Chương 38: Đối chiến
Lâm đạp xe về nhà trong đầu đang suy nghĩ về kể điều tra cha mình. Hắn cần thông báo với cha và ông nội về việc này.
Bỗng dưng hắn cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình.
Từ ngày tinh thần tăng lên, cảm giác của hắn rất tốt.
Nhìn đám học sinh xung quanh Lâm sợ sẽ nguy hiểm đến bọn họ, hắn từ từ tăng tốc độ.
Lâm cũng không quay đầu lại nhìn. Hắn rút điện thoại ra soạn nhanh 1 tin nhắn gửi cho ông nội và mẹ.
Hắn sợ gọi điện sẽ bị đối phương nghe thấy. Biết đâu người ở sau có năng lực nghe xa thì sao.
"Người theo dõi tôi chưa đạt đến Phá Bách đúng không?"
"Đúng"
Lâm nhẹ thở ra một hơi. Nếu là Trảm Thập thì hắn chạy được.
Chắc hẳn người phía sau cũng không chuyên nghiệp lắm.
Cả đoạn đường đều nhìn chằm chằm.
"Bọn này tìm được mình chắc cũng tìm được Lộc. Hi vọng tan học nó chạy thẳng qua chỗ mẹ"
Thời gian qua hắn cũng đã biết một điều. Mẹ mạnh hơn cha.
Ông nội không nói mẹ cảnh giới gì. Nhưng ông chỉ nói mẹ sẽ treo cha lên mà đánh.
Đợi hồi lâu nhưng mà vẫn chưa thấy ông trả lời. Giờ mà chạy qua nhà không có nội ở nhà thì càng không tốt.
Hắn chỉ có thể quyết định đi đến chỗ vắng người. Hắn lo bọn này bất chấp an nguy của người thường thì hỏng.
Hắn không phải thánh nhân. Nhưng dùng người thường để đổi lấy an toàn cho bản thân thì hắn không làm được.
Đi đến ngã rẽ về nơi hắn tập thể dục. Lâm thở dài một tiếng.
Hình như hắn có duyên đánh nhau với chỗ này.
Không sai, hắn dự định đánh nhau. Đột phá 5 lần rèn thể làm hắn có chút muốn thử.
Những lần đấu võ trước, dù hắn thua nhưng không b·ị t·hương gì cả. Thể tu rất kháng đánh.
Chỉ cần không phải Phá Bách, hắn sẽ chạy được. Nghe rất tự phụ nhưng mà hắn vững tin là như thế.
Vừa đi đến chỗ không người. Chiếc xe máy đằng sau đã vượt lên chặn hắn lại.
Lúc này Lâm đã nhìn đến 2 người bọn họ.
Vừa nhìn đến hắn đã có một kết luận. Hai người này nghiện nặng.
Từ quần thâm ở mắt cho đến ánh mắt, cử chỉ và vết tiêm ở tay. Lâm có thể khẳng định bọn họ nghiện.
Đây là kinh nghiệm của một bác sĩ.
"Nhóc, mày gan quá đó. Cố tình rẽ qua đây để dụ bọn tao à?"
Một tên mở miệng trước. Ánh mắt hắn có chút điên cuồng.
Lâm cảm thấy rất khó chịu với ánh mắt này.
"Hai anh đi theo tôi có chuyện gì?"
"Cũng do cha mày thôi, mẹ kiếp. Cha mày tiêu diệt tà giáo làm bọn tao ra nông nỗi này. Mày có biết bao lâu rồi bọn tao không có thuốc không?"
Tên này như gào thét với hắn. Lâm cảm nhận được sự điên cuồng rất rõ ràng. Lúc này một tên khác nói:
"Đừng có nói nhảm. Giết nó rồi rút thôi."
Nghe vậy tên có thần thái điên cuồng kia lập tức xông về phía Lâm.
Lâm lúc này cực kì nghiêm túc. Nhìn loại khí thế này, hẳn là chưa phải Trảm Thập.
Lâm biểu cảm có chút sợ hãi. Nhìn thấy điều này thanh niên càng thêm hưng phấn.
Cảm giác nhìn con mồi tuyệt vọng là khoái cảm lớn nhất.
Hắn và tên kia là 2 kẻ đi săn của tà giáo. Nhiệm vụ là đi bắt người thường về làm thuốc.
Mỗi lần hắn đều vờn n·ạn n·hân. Cho bọn họ thấy hi vọng rồi dập tắt.
Dù đã thấy không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà mỗi lần hắn đều cảm thấy vô cũng hưng phấn.
Chớp mắt hắn đã tiếp cận Lâm. Nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng vặn vẹo.
Bàn tay hắn hóa thành trảo nhắm ngay cổ của Lâm. Hắn muốn một chiêu đoạt mạng.
Đây không phải nơi ở lâu.
Nhưng rất nhanh hắn kinh ngạc. Lâm nhẹ nhàng tránh thoát được đòn trảo của hắn.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn lập tức biến chiêu. Hắn thuận theo quán tình dùng cùi chỏ nhắm ngay vào mặt Lâm.
Nhưng Lâm vẫn tránh được. Liên tục 4-5 quyền qua đi Lâm đều đơn giản tránh được.
Hắn rất hài lòng, dù Huyễn Bộ chưa nhập môn nhưng cách di chuyển của hắn đã có phần ảo diệu.
Nhẹ nhõm tránh được một quyền nữa. Lâm không muốn thử nghiệm nữa.
Nắm đấm tụ lực, huyết khí vận chuyển.
Thanh niên đứng nhìn nãy giờ lập tức biến sắc hét lên:
"Lui lại"
Nhưng không đợi tên điên cuồng kịp phản ứng thì đã là một quyền vào ngay ngực.
"Ầm" "rắc"
Thanh niên điên cuồng cảm giác như lồng ngực của mình bị một chiếc xe tải đụng vào.
Xương ngực cũng gãy. Hắn trừng mắt nhìn Lâm.
Hai người bọn họ đã hỏi qua. Kẻ trước mắt này từ bé đến giờ chưa từng luyện võ.
Nhưng huyết khí này là cái quỷ gì.
Hắn bay ngược ra sau hơn 2m sau đó lăn vài vòng rồi nằm im không rõ sống c·hết.
Thanh niên đứng xem nãy giờ vô cũng hối hận.
Hắn nghĩ đối phương chỉ là một tên nhãi bình thường.
Đồng bọn của mình dù sao cũng đã sinh ra một chút nội lực. Chắc hẳn đơn giải quyết đơn giản.
Không ngờ kẻ này lại có thể điều động khí huyết. Nhìn đến cũng đã bắt đầu phá cực hạn.
Hắn đạp thẳng về ngực của Lâm.
Lâm vừa ra đòn nên không kịp tránh né. Hắn buộc phải dùng 2 tay che trước ngực phòng thù.
"Đùng"
Lực đạo của đối phương quá mạnh. Lâm bị bật ngược ra sau.
Vừa ngã xuống đất hắn đã làm một pha lộn mèo đứng dậy.
Không đợi hắn ổn định tư thế. Đối phương đã xông đến.
"Huyết Sát Chưởng"
Bàn tay của đối phương hiện lên một chút ánh sáng màu đỏ.
Chưởng lực mang theo âm bạo đi đến ngực của Lâm.
Đối thủ quá dồn dập. Không cho hắn chút cơ hội nào cả.
Lâm vận công điều động khí huyết bao vệ ngực mình.
"ầm"
Lâm bay ngược ra sau. Miệng hắn cảm thấy ngọt ngọt.
Một ngụm máu tươi bị hắn phun ra ngoài.
"Thì ra bị chưởng trúng thì đúng là có phun máu."
Đó là tất cả những gì hắn kịp nghĩ.
Nhìn Lâm vẫn có thể đứng dậy, Tên thanh niên nhíu mày.
Một chưởng vừa rồi hắn đã dùng toàn lực dù là Trảm Thập cũng sẽ bị trọng thương chứ đừng nói rèn thể.
Kẻ này không tầm thường. Nghĩ đến đây hắn xông về hướng Lâm một lần nữa.
Mục tiêu lần này không phải ngực, mà là đầu.
"Thiết Ngưu Quyền"
Một quyền này uy thế còn lớn hơn chưởng pháp lúc nãy.
Tiếng rít do v·a c·hạm với không khí dù cách xa 4-5m vẫn có thể nghe được.
Nhưng lúc này hắn kinh ngạc phát hiện Lâm tránh được. Giống như vừa rồi tránh đồng bọn của mình nhưng linh hoạt hơn.
Hắn lập tức thu lực chuyển sang tay còn lại đấm về Lâm.
Vừa mới tránh thoát một đòn, trong lòng Lâm đại hỉ.
Hắn dường như đã nhập môn Huyễn Bộ.
Vừa tránh thoát hắn có chút thời gian vận công.
Lâm cũng dùng một quyền đối chiến với đối phương.
"Ầm"
2 quyền đối đầu, Lâm bị chấn lui về sau 4 bước mới đứng vững thân hình.
Thanh niên kia thì chỉ lui lại một bước.
Lần này hắn xông t·ấn c·ông mà nhìn Lâm. Hắn thấy tốc độ của người trước mặt không đúng.
Một luyện thể mà lại có thể bắt kịp tốc độ của Trảm Thập như hắn.
Hắn nảy ra ý thoái lui. Nãy giờ cũng đi qua 1-2 phút, hắn lo có người đi đến đây.
Lâm không để cho hắn suy nghĩ. Hắn lao đến trước mặt thanh niên.
Hai bên lập tức chiến đấu điên cuồng.
Chớp mắt qua đi, Lâm đã bị dính 2 quyền vào bụng. Khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Bên kia cũng không khá hơn chút nào. Bị dính 4 quyền, máu cũng đã phun ra 2 lần.
Thanh niên lúc này rất biệt khuất. Người trước mặt này bỗng dưng như một người khác.
Đặc biệt có thể tránh. Dù 2 bên đang xáp lá cà nhưng đối phương vẫn có thể xê dịch thân hình tránh thoát đòn t·ấn c·ông của hắn.
Lúc này, trên một tán cây đằng xa. Lâm Nhất Tiếu kinh ngạc nhìn cháu mình.
"Quái vật gì đây? Một tuần nhập môn?"
(Cảm ơn SnakeWater đã tặng quà và đề cử)