Chương 36: Tứ Hành Bộ
Thông qua lời của Sơn kể thì hắn cũng biết một chút tình huống.
Thủ Dạ Nhân cùng tà giáo đánh rất lớn. Ưu thế nắm trước tình báo nên một mẻ hốt gọn.
Có ý định nhúng tay vào kiếm chén cháo là Công ty bảo an Eagle bị Thủ Dạ Nhân lột một tầng da.
Cha của Đặng Sơn Hải là Đặng Sơn Ngữ bị mang đi.
Hắn lúc đó còn cảm thán. Làm t·ội p·hạm mà bị quốc gia thẩm thấu như cái sàn, bảo sao không b·ị b·ắt.
Hắn cũng nhẹ nhàng thở ra. Ông nội nói với hắn đừng lo, sẽ có người giải quyết. Không ngờ là giải quyết triệt để vậy.
"Nội con mới qua."
"A?" Lâm Nhất Tiếu kinh ngạc hỏi: "Qua làm gì?"
Lâm xạm mặt lại, dù sao cũng là cháu ruột. Hỏi vậy mà coi được.
"Con qua nhờ ông dạy thân pháp. Con nghĩ chỉ tập quyền không thì làm sao đánh người khác được."
Sắc mặc Lâm Nhất Tiếu hơi cứng lại. Ông nghĩ thầm:
"Thảo nào cứ thấy quên gì đó. Thì ra là quên dạy nó thân pháp."
Nhìn thấy thần sắc của ông nội, Lâm nghi ngờ dò hỏi:
"Không phải là ông quên dạy chứ?"
"Làm gì có chuyện đó, nội để thời gian cho con học quyền. Để quyền pháp của con có chút thành tựu là nội dạy. Nhưng mà con đã nói vậy thì hôm nay nội dạy luôn."
Lâm Nhất Tiếu thần sắc nghiêm túc nói. Không quan tâm cháu mình tin không, mình tin là được.
Ông ra hiệu Lâm đi theo mình. Ông dẫn hắn đi xuống mật thất.
Ông đi đến cánh cửa không có tay nắm hắn thấy trước đây.
"Cánh cửa này chỉ có người Lâm gia luyện thể phá cực hạn mới có thể mở."
Vừa nói ông vừa ngồi xổm xuống luồng tay vào dưới cửa. Sau đó ông dùng lực nâng cả cánh cửa đá lên.
Bên trong phòng là một căn phòng trống. Hắn nhìn xung quanh căn phòng khá rộng, bằng một nửa sân đá bóng.
Trong lúc hắn ngơ ngác nhìn xem điểm đặc biệt của căn phòng thì Lâm Nhất Tiếu lên tiếng:
"Đây là chân chính tuyệt học của Lâm gia. Thứ này con không được phép cùng ai nói. Rõ chưa?"
"Dạ vâng."
Thấy thần sắc trịnh trọng của nội, hắn nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Lâm Nhất Tiếu lúc này mới chỉ xuống sàn. Lâm lúc này mới chú ý đến. Dưới sàn là rất nhiều dấu chân.
"Bộ pháp của nhà chúng ta tên là Tứ Bộ Hành. Nhìn thấy Căn nhà chia làm 4 phần không. Tứ Bộ Hành gôm 4 loại bộ pháp khác nhau hợp thành."
Ông vừa nói vừa dẫn hắn đến phần đầu tiên:
"Nhà chúng ta là thể tu, chiến đấu sẽ trực tiếp và trực diện. Phần thứ nhất trong Tứ Bộ đó là Thuấn Bộ. Đặc điểm của nó chỉ có một. Dùng tốc độ cực kì nhanh tiếp cận đối thủ."
Vừa nói ông vừa bước ra một bước. Ngay lập tức ông biến mất và xuất hiện ở ngoài 10m.
Ông xoay người bước ra bước nữa đã trở về trước mặt hắn.
"Này là năng lực không gian của nội mà?"
"Không, này là thuấn bộ. Tốc độ của ta quá nhanh, con không theo kịp. Nhưng Thuấn bộ luyện đến tối cao cũng có thể làm được thuấn gian di dộng."
Lâm ngay lập tức mở to mắt. Khá lắm, bộ pháp ảnh hướng đến không gian. Cái này là thần kỹ rồi.
Không nói đến thuấn gian di động, làm được như ông nội vừa rồi là bá đạo đến lật trời rồi.
Lâm Nhất Tiếu đi đến khu vực tiếp theo:
"Đã có tiến thì phải lùi. Phần thứ hai trong Tứ Bộ là Thoái bộ. Đặc điểm của nó ngược lại với Thuấn bộ. Dùng tốc độ cực kì nhanh thối lui về sau."
Lâm Nhất Tiếu cũng làm mẫu, ông bước ra một bước Thuấn bộ.
Trong chớp mắt đã xuất hiện ở xa. Lần này ông cũng không xoay người lại.
Ông chỉ lùi lại một bước đã xuất hiện tại vị trí ban đầu.
Không cầu kì, không hoa mỹ 2 loại bộ pháp này cực kì đơn giản. Nhưng hiệu quả thì vô cùng kinh dị.
Ông chỉ về khu vực thứ 3 rồi lên tiếng:
"2 phần đầu có dính đến một chút quy tắc không gian nên được tách riêng ra. Nhìn thì cả 2 có cơ chế giống nhau nhưng tập luyện thì trái ngược hoàn toàn. Phần thứ 3 đó là bộ pháp cận thân chiến đấu của nhà ta, Huyễn Bộ. Đặc điểm của nó là dúng tốc độ cao xê dịch thân thể cự li ngắn."
Một màn trước mắt làm Lâm nổi da gà. Ông nội như phân thân xuất hiện thành 4-5 người.
"Nhìn được chứ, di động tốc độ cao ở cự li gần, tốc độ của con đủ nhanh thì sẽ làm được như ta. Trước mắt con sẽ luyện tập phần này. Thuấn bộ và Thoái bộ khi nào con lên đến Trảm Thập thì mới luyện được nếu không con sẽ gãy chân khi phát lực."
Ông dẫn Lâm đi đến chỗ cuối cùng:
"Cuối cùng là Ẩn bộ, Nó có 2 đặc điểm. Thứ nhất là như tên. Bộ pháp này đi kèm một môn thu liễm khí tức. Con đi không hề có động tĩnh gì. Thứ 2 là con dùng để đi đường dài. Cả 3 phần ở trên đều không thích hợp để di chuyển đường dài."
Lần này Lâm Nhất Tiếu không hề làm mẫu nữa. Cũng đúng, môn này đặc điểm là ẩn. Không lẽ chờ hắn biểu diễn cái tàng hình sao.
Tiếp theo Lâm Nhất Tiếu truyền đạt cho cháu mình pháp quyết, sơ đồ vận chuyển khí huyết.
Việc của Lâm là ghi nhớ sau đó vận hành.
Tiếp đó hắn sẽ bước đi theo những dấu chân có sẵn của Huyễn Bộ.
Lâm lúc này đ·ã c·hết lặng. Hắn như một đứa trẻ vừa tập đi vậy.
Những bước chân này quá khó. Hắn chỉ có thể bước được 5 bước đầu, đến bước thứ 6 là hắn sẽ ngã.
Loay hoay cả một buổi chiều. Hắn đã kiệt sức, nằm trên sàng thở hổn hển. 2 chân thực sự quá đau.
Dù hắn đã vô cùng có gắng nhưng vẫn không thể nào đi quá 10 bước.
Kiểu di chuyển này thực sự quá khó. Đến bước thứ 10 hắn có cảm giác chân mình sắp bị chính mình vặn gãy.
Lâm cảm giác một ngày 24 tiếng là không đủ.
Dẫn khí, đi học, luyện thân, luyện bộ pháp,luyện quyền thực sự là quá nhiều thứ để dành thời gian.
Luyện quyền còn dễ nói, có Thiên Thư hỗ trợ. Còn bộ pháp hắn té sấp té ngửa cả buổi chiều mà không được một cái nhắc nhở nào.
"Ra ngoài thôi. Ông chuẩn bị cho ít thuốc về bôi. Nếu không là ngày mai không đi được đâu."
Lâm Nhất Tiếu ở một bên quan sát sợ Lâm có biến cố gì không lúc này lên tiếng.
Lâm cố gắng lê 2 chân đang đau nhức của mình đi theo ông đi ra ngoài.
Ông đi lấy một hũ cao đen thui đưa cho hắn:
"Nấu một chậu nước ấm 10 lít. Cho nào 50g sau đó ngâm chân vào 15 phút là được."
"Cái này... đau không ông?"
Đối với thuốc của ông nội hắn có chút ám ảnh. Ngữ khí của hắn cũng yếu đi rất nhiều.
Nhìn bộ dạng này của Lâm, Lâm Nhất Tiếu phá lên cười:
"Cái biểu cảm này, không có tiền đồ. Thuốc này không đau, ngược lại còn rất thoải mái. Yên tâm đi."
Lâm một mặt không tin nhìn ông nội mình. Lần trước ông cũng nói như vậy.
Kết quả là hắn đau đến suýt c·hết trong bồn tắm.
Lâm cắn răng đạp xe về đến nhà. Nhìn đến tình huống thì hôm nay không thể nào luyện tập gì khác rồi.
Chào hỏi một tiếng rồi hắn đi lên lầu. Làm theo lời ông nội nói.
Lâm nhìn một chậu nước đen như mực trước mặt.
Gương mặt Lâm hung ác lên. Hắn lấy một cái khăn cắn vào trong miệng.
Hắn bước vào trong chậu. Cắn chặt khăn chờ đợi.
Ngoài dự liệu của hắn. Nước ấm và dược liệu làm hắn vô cùng dễ chịu.
Cả bắp chân hắn như được người đang massage vậy.
"Thì ra là mình hiểu lầm ông nội."
Hắn tận hưởng cảm giác thoải mái này. Nhưng thoải mái không bao lâu.
Lâm cảm thấy không đúng. Hắn mất cảm giác 2 chân của mình.
Sau một khắc, một tiếng gào như ai đang chọt tiết heo vang lên.
"aaaaaa"
"Có độc, thứ này cũng có độc, quả nhiên thuốc của ông nội không có gì tốt."
Nội tâm hắn gào thét. Gương mặt của hắn cũng đã ướt đâm nước mắt.
Dưới lầu, mẹ của Lâm đang làm đồ ăn nghe vậy thì nở nụ cười. Bà biết con trai mình đang trải qua điều gì.
(Hôm qua mình được nhiều bạn đề cử. Mình vô cùng cảm ơn các bạn. Mỗi phiếu đề cử là một niềm vui rất lớn đối với mình.)