Chương 34: Kim Ngưu
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ, Lâm chạy nhanh ra khỏi nhà. Hắn mãnh liệt cảm thấy vật kia đang gọi mình.
Hắn theo phương hướng cảm ứng cắm đầu mà chạy. Tốc độ của hắn lúc này không kém hơn một người đi xe đạp hết tốc lực.
Nửa tiếng sau, hắn đã chạy có lẽ 15km. Đứng trước mặt hắn là rất nhiều núi.
Hắn sống ở vùng đồng bằng giáp ranh núi. Nhìn đêm đen kịt hắn có chút sợ.
Nhưng hắn cảm giác vật kia cách mình không xa nữa.
Trong lòng hắn một cảm giác mãnh liệt kêu gọi chạy đến chỗ đó. Đó là thứ quý giá nhất của hắn.
Hắn chỉ cần do dự sẽ hối hận cả đời.
Lâm cắn răng xông vào. Trong núi thật sự rất lạnh. Hắn không dám lao nhanh như lúc nãy.
Trong này rất tối, hắn cũng không dám mở đèn flash. May nhờ tinh thần tăng lên hắn có thể lờ mờ cảm giác được xung quanh.
Tiếng xào xạc của lá khô, tiếng lá đung đưa làm hắn nổi hết da gà lên.
Tiếp tục tiến về trước, hắn phát hiện vật đang gọi hắn không cùng hướng với đường mòn.
Hắn chỉ có thể băng qua bụi rậm mà đi.
Lúc này rèn thể 4 lần phát huy sức mạnh của nó. Quần áo của Lâm đã bị gai làm tả tơi. Nhưng cơ thể hắn thì không hề hấn gì.
Hắn đi qua rừng cây công nghiệp. Bên kia là vùng thung lũng chỉ có cây dại mọc rất thấp. Mượn nhờ ánh trắng le lói hắn đã có thể hơi nhìn thấy mọi thứ.
Lâm đã cảm giác được vật kia rất gần.
Lúc này một bóng đen bất ngờ từ trong một bui rậm phóng ra. Mục tiêu của nó là cổ của hắn.
Đề cao 120% cảnh giác hắn lập tức tránh né. Cự li gần hắn có thể nhìn rõ đó là một con rắn. Toàn thân nó đen kịt.
Hắn cũng không rõ là rắn gì. Sau khi tránh thoát hắn cấp tốc chạy về trước.
Thân hình hắn như báo săn. Con rắn lúc này cũng ngơ ngác. Động vật 2 chân vừa rồi quá nhanh.
Lâm vừa rồi có thể đơn giản g·iết con rắn đó. Nhưng hắn không làm vậy,
Giết con rắn đó không cẩn thận sẽ dính máu. Ở trong rừng núi như này đó là mời gọi dã thú đến.
Tuy là thời hiện đại rồi. Nhưng tu tiên giả đều có, trong núi có con hổ vẫn là chuyện không phải xa vời.
Đi nhanh về trước sau một lát hắn đã nhìn thấy nơi phát ra kêu gọi mình.
Nằm ở đó là một con trâu con. Lâm tiến lại gần thì nhìn rõ chân trước hẳn là bị gãy. Một tảng đá đè lên người nó.
Đúng lúc này Thông Thiên Bảo Giám tự động vận chuyển. Một câu nói xuất hiện trong đầu hắn:
"Ta có thể đưa ngươi đi đến tận cùng thế gian. Vậy ngươi có thể đưa ta về nơi yên bình?"
Đây hẳn là gọi ý mà ông nội đã nói. Câu này hẳn là hành động đặc biệt để kích hoạt kỳ vật.
"Câu này nghe rất đơn giản. "Ta có thể đưa ngươi đi đến tận cùng thế gian." Hẳn là con nghé này sẽ cho mình cưỡi đi khắp nơi.
"Vậy ngươi có thể đưa ta về nơi yên bình?". Câu này có chút khó. Yên bình là nơi nào.
Một nơi yên bình mà hắn nghĩ tới đầu tiên thì phải là nhà. Nhưng mà mình làm sao biết nhà con nghé này ở đâu?"
Lâm thầm nghĩ trong lòng.
"Hay là đưa về nhà mình?"
Nghĩ đến đây hắn thấy rất có lí. Nếu nhận chủ thì nhà mình chẳng phải cũng là nhà nó sao.
Đưa này hẳn là mình phải tự thân vận động. Nó có thể đưa người đi, thì người đưa nó hẳn là cũng phải tự mình cõng.
Nghĩ đến đây hắn hỏi Thiên Thư:
"Ta phải tự cõng nó về nhà để kích hoạt kỳ vật đúng không?"
"Đúng"
Lâm nở một nụ cười. Ba cái đồ yêu này sao làm khó được Lâm bác sĩ.
Dù chỉ là một con nghé con nhưng trọng lượng thực sự không hề nhẹ. Ít nhất cũng có 90kg.
Cũng may bây giờ sắp nửa đêm. Nếu không hẳn là b·ị đ·ánh vì trộm trâu.
Hắn lê bước chân đi về. Cũng may lúc vào là một đường thẳng nếu không thì thực sự không biết về thế nào.
Dù cơ thể đã 4 lần phá cực hạn. Nhưng cõng một con nghé đi vẫn rất là mất sức.
Đi ra khỏi được cánh rừng thì cũng đã 1h sáng.
Nhìn vào màn hình điện thoại. Mặt hắn tái đi rồi. Khá lắm, hơn 30 cuộc gọi nhỡ của mẹ.
Ngày hôm nay hắn muốn đi chơi thật vui vẻ với Trâm, nên đã cài im lặng.
Hắn lập tức gọi cho cha. Giờ mà gọi cho mẹ là xác định ăn chửi. Rất nhanh đã kết nối máy:
"Đang ở đâu đấy?"
Giọng của cha hắn vang lên ngay. Dù vẫn lạnh lùng như bình thường nhưng hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng ở trong đó.
"Dạ con đang ở gần núi Bầu Thuốc. Cha yên tâm. Giờ con về. Thông Thiên Bảo Giám nói con đến đây. Cha giải thích với mẹ giúp con nha."
Nghe con mình đáp, Lâm Phi Dương rất kinh ngạc. Không phải là con mình đã có một kiện kì vật rồi sao. Tại sao lại có thể có nhắc nhở nữa.
Dù rất nghi hoặc nhưng Lâm Phi Dương vẫn không hỏi gì:
"Ừ, nhớ cẩn thận."
Đối thoại điển hình của cha và con trai ở nước Nam. Nhanh gọn và đủ thông tin.
Hắn không lựa chọn về theo đường lớn. Dù sao bộ dạng hiện tại nhìn thế nào cũng giống trộm trâu.
Hắn đi qua một rừng keo. Rất may lúc trước hắn từng đi lên đây trộm mía. Nên là biết đường.
Đi qua đường hắn thấy một con suối. Con suối này chảy thẳng về cánh đồng gần nhà hắn.
Dựa vào cường đại tinh thần hắn có thể sớm phát giác ra người khác và núp đi.
Cứ đi một đoạn thời gian hắn sẽ nghỉ một lát. Dù sao chặn đường quá xa. Hắn thực sự là có chút gánh không nổi.
Chặn đường lúc trước đi 30 phút. Lúc này hắn mất trọn vẹn 3 tiếng rưỡi để về đến nhà.
Lúc này cũng đã là sắp 5h sáng. Hôm nay chắc phải nhờ lão cha xin nghỉ một hôm.
Hắn thực sự là quá mệt mỏi. Dù sao nương theo tinh thần tăng lên. Hắn cũng nhớ lại nhiều kiến thức và đã học không tệ rồi.
Nhìn con nghé đang nằm dưới đất ngủ. Lâm có chút cảm khái.
Hắn thực sự không rõ nếu không phải hắn thì ai có thể kích hoạt được.
Chỗ nghé con nằm quá sâu trong núi. Chưa nói đến việc cõng nó về nhà, một người thường là không thể nào cõng nó đi ra đến đường lớn.
Chưa kể việc nó bị đá đè. Tảng đá kia không hề nhẹ chút nào ít nhất cũng phải 150kg.
Nếu lâu không ai phát hiện ra thì chắc hẳn nó sẽ c·hết.
Lâm đi vào nhà lấy 2 thanh gỗ và một ít vải. Cũng may hắn là bác sĩ ngoại khoa nên có chút kiến thức về xương.
Nhanh chóng điều chỉnh chân của nghé con. Hắn nẹp 2 thanh gỗ rồi buộc chặt.
Kì lạ là từ đầu đến cuối nghe con không hề phản kháng hay kêu la gì cả.
Làm xong hết thảy, hắn lấy một cái chậu rót nước ra để trước mặt nó Hắn vuốt đầu nó nói:
"Đây là nhà tao, từ hôm nay trở đi cũng là nhà mày."
Lúc này nghé con cũng chăm chú nhìn hắn rồi gật đầu. Lâm cả kinh ngã ngửa ra sau dùng tay chân bò ra xa.
Con nghé này vậy mà gật đầu với hắn. Nhưng rất nhanh dị biến phát sinh.
Cả người nghé con hơi phát sáng một chút. Nẹp gỗ hắn vừa cố định cũng rớt ra. Chân nó đã lành hẳn.
Một cỗ tin tức truyền vào đầu Lâm. Hắn lúc này đã biết kỳ vật này của mình là gì.
Nó có tên là Kim Ngưu. Cũng giống như Thiên Thư, nó có đặc tính riêng của mình.
Đầu tiên là nó sẽ không bao giờ mất phương hướng. Chỉ cần mình nghĩ đi đâu, nó sẽ đưa mình đến đó.
Đặc tính thứ 2 là không bị trói buộc. Chỉ cần nó nghĩ đi về trước thì bất kể vật lí hay phép thuật hay tinh thần đều không thể cản được.
Ở phía sau còn 2 đặc tính nữa, chỉ là hiện tại Kim Ngưu còn quá nhỏ nên hắn không nhận được thông tin liên quan.
"Kim Ngưu à, xin giúp đỡ nhiều hơn."
Nhìn thấy Kim Ngưu gật đầu đáp lại mình. Lâm mỉm cười, cực khổ một đêm. Không hề lỗ nha.
(Cảm ơn chấp sự SnakeWater và bạn ẩn thiên tôn đã đề cử và tặng quà. Hi vọng mọi người vẫn ủng hộ bộ truyện. Xin cảm ơn!)