Chương 33: Hẹn hò
Chương 33: Hẹn hò.
Lý Vô Đạo đang đọc báo cáo thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Ông cũng không dừng lại mà từ tốn lên tiếng:
"Vào đi"
Trợ lí sắc mặt không tốt nhanh chóng đi vào:
"Báo cáo tướng quân, Thẩm Ước và Diệp Hàn đ·ã t·ử v·ong. Nhiệm vụ thất bại."
"Trấn Tướng xuất thủ sao?"
"Không ghi nhận bất kì vị Trấn Tướng nào rời vị trí. Lần cuối cùng liên lạc là trước lúc tiếp xúc với mục tiêu 5 phút. Mục tiêu cũng đã m·ất t·ích."
Lý Vô Đạo hơi trầm tư, trợ lí nhìn không ra ông hỉ nộ gì. Sau chốc lát Lý Vô Đạo lên tiếng:
"Hai người họ có đem theo Kim Bài không?"
"Dạ không."
"Thông báo cho cục kỷ luật. Làm giấy xác nhận kỷ luật 2 người này và trục xuất khỏi Cẩm Y Vệ. thời gian là 2 tháng trước. Sau đó giao cho Bộ Ngoại Giao. Bọn họ sẽ biết phải làm gì. Âm thầm điều tra xem đã xảy ra chuyện gì. Đừng để họ c·hết vô ích, người nhà cũng an bài thỏa đáng."
"Rõ."
Trợ lí nhanh chóng đi ra ngoài. Lý Vô Đạo lúc này mới thở dài một hơi. Ông nhìn chăm chú vào tài liệu trong tay không biết suy nghĩ gì.
Lâm thức dậy với tinh thần vô cùng thoải mái. Có lẽ nhờ vào sự phần thưởng của vũ trụ mà hắn không cảm thấy gánh nặng gì trong lòng cả,
Hôm nay là chủ nhật, hắn có hẹn đi chùa Ông Núi cùng Trâm. Sau đó sẽ đi biển Kỳ Co.
Chùa Ông Núi hay còn được biết với cái tên Linh Phong tự. Nó có hơn 600 bậc thang từ chân núi lên đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi là một tượng phật khổng lồ nhìn ra biển.
Lúc trước Lâm là một kẻ không thích vận động vậy nên hắn không thích ngôi chùa này. Dù nó rất đẹp nhưng từ bé đến lớn hắn chỉ đi môt lần.
Hắn còn nhớ lúc đó mình không đi nổi phải nhờ cha cõng.
Còn Kỳ Co là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng nhất của Định Bình.
Đối với cá nhân Lâm mà nói thì Kỳ Co đẹp nhất Định Bình.
Bởi vì hắn chưa có giấy phép lái xe nên phải chạy qua nhà nội mượn một chiếc xe Honda cup. Nó chỉ có 50 phân khối nên không sợ công an bắt.
Trâm nói rằng sẽ chuẩn bị đồ ăn đem theo, Lâm cũng có chút mong đợi.
Đối với Trâm, hắn có cảm giác như mọi chuyện tự nhiên mà thành. Dù hắn và Trâm không nói gì nhưng cả hai đều hiểu đối phương muốn gì.
Hắn rất thích loại tình cảm này. Nhẹ nhàng và không vụ lợi.
Lâm chạy xe qua nhà Trâm. Vừa đến cổng thì hắn thấy bà ngoại của Trâm. Hắn vội vàng chào hỏi:
"Dạ con chào ngoại. Con là bạn của Trâm. Con qua đón Trâm đi chơi."
"Ừ, chạy xe cẩn thận nghe hông. Có xe lớn là nép sát vô lề. Chứ không nó mang c·hết á." (mang có nghĩa giống như là v·a c·hạm, tông)
"Dạ, con chạy chậm mà."
"Trâm, bạn tới nè."
Nghe hắn nói vậy thì bà ngoài lớn tiếng gọi vào trong.
Trâm đi ra thì Lâm ngay lập tức đứng hình. Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện. Cô mặc một chiếc quần jeans ôm sát người, tôn lên đôi chân thon dài cực kì đẹp.
Bên trên là một chiếc áo thun, dù không ôm sát nhưng hắn vẫn có thể thấy được eo của Trâm rất nhỏ. Ngực thì cực kì cân đối.
Đôi mắt kính to và dày cộm cũng không thấy nữa. Mà đổi thành một đôi kính không gọng. Điều này làm cả gương mặt của Trâm giống như thay đổi một người khác vậy.
Vô cùng xinh đẹp. Trừ bỏ làn da còn hơi ngâm đen thì bộ dáng lúc này của Trâm cùng hắn thấy kiếp trước hoàn toàn giống nhau.
Tim hắn đập rộn lên. Còn gì tuyệt vời hơn một cô gái thích mình và cô gái đó rất đẹp.
Nhìn bộ dáng si ngốc của Lâm, Trâm ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.
Lúc này hắn mới hồi thần lại vội vàng đi lên đón lấy hộp đồ ăn trên tay Trâm.
"Nặng nha, chuẩn bị không ít hả?"
"ừm, có đồ ăn và bánh ngọt." Trâm nhìn lại về hướng ngoại phất tay: "Con đi nha ngoại"
"Dạ con đi"
Lâm lúc này cũng lên tiếng.
"Ừ, nhớ đi cẩn thận nghe chưa?"
Cả 2 đồng thời lên tiếng dạ rồi lên xe chuẩn bị đi. Nhưng lúc này Trâm nhớ ra gì đó, chạy vào nhà rồi đi ra.
Thì ra là quên áo khoác.
Chặn đầu tiên đó là Chùa Ông Núi. Từ nhà hắn đến đó khoảng 30km.
Trên đường đi Trâm đặt tay lên eo khiến Lâm rất hồi hộp. Dù kiếp trước hắn đã 30 tuổi nhưng hắn chưa thân mật cùng ai quá nhiều.
Tuy rằng có bạn gái nhưng hắn và Vi không có phát sinh bất cứ điều gì cả.
Hắn chạy khá chậm nên mất đến 1 tiếng rưỡi mới đến nơi. Hôm nay là ngày nghỉ nên cũng không ít người đã ở dưới chân núi.
Sau khi gửi xe cả hai nhanh chóng đi lên núi.
Sắp đến đỉnh núi hắn có chút ngạc nhiên nhìn về Trâm. Tuy đối với hắn hơn 600 bậc thang này không là gì nhưng với người thường thì không đơn giản.
Trâm chỉ ra chút mồ hôi còn lại hơi thở vẫn rất ổn định. Hắn cảm thấy may mắn vì mình tu luyện, Nếu không đi với Trâm chắc hắn đã nhục c·hết.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống. Lâm cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng đến lạ kỳ.
Cả hai sóng mai mà đứng nhìn về hướng biển.
Lâm đưa tay qua nắm lấy tay Trâm. Cô hơi giật mình một chút nhưng cũng không rút tay lại.
Thấy vậy Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau một lát cả hai quyết định ăn xong rồi đi biển. Vì đang ở khuôn viên chùa nên chỉ có thể ăn bánh ngọt. Đây là sự tôn trọng với các vị sư ở đây.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm một hồi. Sau đó đi vào đại điện, mỗi người rút một cây nhang.
Trâm đứng khấn rất thành tâm. Còn Lâm thì không biết miên man nghĩ gì.
Biển Kỳ Co sẽ là điểm đến tiếp theo. Từ chùa Ông Núi qua biển cũng 30km nữa. Nhà hắn, chùa Ông Núi và Biển Kỳ Co tạo thành môt hình tam giác.
Đi đến nơi cũng đã là giữa trưa. Bên bờ biển là nhưng cây dù cho mọi người nghỉ chân.
Cả 2 đi đến một cái còn trống. Nhanh chóng trải khăn rồi bày đồ ăn cùng trái cây ra.
Lâm nhìn về hướng biển. Kiếp trước hắn không thiếu tiền. Nhưng hắn chưa được đi như thế này bao giờ.
Suốt ngày của hắn chỉ có công việc. Nhưng bây giờ thì khác. Đi biển cùng người thương, thực sự là trải nghiệm rất tuyệt vời.
Nhưng không thể phủ nhận được là việc đi biển lúc trưa thế này quá là nóng.
Rất nhanh trời đã về chiều. Hắn dùng chút kỹ thuật chụp ảnh sứt sẹo của mình để chụp cho Trâm được một tấm hình xem như là đẹp.
Nhìn hắn cực khổ lăn lộn và cực kì chăm chú chụp ảnh. Trâm cười rất vui vẻ dù hắn chụp rất nát.
Trên đường về cả hai nói cười cực kì hào hứng. Bọn họ đều bàn về sẽ sắp tới sẽ đi đâu chơi.
Đưa Trâm về đến nhà cũng đã 6h tối. Bởi vì hôm nay là ngày hẹn hò nên hắn tự thưởng bản thân một ngày nghỉ không tập luyện.
Lâm nằm trên giường vui vẻ nhắn tin cùng Trâm. Thì ra yêu là như này. Nói chuyện cùng nhau cả ngày vẫn chưa đủ.
Chỉ cần hắn nghe đến tiếng tin nhắn là lập tức lao đến mở ra xem.
Kết thúc nhắn tin. Hắn không biết làm gì mà lấy Thông Thiên Bảo Giám ra đọc.
Lần này không còn cực khổ như trước. Hắn kinh ngạc phát hiện mình đọc rất thông suốt.
Khi hắn đọc đến một câu cuối cùng. Cũng không có nhắc nhở của Thiên Thư. Nhưng hắn cảm thấy có gì đó.
Một cảm giác rất lạ mà hắn không thể nắm bắt được.
Hắn tiếp tục đọc môt lần nữa. Lần này cảm giác đó rõ ràng hơn.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có gì đó đang kêu gọi hắn. Nội tâm hắn cũng cảm nhận được thứ đó thuộc về mình.
Lâm nhanh chóng mặc áo khoác rồi chạy ra ngoài.
(Vẫn là cảm ơn chấp sự SnakeWater và ẩn thiên tôn đã để cử. Không hiểu sao hôm nay vào xem thấy có quá nhiều tim và like. Cảm thấy rất vui.)