Chương 35: Tà Giáo
Chương 35: Tà Giáo
Lâm Nhất Tiếu nhìn về cháu mình. Vận may này thực sự là không có ai.
Người khác có một Thiên Địa kỳ vật đã là may mắn lên tới trời rồi. Lâm ngược lại tốt, trực tiếp có 2 vật.
Lâm Nhất Tiếu biết một vật trong đó rất ghê gớm. Con nghé này còn nhỏ nên chưa biết tương lai sẽ ra sao.
Sau khi Lâm ngủ dậy thì đã bị ông nội gọi qua. Hắn cũng không lựa chọn giấu.
Một năm một mười kể hết cho ông nội nghe. Theo lời xác nhận của ông thì loài người chưa có ai sở hữu 1 lúc 2 kiện kỳ vật cả.
Nhưng quỷ tộc thì có. Có truyền ngôn rằng Tứ Đại Thiên Vương liên thủ mới có thể chống lại phân thân của quỷ tộc kia.
Từ đó có thể thấy được sự kinh khủng của Kỳ vật.
"Ta không tu luyện Vọng khí thuật nên không nhìn ra được gì. Nhưng khí vận của con rất kinh khủng. 2 kiện Kỳ vật, cộng thêm một tên khí vận bị ô nhiễm. Vận may này, thực sự quá tốt rồi."
Giọng nói của Lâm Nhất Tiếu tràn đầy cảm khái. Lâm cũng không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể xấu hổ gãi đầu.
"Hôm nay ta sẽ dạy con chân chính võ kỹ. Quyền pháp là để rèn luyện thân thể. võ kỹ là dùng Khí huyết."
Tiếp đó một ngày hắn vẫn là học Quyền Ngọc Trản. Nhưng khác biệt là lần này có kèm theo cách vận hành khí huyết phối hợp với động tác.
Hắn học vô cùng nhanh. Dù chưa thuần thục nhưng miễn cưỡng đánh ra được chút khí thế. Điều này làm hắn rất kinh ngạc. Bởi vì cách vận hành khí huyết rất phức tạp.
Lâm Nhất Tiếu giải thích cho hắn Kỳ Vật có thể gia tăng tư chất của một người.
"Ông nội, ông có dùng kiếm không?"
Đến cuối ngày, hắn đã học không sai biệt lắm. Còn lại chỉ là tự mài sự thuần thục mà thôi. Lúc này hắn mới hỏi nội.
"Không, sao thế?"
"Hôm trước con thấy thằng Hải dùng kiếm, nên con muốn luyện. Nhìn cũng rất mạnh."
"Chẳng có ai chọn kiếm để tu luyện đâu, trừ những kẻ muốn làm màu."
"Ủa, con tưởng kiếm tu rất mạnh?"
"Ai nói con thế?"
"Haha, con xem phim với đọc truyện." Lâm ngại ngùng trả lời.
Lâm Nhất Tiếu trợn mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
"Kiếm không hề có ưu điểm gì cả. Trước đây nó chỉ là vậy trang trí. Thể hiện địa vị mà thôi."
Hơi dừng lại một chút ông tiếp tục nói:
"Từng có người cũng giống con. Nói với ta rằng kiếm rất nhanh. Nhưng ta nói cho con biết. Kiếm rất nhanh, đao càng nhanh. Không những nhanh mà đao càng mạnh. Đoản đao lại càng nhanh và hiểm. Trong chiến đấu một kiếm tu gặp một người dùng côn hoặc thương thì chỉ có bỏ chạy. Khi dùng kiếm con phải dùng nhiều lực hơn để thủ, nhiều sức hơn để công. Tóm lại, kiếm đặc biệt phế. Chỉ có trọng kiếm của phương Tây là chấp nhận được."
Lâm nghe vậy, lập tức thấy cũng có lí. Hôm trước nhìn thấy côn pháp của lão cha, đánh phải gọi là một giọt nước không lọt. Hai người kia chỉ có thể miễn cưỡng t·ấn c·ông ở ngoài.
Nếu cả 2 có cùng tốc độ thì tầm t·ấn c·ông của côn và thương chắc hẳn lớn hơn kiếm rất nhiều.
"Vậy nhà mình là theo hướng côn pháp hả nội?"
"Không, nhà mình có côn, thương, đao. Truyền thừa đều không tầm thường."
"Nội dạy con được không?"
"Khi nào Quyền Ngọc Trản của con đến Thông Hiểu thì ta sẽ dạy."
Lâm nghe vậy nở một nụ cười hắc hắc. Có Thiên Thư hắn rất nhanh sẽ thông hiểu. Ngẫm lại, dùng thương đúng là rất đẹp trai.
Chào nội sau đó về nhà. Hiện tại chạy chậm đã không đáp ứng đủ nhu cầu tăng trưởng của hắn nữa.
Hiện tại hạng mục luyện tập của hắn là chạy nhanh. Hắn chạy toàn lực trong 3km sẽ gia tăng 0.1 tốc độ.
Tiếp theo đó là đứng tấn và nâng tạ. Thời gian qua hắn cũng nắm rõ được năng lực của Thiên Thư.
Mục đích tính của nó rất mạnh. Hắn cố gắng luyện tập để tăng cái gì thì chỉ có thể tăng cái đó.
Điều đó cũng giải thích tại hôm qua hắn chạy thục mạng nhưng cũng không hề tăng lên gì cả.
Ngoài ra hôm nay hắn còn một hạn mục đó là luyện tập quyền pháp. Điều may mắn là các bài tập về thân thể tăng lên rất khó.
Nhưng những thứ như quyền pháp thì Thiên Thư rất ra sức. Mỗi đánh xong một lần đều có thuần thục thêm một.
Không có số liệu để so sánh nên không biết 1 là nhiều hay ít. Nhưng vẫn rất khả quan.
Từ nay hắn không cần học Thông Thiên Bảo Giám nữa. Nội hắn cũng đã nói tác dụng của nó chỉ có một lần duy nhất vậy thôi.
Tuy là chỉ có một lần nhưng hiệu quả rất nghịch thiên. Thiên địa kỳ vật là thứ biết bao nhiêu cường giả mơ ước.
Thời gian dư ra này hắn sẽ học tập. Hắn đã hứa cùng Trâm là sẽ cùng nhau đi thi tỉnh.
Nếu hắn bị loại khỏi đội tuyển thì chắc là nhục c·hết. Nghĩ đến đây hắn lấy điện thoại ra soạn tin nhắn:
"Bà có biết bà và lịch sử giống nhau ở điểm nào không?"
"Giống gì thế?"
Nhìn thấy tin nhắn rất nhanh đáp lại. Hắn lập tức lên tinh thần:
"Bởi vì cả hai đều khiến tôi nhớ thật nhiều."
Trâm lúc này đang giải bài tập. Khi nhìn đến tin nhắn này lập tức đỏ bừng cả mặt.
Cô lập tức đáp lại:
"Không biết xấu hổ. Tui học bài đây"
"haha"
Lâm phì cười đáp lại. Hắn cũng phải học bài. Dù không vì lời hứa với Trâm thì việc học cũng rất quan trọng.
Ngoài ra hắn còn mục tiêu khác. Đó là cạnh tranh suất cử đi Học Viện Chiến Tranh.
Ông nội hắn đã nói qua. Hình thức cạnh tranh rất đơn giản. Liền là một chữ đánh.
Quân đội luôn trực tiếp như vậy. Không bối cảnh, không quan hệ, không cửa sau.
Ai nắm đấm lớn người đó nói chuyện. Bằng vào thực lực của hắn hiện tại, miễn cưỡng có thể so sánh với một Linh giả và võ giả vừa vào Trảm Thập.
Còn nếu so với thể tu thì tắm một cái đi ngủ. Trong mơ cái gì đều có, quyền đánh quỷ tộc, chân đạp tu tiên.
Sáng sớm thức dậy luyện dẫn khí. Ngoài ra hắn còn luyện quyền.
Buổi sáng đầu óc thanh tĩnh, hắn rốt cuộc nghĩ đến một vấn đề.
Hắn không có thân pháp. Nhớ lại ngày đó Hải xông đến người hắn tốc độ quá nhanh. Chắc hẳn là sử dụng thân pháp.
Dù tank trâu và mạnh mẽ đến đâu mà di chuyện chậm thì cũng bị người ta mài c·hết.
Ghi nhớ điểm này, hắn phải nói ông dạy một môn thân pháp.
Hắn vừa đến lớp Sơn đã thần thần bí bí lại gần:
"Khá lắm, mày chơi c·hết một Trảm Thập à?"
Lâm kinh ngạc nhìn qua: "Sao mày biết?"
"Khà khà, chú Dương nói với tao."
Sơn vừa nói vừa sờ sờ lên người Lâm:
"Đúng là con trai của ta. Không uổng công tao thương mày. Con của ta có Đại đế chi tư a."
"Nói tiếng người."
"Mày biết OT của nhà thẳng Hải không?"
"Biết, sao thế?"
Sơn càng đè âm thanh xuống:
"Xong rồi, bị chú Dương lĩnh Thủ Dạ Nhân dọn sạch sẽ."
"Cha tao bá đạo như vậy?"
"Còn phải hỏi. Dược phẩm OT hợp tác với tà giáo. Chế tạo ra một loại thuốc có thể cưỡng ép người thường thành Trảm Thập. Mày biết nguyên liệu là gì không?"
"Đừng có cà giật, nói hết xem nào."
"Là người, bọn họ dùng não và xương người làm thuốc."
"Đ* m*." Lâm không nhịn được mà văng tục. Loại người này, g·iết là quá may mắn. Phải thiên đao vạn quả.
"Vì việc này liên lụy rất nhiều, Giờ ai cũng không dám ló đầu ra. Thủ Dạ Nhân giờ như sát thần. Người nào có liên quan người đó c·hết."
"Nhưng mà tà giáo là gì?"
"À, mày biết về tà thần không?"
"Biết."
"Tà giáo là đám điên thờ phụng tà thần. Bọn họ nghĩ rằng tà thần mới là chủ của thế giới này. Người thường chỉ là súc vật cho tà thần ăn mà thôi."
Lâm không còn từ nào để nói. Thì ra không chỉ có yêu ma quỷ quái. Mà người cũng là vấn đề.
( Cảm ơn Chấp sự SnakeWater và các bạn ẩn thiên tôn, tiểu tiên, fiora cân 5 đã đề cử.)