Chương 39: Vòng loại
Chương 39: Vòng loại
Thanh niên lúc này gian nan nhìn Lâm. Kẻ trước mắt rõ ràng chưa phải là Trảm Thập.
Nhưng lại đánh ngay tay với hắn. Đây là chuyện bất khả tư nghị.
Giờ phút này hắn dù có muốn thoát cũng không thoát đi được.
Nhưng khoảnh khắc hắn suy nghĩ này. Hắn đã mất tập trung.
Lâm đạp Huyễn Bộ áp sát tung ra một quyền.
Thanh niên hồi thần lại lập tức dùng chưởng ngay đỡ.
Lâm thấy vậy thân hình lóe lên xuất hiện sang một bên.
"Không tốt, là hư chiêu."
Nhưng hắn phát hiện ra đã muộn.
Huyết khí ngưng tụ ở nắm đấm. Một đấm hướng thẳng đến thái dương.
"Ầm"
Thanh niên ngã ra đất không rõ sống c·hết.
Lâm trực tiếp quỵ xuống đất. Hắn bây giờ khí lực nhấc tay lên cũng không có.
Hắn gian nan nở nụ cười. Hắn chiến thắng Trảm Thập.
Không dùng âm chiêu gì, hắn dựa vào thực lực bản thân chiến thắng.
Mới ngày nào hắn còn bị người thường hạ nốc ao trên sàn.
Bây giờ hắn đã có thể vỗ ngực nói: "Ta, Lâm Trùng Lâm, có thể chiến Trảm Thập."
Lúc này Lâm Nhất Tiếu vừa vỗ tay vừa đi ra.
"Không tệ, không tệ. Con làm ta bất ngờ đó."
"Nội đến lúc nào vậy?"
"Lúc con nhập môn Huyễn Bộ."
Lâm Nhất Tiếu cười ha hả nói. Hắn cũng không muốn nói mình đến ngay từ đầu.
Hắn muốn xem cháu của mình sẽ đối phó như thế nào.
Kết quả làm hắn vô cùng hài lòng. Cạnh tranh suất đi Học Viện Chiến Tranh có hi vọng.
Lâm nở một nụ cười sau đó trực tiếp ngất.
Lâm Nhất Tiếu nhẹ nhàng phất tay. Hai người thanh niên trực tiếp trở thành tro bụi.
Nếu một màn này bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc đến ngây người.
Đây không phải g·iết c·hết mà là trực tiếp hủy diệt.
Đỡ Lâm dậy, cầm chiếc xe đạp trực tiếp dùng dịch chuyển biến mất tại chỗ.
Sau trận chiến đã 2 ngày. Lâm lúc này đang luyện thương.
Đúng là chỉ có thực chiến mới làm một người tiền bộ vượt bậc.
Không chỉ Huyễn Bộ nhập môn mà Quyền Ngọc Trản cũng tiến vào Thông hiểu.
Theo lời ông nội thì rèn thể 5 lần của hắn ở trong những ứng cử viên của nước Nam thì cũng thuộc tru·ng t·hượng.
Nhưng cảnh giới không phải tất cả. Học Viện Chiến Tranh cần thiên tài.
Vượt cấp khiêu chiến loại kia.
Thanh niên chiến đấu cùng hắn miễn cưỡng xem như Trảm Thập mà thôi.
Chiến lực chỉ khoảng 60% một Trảm Thập bình thường.
Không biết là tình báo từ đâu nhưng ông nội nói năm nay có đến 15 người Trảm Thập.
Danh ngạch thì chỉ có 10 cái.
Cảnh giới là phải tăng lên. Chiến lực cũng phải tăng lên.
Lâm có cảm giác lửa xém mày.
Hắn cảm thấy mình có Thiên Thư và công pháp của Lâm gia thì có thể luyện đến vô địch.
Nhưng mà ông nội nói rằng điều đó là không thể.
Nếu làm như thế thì chỉ là cái cây trong nhà kính mà thôi.
Chỉ cần một con bọ nhỏ cũng có thể làm cây c·hết.
Chứ đừng nói đến vô địch.
Khi đạt đến Trảm Thập là bắt buộc phải nhận nhiệm vụ.
Chỉ có cảnh giới mà không có chiến lực thì chắc chắn sẽ c·hết.
Đó là còn chưa nói đến tài nguyên tu luyện.
Hắn muốn đi đến đỉnh cao thì cần phải có bàn đạp đủ mạnh.
Học Viện Chiến Tranh là cái bàn đạp lớn nhất.
Thương pháp hắn đang luyện là cơ sở thương pháp mà thôi.
Chỉ có vài động tác đâm, đỡ, gạc, đập, hồi, quét.
Nhưng hắn hiểu tất cả đều bắt đầu từ cơ sở.
Hắn bắt đầu quá muộn, chậm hơn người khác rất nhiều. Nhưng cũng không thể vị vậy mà phá vỡ giai đoạn.
Chưa biết đi mà tập chạy là tối kị.
Hắn chỉ có thể dành nhiều công sức hơn người khác mà thôi.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Khoảng cách sơ tuyển ở tỉnh chỉ còn lại 1 ngày.
Ở tỉnh có 2 danh ngạch. Sau đó mới đi quốc gia.
Khoảng thời gian này hắn tiến bộ không nhỏ chút nào.
Thiên Thư như một máy gia tốc. Hắn càng mạnh thì lượng luyện tập càng cao.
Hắn thu về cũng càng lớn.
Cơ sở thương pháp đạt đến Tinh Thông.
So với ngày đầu luyện thì hiện tại hắn ra thương phải gọi là như rồng.
Huyễn bộ quá khó khăn. Dù không bỏ bớt luyện tập nhưng vẫn chỉ là nhập môn mà thôi.
Đáng nói đến đó chính là Quyền Ngọc Trản.
Hắn đã ẩn ẩn có dấu hiệu vượt qua Tinh Thông.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Hỏi nội thì ông chỉ cười nói:
"Tinh Thông là mức cao nhất của tất cả mọi người. Muốn đi cao hơn thì phải nhìn từng người. Tham khảo người khác sẽ làm con không bao giờ đột phá được."
Tinh Thông và trên nữa chắc hẳn phải có bí mật gì đó. Nhưng ông nội không nói thì hắn cũng không có cách nào.
Hắn nghĩ đi đọc sách nhưng khổ nỗi không có thời gian.
Về phần cảnh giới. Ông nội đã hỏi hắn muốn tiếp tục rèn luyện hay là đột phá.
Dù ông không nói nhưng hắn thấy sự khát vọng của ông.
Hắn không nghĩ ngợi mà chọn tiếp tục rèn luyện.
Nhờ vào dược vật và sự rèn luyện điên cuồng của hắn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ông nội, hắn đột phá đến 7 lẩn rèn thể.
Nhà họ Lâm thường sẽ bắt đầu tu luyện chậm hơn người khác khá nhiều.
Vì vậy nên thông thường không có ai đắm chìm trong việc rèn thể quá lâu.
Bởi vì với bọn họ đột phá Đấu Thiên mới là quan trọng.
Lâm Nhất Tiếu từng cảm thán với hắn.
Vũ đài của hắn không phải ở đây. Mà là càng rộng rãi hơn thiên địa.
Sáng hắn dậy rất sớm, hôm nay là ngày sàng chọn.
Hắn đã có mặt tại quy nhơn. Ông nội đưa hắn đến một nhà thi đấu thể thao rất lớn.
Tên cũng đã được ông nội đăng kí trước.
Trong nhà thi đấu có 8 võ đài được bày ra .
Hình thức tuyển chọn rất đơn giản.
Đó là loại trực tiếp.
Có 8 tuyển thủ hạt giống được phân làm 8 bảng.
Mỗi võ đài sẽ tiến hành 1 đối 1. Ai thắng sẽ đi tiếp. Ai thua thì loại.
Cho đến tìm được 8 người mạnh nhất ở 8 bảng.
Cho đến đây sẽ tiến hành 4 cặp chọn ra 4 người.
Cuối cùng là chọn ra 2 người được cử đi.
Nhà thi đấu lúc này thực sự không ít người.
Lâm nhìn xung quanh phải có đến 200 người trạc tuổi hắn.
Hắn đánh giá mọi người thì mọi người cũng đánh giá hắn.
Không có lời lẽ khiêu khích hay chế giễu gì cả.
Nhưng ở chính giữa thì có một người vạn chúng chú mục.
Lâm lắng nghe lời bàn tán xung quanh thì cũng biết người này là ai.
Người này là Nguyễn Văn Cẩn. Cũng là học sinh lớp 12 như hắn.
Nhưng hắn đã trở thành Trảm Thập được 1 năm rồi.
Đồng thời cũng là Linh giả. Thành thật mà nói thì Lâm chưa đối chiến với một Linh giả một cách nghiêm túc.
Nghe lời xì xào bàn tán của mọi người thì Cẩn có một tay hỏa thuật cực kì kinh khủng.
Tất cả mọi người đều nhìn về Cẩn với ánh mắt sợ hãi.
"Cầu mong không chung bảng với hắn!"
"16 tuổi Trảm Thập, dù là ở toàn quốc cũng là trước 10."
Lâm lúc này cũng đưa mắt nhìn về hướng thanh niên.
Nguyên bản còn đang nhắm mắt dưỡng thần Nguyễn Văn Cẩn bỗng dưng mở mắt nhìn về hắn.
Cẩn mỉm cười hơi gật đầu nhìn về hắn.
Lâm ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười đáp lại.
Xung quanh mọi người đều ném đến ánh mắt dò xét Lâm.
Không biết người thanh niên này là ai mà để Cẩn chào hỏi như vậy.
Lâm có chút ngại ngừng chỉ có thể đi ra một góc đứng.
(Cảm ơn mọi người đã đề cử)