Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 37: Nguy Cơ




Chương 37: Nguy Cơ

"Làm đươc hết chứ?"

Nhìn thần sắc nhẹ nhang của Lâm, Trâm không nhịn được mà hỏi:

"Đơn giản mà, dăm ba cái đồ yêu"

Lâm vừa nói vừa ngẩng đầu, bộ dáng muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bao nhiêu kiêu ngạo.

Trâm không nhịn được mà liếc hắn một cái. Mọi người đều vô tình cố ý nhìn về hướng họ.

Từ ngày 2 người thân với nhau. Trâm thay đổi rất nhiều.

Vẻ đẹp của Trâm dần dần lộ ra làm nhiều thanh niên khác trong khối rất tiếc nuối.

Hai người là người đứng đầu về học tập nên giáo viên khi biết chuyện vẫn cảm thấy khá vui.

Dù sao đôi bạn cùng tiến cũng rất tốt.

Khi cả 2 vừa cười vừa nói đi ra sân trường thì Trâm đột nhiên dừng lại.

Đứng không xa đó là một thanh niên khoảng chừng 28 29 tuổi. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhìn qua là một người rất cương nghị.

Thân cao đến 1m85, thân nhìn không quá cơ bắp nhưng Lâm có thể cảm thấy áp lực rất lớn từ người này.

Gương mặt có vài phần giống Trâm, chắc hẳn là anh của Trâm.

Cũng không chờ hắn suy nghĩ thì Trâm đã hạ giọng nói với hắn:

"Anh hai của tui."

Dù ở kiếp này hay kiếp trước hắn đều chưa gặp ba mẹ và anh của Trâm. Hắn nhanh chóng nở một nụ cười lễ phép gật đầu chào:

"Em chào anh. Em là Lâm Trùng Lâm, bạn cùng lớp của Trâm."

Đinh Thiên Vũ nhìn nhiều Lâm một chút. Hắn lên tiếng:

"Ừ, Anh là anh trai của Trâm, Đinh Thiên Vũ. Anh có nghe Trâm nói về em. Bây giờ gặp mặt thì có vẻ không chỉ như Trâm kể."

Lâm nghe vậy thì hơi bất ngờ. Người này cho hắn một loại áp lực vô hình. Kèm theo lời vừa rồi, Lâm có chút suy đoán:

"Đinh Thiên Vũ là người tu luyện đúng không?"



"Đúng"

Không ngoài dự đoán của hắn. Nhưng hắn cũng không muốn hỏi thêm.

Ai cũng có bí mật của mình. Chính hắn cũng không nói với Trâm về chuyện tu luyện.

"Dạ, Trâm nói xấu gì em hả anh?"

"Nói xấu thì không có nhưng ở cùng anh thì Trâm đều nói về em. Anh nghe đến chai tai rồi ấy chứ."

"Anh"

Trâm nghe anh hai nói vậy thì nhẹ gắt một tiếng. Gương mặt cô đỏ bừng làm Lâm nhìn có chút ngỡ ngàng.

Trâm có chút không chịu nổi:

"Tui về trước đây, bái bai"

Lên tiếng xong Trâm chạy như trối c·hết.

Đinh Thiên Vũ cười haha một tiếng sau đó nhìn Lâm với ánh mắt rất nhiều thâm ý:

"Rất không tệ nhưng như vậy là chưa đủ đâu. Cố lên."

Hắn vỗ vỗ vai Lâm rồi cũng rời đi.

Lâm cảm thấy có gia đình Trâm cũng không hề đơn giản. Hắn lắc lắc đầu, chuyện này không phải thứ hắn cần nghĩ lúc này.

Hôm nay đã hoàn thành bài thi vào đội tuyển học sinh giỏi.

Hắn sẽ có nhiều thời gian để luyện tập hơn. Một tuần qua hắn đã có thu hoạch rất lớn.

Đầu tiên là Quyền Ngọc Trản của hắn đã nhập môn, có lẽ chỉ vài ngày nữa sẽ đạt đến thông hiểu.

Đây là hắn chỉ dành mỗi ngày 1 tiếng để luyện tập.

Tiếp theo là Huyễn Bộ, dù chưa nhập môn nhưng hắn có thể miễn cưỡng đi theo cả bài.

Không ngoài dự liệu, khi hắn đi xong cả bài thì Thiên Thư nhắc nhở hắn thêm được 1 điểm thuần thục.



Có lẽ nhập môn sẽ không xa. Tuy Huyễn Bộ không nhập môn nhưng hắn di chuyển đã linh hoạt hơn rất nhiều.

Điều đáng chú nhất là dưới sự luyện tập cường độ cao hắn đã rèn thể lần thứ 5.

Dưới sự tiến bộ như thế này nếu không có gì bất ngờ hắn có thể đạt đến 7 lần trước khi giành vé đi Học Viện Chiến Tranh.

Ngoài ra hắn cũng đã được cha dẫn đi đánh võ đài 3 lần.

Cả 2 lần đều là Trảm Thập cảnh. Tuy hắn đều thua nhưng đánh có đi có về.

Không thảm hại như lần đầu tiên. Nhớ lần thứ hai lên đài, có vài người nhớ hắn đã đánh ở tầng 1.

Quá khứ bị 1 giây hạ gục của hắn bị đào lại. Dù kết quả vẫn là thua nhưng người dưới kháng đài đều rất hài lòng về trận đấu của hắn.

Chiến đấu làm hắn tiến bộ rất lớn. Dù lý thuyết tốt đến đâu mà không vận dụng được cũng phế.

Hiện tại hắn đã có thể vận dụng được những gì hắn học. Nhớ lại lần trước đấu với Đặng Sơn Hải, hắn có Quyền Ngọc Trản nhưng hắn chưa dùng lần nào.

Hắn chỉ sử dụng bản năng để chiến đấu.

Không nói đến việc hắn rèn thể 5 lần. Chỉ nói về chút kinh nghiệm chiến đấu này. Hắn đã có thể dễ dàng chiến thắng hắn trước kia.

Suy nghĩ miên man dắt xe ra đến cổng trường, đang định lên xe đi thì có 2 người ra hiệu với hắn.

Đi đến gần thì hắn bất ngờ. Hai tên này là 2 tên côn đồ buổi tối trước đây từng chặn đường hắn. Lúc trước hắn còn tưởng 2 tên này sẽ tìm hắn trả đũa nhưng lại không có.

Nhìn Lâm đến gần thì Đăng và Cường cũng rất thấp thỏm.

Sắc mặc Lâm không tốt mở miệng hỏi:

"Có việc gì? Định báo thù?"

"Không, Không có!" Đăng vội vàng xua tay nói. Đùa sao, vị này bọn hắn không chọc nổi. Không đợi Lâm mở miệng hắn đã nói tiếp:

"Chuyện lần trước bọn tao sai. Hôm nay bọn tao đến cho mày biết một việc xem như lời xin lỗi. Đàn em của tao nói có 2 người lạ mặt dò hỏi tin tức một người có biệt hiệu là Cuồng Côn Lâm Phi Dương. Tao để đàn em tao theo dõi thì bọn họ thì biết cha mày không dễ chọc nên quyết định chơi mày. Mày nên cẩn thận. Đây xem như lời xin lỗi của bọn tao. Hi vọng mày sau này không làm khó dễ bọn tao."

Nói xong cả 2 quay người chuẩn bị đi.

"Khoan đã!"

Lâm rất kinh ngạc về tin tức 2 người này mang đến. Ông nội cũng đã nói cha mình cũng từng khá nổi danh. Biệt hiệu đúng là Cuồng côn.

Đi ra ngoài xông xáo mà có biệt hiệu đều không phải hạng người đơn giản.



Tên có thể đặt không đúng nhưng biệt hiệu tuyệt đối không sai.

Cha hắn một tay côn pháp xuất thần nhập hóa tăng thêm là thể tu và kỳ vật. Phong cách chiến đấu chỉ có 3 chữ: Không muốn mạng.

Dần dần danh t·iếng n·ổi lên và có ngoại hiệu là Cuồng Côn.

Nhưng vấn đề này là của giới tu hành biết. Nếu là người thường sẽ gọi cha hắn là Thần Thám.

"Đàn em 2 người làm sao nghe được tin tức này?"

"Nó làm phục vụ trong một quán cà phê. Nó nhìn 2 người này không bình thường nên cố tình nghe bọn họ nói chuyện. Hai người cũng hỏi ở gần đây có ai tên là Lâm Phi Dương không. Hắn cảm giác có chút sợ 2 người này nên đã báo với anh em tao. Bọn tao từng hỏi qua về mày nên biết cha mày tên là Lâm Phi Dương."

"Đàn em mày nhiều không?"

"Cũng không ít, 18 người. Phục vụ bàn, bán vé số cái gì đều có."

"Hai người tên gì? Cho một phương thức liên lạc. Nếu là thật tao sẽ cảm ơn sau."

"Tao là Nguyễn Hải Đăng"

"Tao là Lê Tuấn Cường."

Hai bên đơn giản trao đổi số điện thoại sau đó đường ai nấy đi.

Lâm có chút đăm chiêu. Nếu hôm nay Đăng và Cường không báo rất có thể mình sẽ gặp nguy hiểm.

Không biết lão cha có biết việc này không. Nếu không biết thì lần này đúng là vận may của hắn lại lập công.

"Thực lực mình có thể có. Nhưng tình báo thì lại mù tịt. Đến kẻ thù là ai còn không biết thì đánh đấm cái gì nữa?"

Lâm thầm nghĩ trong đầu. Hắn có suy nghĩ thành lập một tổ chức tình báo nhỏ của mình.

Nhưng thành lập tổ chức không đơn giản như vậy. Phải có phúc lợi cho thành viên.

Không thể nào để họ làm không công được.

Hắn hiện tại cơm áo không lo. Thức ăn thì đặc biệt phong phú. Nhưng không thể phủ nhận là hắn không có tiền.

"Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền. Về phần tổ chức, 2 người vừa rồi cũng không tệ."

(Cảm ơn mọi người đã đề cử. Hôm nay là trung thu. Tác xin chúc tất cả mọi người có một ngày vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình. Những ai đang xa nhà hãy gọi điện về nhà đi nào. Ai đang có người yêu thì chúc mọi người hạnh phúc, ai chưa có thì chúc mọi người nhanh có. Chào mọi người!)

P/s: hi vọng câu chuyện của mình sẽ xua tan được phần nào mệt nhọc và căng thẳng của mọi người sau một ngày dài học tập và làm việc.