ngươi, người nhìn ta. Không ai biết Lâm là từ đâu xuất hiện.

Lúc này trung niên mặt sẹo mới lên tiếng.

"Hắn dùng thương ta có chút bất ngờ. Ta còn tưởng hắn sẽ dùng côn đâu."

Thấy tất cả mọi người đều nhìn về hướng mình.

Nguyễn Hoàng Long cũng không giấu mà nói:



"Hắn là con trai của Cuồng Côn Lâm Phi Dương."

"Thảo nào"

"Ta liền biết."

"Dương đại nhân một tay côn pháp có thể nói là xuất thần nhập hóa."

Nghe vậy tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ.

Nhìn về hướng Lâm đều thay đổi.

Trước đây nghe nói con trai Dương đại nhân không tu luyện.

Giờ tận mắt thấy, truyền ngôn là không đáng tin.

Khách mời còn kinh ngạc như vậy nói chi là thí sinh ở dưới.

Tất cả đều kinh ngạc nhìn về võ đài.

Thiếu niên kia ra thương quá nhanh.

Bọn họ chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã kết thúc.

Những tuyển thu hạt giống thì sắc mặt trở nên vô cùng trịnh trọng.

Ở dưới quan chiến còn có thể nhìn thấy một hai.

Bọn họ đều tự nhủ nếu là mình đối chiến liệu có thể phá được thương vừa rồi không.

Nguyễn Văn Cẩn lúc này cũng nhìn đến.

Từ nhỏ giác quan thứ 6 của hắn đã rất n·hạy c·ảm.

Ngay lúc nãy Lâm nhìn hắn, hắn đã có cảm giác mình bị một con dã thú để mắt đến.

Giờ phút này hắn thấy giác quan của mình không sai.

Đối phương chỉ để lộ ra một tay thương pháp này, toàn trường trừ mình ra không còn ai là đối thủ.

Lâm đi xuống đài, cũng không quan tâm người khác bàn tán gì mà tìm một chỗ ngồi xem chiến.

Tiếp đó Lâm đánh thêm 4 trận nữa.

Không ngoại lệ đều là một chiêu bại địch.

Nhìn về phía Nguyễn Văn Cẩn, người này đồng dạng cũng là một chiêu bại địch.

Từ đầu đến cuối chỉ sử dụng một chiêu hỏa cầu thuật.

Rất nhanh đã chọn ra 8 người mạnh nhất.

Theo thứ tự là Nguyễn Hải, Lê Sam, Lâm Trùng Lâm, Nguyễn Văn Cẩn, Dương Quốc Huy, Nguyễn thị Hà, Lê Trúc Thi, Đào Nhật Anh.

Trừ Lâm và Nguyễn Văn Cẩn những người còn lại đều rất bất đắc dĩ.

Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ cạnh tranh một suất còn lại.

Không ngờ từ đâu g·iết ra một cái Tinh Thông cấp độ thương pháp.

Từ đầu đến cuối đối phương chưa dùng bất kì chiêu số gì khác.

Tất cả chỉ dùng một thương bại địch, cho dù là luyện thể cực hạn cũng không ngoại lệ.

Ban tổ chức chia xong cặp đấu.



Đối thủ của Lâm là một bạn nữ, Lê Trúc Thi.

Tên thì rất đẹp nhưng nhìn đối phương xách một cây rìu rất bự thì Lâm không có từ nào để nói.

Lâm có quan sát cô nàng này đánh. Một rìu xuống kém chút nữa là có n·gười c·hết.

Hắn đi lên đài, trọng tài còn chưa kịp nói bắt đầu thì Lê Trúc Thi đã nói:

"Tôi chịu thua"

Sau đó cô lấy ra một tờ giấy nhỏ đưa cho Lâm.

"Đây là số điện thoại của mình."

Toàn bộ mọi người đều choáng. Từ thi đấu chuyển qua bày tỏ cũng quá nhanh đi chứ?

Trên sân thì đấu còn lại Lê Sam mượn nhờ Thông Hiểu cấp đao pháp mài Nguyễn Hải bại trận.

Nguyễn Văn Cẩn cũng không có chút áp lực nào chiến thắng Nguyễn Thị Hà.

Dương Quốc Huy cũng thắng hiểm Đào Nhật Anh tiến vào vòng trong.

Lâm và Cẩn không có tiêu hao gì, còn Lê Sam và Dương Quốc Huy thì đánh rất kiệt sức.

Để trận đấu được nhanh chóng bắt đầu thì một người phụ nữ đi ra.

Lâm nhìn người này rất quen mắt.

Giống như đã gặp ở tiệm bán đồ lưu niệm khi đi cùng cha.

Người này đi đến chỗ Lê Sam, bàn tay nhẹ mở ra.

Một luồng ánh sáng màu xanh nhẹ bay qua.

Lê Sam lập tức tinh thần sung mãn, v·ết t·hương đều lành lại.

Một màn tương tự cũng diễn ra với Huy.

Đối thủ tiếp theo của Lâm chính là Lê Sam.

Cả 2 lên đài.

Lê Sam lúc này tâm tình rất không tốt.

Chính mình 17 tuổi đạt đến Thông Hiểu đã rất đáng gờm.

Nhưng đối phương càng ghê gớm hơn.

Hắn cũng không cam lòng nhận thua.

Dù sao cũng phải đánh một trận.

Theo trọng tại hô bắt đầu.

Lê Sam lao đến trước mặt Lâm vung ra một đao toàn lực.

Nghe chiến hắn cũng là một thương.

"Ầm"

Đao thương va vào nhau, Lê Sam lui về sau 5 bước mới ổn định thân hình.

Hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm gian nan nói:

"Phá hạn giả?"

(Nay đã là đầu tháng 10. Tác hôm nay sẽ nhiều lời một chút. Mình xin cảm ơn bạn SnakeWater rất nhiều. Bạn đã ủng hộ mình từ khi truyện mới ra từ hoa tươi, phiếu đánh giá cho đến quà. Mình biết mỗi ngày đều có bạn chờ mình nên mới có động lực viết ra câu chuyện của mình. Chứ nhiều khi mình cũng lười lắm."

(P/s: Cảm ơn bạn Nguyễn Công Thuận đã cho mình 3 phiếu đề cử. Cảm ơn mọi người đã đề cử truyện.)