Chương 32: 4 lần phá cực hạn
Chương 32: 4 lần phá cực hạn
Trong người Lâm lúc này không còn gì để ói nữa rồi. Nhưng hắn vẫn muốn ói. Toàn thân hắn run rẩy. Hắn đã g·iết người.
Dù là trước đây hắn bị người khác vu khống hay là lúc chiều bị Hải suýt g·iết, thì hắn chưa từng nghĩ mình sẽ g·iết họ.
Hắn từng huyễn tưởng mình sẽ g·iết người. Nhưng hiện thực lại khác rất nhiều. Nó không nhẹ nhàng như hắn nghĩ.
Hắn đi vào nhà tắm, mở vòi hoa sen. Hắn muốn tắm. Lâm kì cọ thân thể mình vô cùng kĩ. Hai bàn tay của hắn chà sát vào nhau đến đỏ thẫm.
Nhưng vào lúc này, bỗng dưng tinh thần hắn trở nên vô cùng thanh tỉnh. Cảm giác tội lỗi vừa rồi cũng không còn nữa. Hắn cảm thấy g·iết là điều hiển nhiên.
Suy nghĩ này làm hắn hết hồn. Nhưng không dừng lại ở đây. Suy nghĩ của hắn trở nên thông suốt, Thông Thiên Bảo Giám, Quyền Ngọc Trản, kiến thức từ rất lâu trước. Tất cả đều trở nên vô cùng thông thuận.
Đồng thời cơ thể cũng cấp tốc được rèn luyện. Nguyên bản chỉ mới bắt đầu rèn cơ giờ phút này cả cơ, da, gân xương như phóng t·ên l·ửa cấp tốc được rèn luyện.
Hắn chỉ cảm thấy một trận thư sướng. Toàn thân ấm áp như đang ngâm trong bồn nước ấm vậy. Chỉ trong thời gian 1 phút tất cả cơ, da, gân, xương của hắn đều đột phá cực hạn.
Hiện giờ hắn chỉ cần liên tiếp kinh mạch sau đó vận công đưa khí huyết di chuyển một chu thiên thì hắn lập tức trở thành Trảm Thập Cảnh.
Nhưng hắn không làm vậy. Hắn còn nhớ ông nội nói phải rèn luyện đột phát cực hạn nhiều lần. Hắn tiếp tục vận chuyển khí huyết rèn luyện cơ thể.
Lúc này hắn cũng chú ý bên ngoài, từng sợi ánh sáng màu bạc đang dung nhập vào cơ thể hắn. Mỗi một sợi tiến vào cơ thể hắn đều mạnh mẽ lên. Khí huyết của thể hắn cũng cấp tốc đề thăng.
Sau khoảng 10 phút thì quá trình này cũng kết thúc. Lâm lúc lực bóp lại bàn tay của mình. Một trận như ảo mộng trực tiếp để hắn hoàn thành 4 lần đột phá cực hạn.
Hắn tin chắc rằng nếu Hải khinh địch mà t·ấn c·ông mình như lúc chiều, thì không cần dùng đến âm chiêu kia hắn cũng có thể g·iết ngược.
Hắn lúc này và 15 phút trước hoàn toàn là 2 cấp độ khác nhau. Cảm giác rất khó diễn tả bằng lời. Lâm nhanh chóng lau người mặc quần áo chạy ra ngoài.
Hắn ra ngoài thấy ông nội đang ngồi trên ghế. Hắn cấp tốc lên tiếng:
"Nội, vừa rồi con..."
"Ta biết." Hắn còn chưa nói xong Lâm Nhất Tiếu đã c·ướp lời, ngữ khí hơi kinh ngạc: "4 lần sao, nhiều hơn ta tưởng. Kẻ đứng sau không đơn giản."
"Chuyện này là sao ông?"
"Phần thường của con đó. Con g·iết một phần linh hồn của tu tiên giả. Phần tinh hoa trời đất trong linh hồn đó trả lại cho vũ trụ. Một phần nhỏ con vừa hấp thu."
"Hấp thu?" Lâm nghe vậy thì biến sắc: "Vậy khí vận của con có bị làm sao không?"
Lâm cũng không muốn mình biến thành kẻ xui xẻo uống nước mà sặc c·hết. Nghe hắn hỏi như vậy Lâm Nhất Tiếu mỉm cười:
"Đã nói là phần thưởng. Thì đó là của con, được thiên địa công nhận. Chứ không phải con ă·n c·ắp. Đừng lo. Còn về khí vận thì không những giảm mà còn tăng lên đó."
Lâm thở phào nhẹ nhõm. Ăn được một lần trái ngọt hắn lên tinh thần hỏi ông nội mình:
"Vậy chẳng phải chỉ cần săn g·iết những kẻ như này thì sẽ ầm ầm mạnh lên hay sao nội?"
Hắn biết ông nội có Chân Kính, có thể nhìn thấu nhưng kẻ có khí vận bị tu tiên giả bám vào. Nhưng rất nhanh hắn thấy sắc mặt của ông ảm đạm đi.
Lâm Nhất Tiếu thở dài trả lời hắn:
"Đúng là như vậy, nhưng con phải có mạng dùng. Tuổi trẻ ta cũng từng đi săn như vậy. C·hết trong tay ta cũng có 3 người. Ta nghĩ mọi thứ quá đơn giản. Mọi thứ đều thuận lợi cho đến n·gười t·hứ 3·. Vị tu tiên giả này có thực lực cực kì kinh khủng. Dù chỉ thông qua phân hồn đã ghi nhớ khí tức của ta. Điều mà 2 kẻ trước không làm được. Hiện tại chỉ cần ta vận dụng sức mạnh đến Đấu Thiên mà không có trận pháp che đậy thì lập tức hắn sẽ chú ý đến."
"Vậy đó là lí do ông chỉ thể hiện mình là Phá Bách?"
"Ừ, Đấu Thiên khá đặc thù, khí tức của bản thân sẽ bộc phát ra ngoài rất dữ dội."
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm, Lâm Nhất Tiếu lập tức hiểu hắn đang nghĩ gì. Ông tiếp tục nói:
"Con yên tâm. Nhà chúng ta có tín vật của vị kia. Không có tu tiên giả nào dám tới gần đâu."
"Là chỗ dựa mà ông từng nói hả?"
"Ừ, con rất may mắn. Cha của con chưa từng có cơ hội này. Còn con thì được dâng đến miệng."
Trong một tòa cung điện nguy nga. Cả tòa cung điện được sương mù bao phủ. Bên trong trong rực rỡ lung linh như bồng lai tiên cảnh. Diệp Phàm đang tận hưởng lấy thị nữ chăm sóc.
"Đây mới là cuộc sống mà tiên nhân như ta phải có."
Hắn thầm nghĩ trong lòng. Đúng lúc này, sắc mặt hắn kịch biến. Một ngụm máu tươi phun ra. Thị nữ xung quanh hoa dung thất sắc. Không kịp chờ họ phản ứng.
Diệp Phàm 2 tay cấp tốc bấm pháp quyết. Lại một ngụm máu tươi phun ra. Sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt. Nhưng toàn thân khí tức trở nên vô cùng khủng bố.
Thị nữ xung quanh tu vi không đủ trực tiếp vỡ tan biến thành sương máu. Đệ tử trong tiên cũng đều biến sắc nhìn về hướng chủ điện.
"Thực lực của sư tôn lại đột phá."
Bọn họ nhộn nhịp định đi về chủ điện chúc mừng. Lúc này Diệp Phàm không đợi được mà xuất ra phi thuyền. Linh lực điên cuồng truyền vào, ngay lập tức phi thuyền phá không mà đi.
Tất cả đệ tử đều kinh ngạc, không hiểu sư phụ có chuyện gì mà trực tiếp vận dụng Tinh cấp phi thuyền.
Diệp Phàm vừa rồi nhận được tin tức từ một phân hồn của mình truyền về. Phân hồn này tiến về một địa phương có khí tức của vị kia.
Phân hồn không nói hai lời trực tiếp chặt đứt liên hệ cùng chủ hồn, đồng thời cũng tự hủy ý thức. Vì vậy cũng có một màn Đặng Sơn Hải điên cuồng gọi nhưng hệ thống không trả lời.
Ngay lúc nhận được tin tức này truyền về Diệp Phàm cực kì quyết đoán. Bất chấp một phân hồn bị diệt đã tổn hao căn nguyên, hắn dùng bí thuật thiêu đốt tuổi thọ đánh đổi lấy thực lực tăng lên một đại cảnh giới.
Không tiếc linh lực điền cuồng điều khiển Tinh Hạm phá không mà đi. Hắn cần phải rời khỏi đó ngay. Hắn không rõ mình đã đưa phân hồn đến những nơi rất hẻo lánh như vậy mà vẫn bị để mắt đến.
Hắn không dám ôm tâm lí may mắn. Hắn phải rời đi. Một khi bị vị kia để mắt đến thì dù có một ngàn cái mạng cũng không đủ c·hết.
Vị kia hung danh quá thịnh. Biết bao nhiêu tu tiên cự đầu bị vị đó g·iết. Chỉ cần có tin tức vị đó xuất hiện ở đâu, tu tiên giả ở đó sẽ bất chấp mọi thứ mà rời đi.
Hắn từng tận mắt nhìn thấy vị này hủy diệt một tiên quốc. Dù tiên chủ một thân tu vi thông thần, không gì không làm được nhưng vẫn bị vị đó dùng 2 tay tươi sống xé xác.
Tiếng gào thảm thiết thấu tận trời xanh đó hắn vẫn còn nhớ mãi trong lòng. Nếu không phải nhờ bí bảo có thể vượt giới truyền tống, đồng thời loại cắc ké như hắn không vào pháp nhãn vị kia. Thì hắn đã lạnh từ lâu rồi.
Hắn lấy ra tinh đồ. Hắn muốn đến một nơi thật hẻo lánh. Hắn muốn cẩu đến thiên hoang địa lão. Đánh không lại ta trốn không được sao?
"Chính người rồi." Diệp Phàm
Trên tinh đồ có ghi chú 2 chữ màu đỏ như máu: Quỷ Vực.
( Cảm ơn chấp sự SnakeWater và bạn ẩn thiên tôn đã đề cử và đánh giá.)