Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 31: Cái chết của khí vận chi tử




Chương 31: Cái chết của khí vận chi tử

Chương 31: Cái c·hết của khí vận chi tử

Lâm cũng thấy dạo này mình ít chú ý đến việc đọc sách về giới tu hành. Việc tập luyện tăng lên sức mạnh quá mê người. Hắn thầm nhủ sau hôm nay sẽ dành thời gian tìm hiểu về giới tu hành.

Trí tuệ con người thực sự là thứ kinh khủng nhất. Trước đây thể tu quá mạnh. Có thể nói là bất khả chiến bại. Cho nên mọi người mới nghiên cứu những món v·ũ k·hí sắc bén để khắc chế điều đó.

Sau nhiều năm nghiên cứu thì thành quả chính là Kỳ Binh ra đời. Thực tình mà nói thì người sáng tạo ra Kỳ Binh cũng phải được gọi là Kỳ nhân.

Bọn họ dùng thủ pháp rèn đúc cao siêu, vật liệu quý hiếm, đồng thời nhiều thủ đoạn khác. Tạo thành một thanh binh khí có đặc tính.

Theo như lời ông nói thì mỗi thanh v·ũ k·hí như vậy đều có huyệt đạo và kinh mạch của nó. Dùng linh khí hoặc Khí huyết kích phát thì sẽ tạo ra đặc tính của món v·ũ k·hí.

Người có thể tạo ra v·ũ k·hí này được gọi là Kỳ Binh Sư. Nhưng thanh Kỳ Binh cấp thấp thì thường chỉ có đặc tính sắc bén hoặc rắn chắc hoặc linh hoạt...

Còn đối với nhưng món Kỳ Binh cao cấp chúng có thể có chiêu thức của mình. Ông nội kể có một Kỳ Binh Sư tạo ra một thanh đao có thể cho người sử dụng dịch chuyển tức thời trong 10m.

Nghe ông nói xong hắn đã hiểu được vài thứ. Cái gọi là vô địch là vẫn có thể bù đắp bằng nhiều thứ khác. Không phải vô địch là ta đứng ở đây các người tùy ý.

"Ta dự định không nói điều này cùng con. Biểu hiện ngày hôm nay của con rất tốt. và con tiến bộ rất nhanh. 3 tháng nữa sẽ Học Viện Chiến Tranh sẽ mở cửa tiếp nhận trao đổi sinh."

"Trao đổi sinh là sao ông nội?"

"Nhìn dáng vẻ của con thì biết về Học Viện Chiến Tranh rồi ha. Học Viện này không chiêu sinh theo cách thông thường. Hằng năm mỗi quốc gia sẽ có danh ngạch gửi tài năng trẻ của mình đến đó. Những tài năng trẻ này sẽ được đào tạo trong 3 tháng. Sau đó Học Viện sẽ giữ lại 200 người đứng đầu và một số nhân tài đặc thù."

"Nghe ý tứ của ông thì Học Viện này bao trùm lên tất cả các quốc gia hả ông?"

"Ừ, đia vị của nó cực kì siêu nhiên. Con đọc về lịch sử tu luyện chưa?"

Nghe ông hỏi như vậy. Lâm có chút lúng túng sờ đầu. Quả thật là hắn chưa đọc gì cả. Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lâm Nhất Tiếu cũng không nói gì mà cười giải thích.



Thì ra võ đạo đã tồn tại cách đây rất lâu rồi. Ở thời kì cổ đại người có cảnh giới cao nhất là Đấu Thiên Cảnh. Cùng với sự phát triển của văn mình loài người. Đó là sự bành trướng lãnh địa.

Thuyết pháp này Lâm đã nghe ông nói một lần rồi. Cùng với sự bành trướng là các bí cảnh xuất hiện. Ban đầu chúng ta rất đơn giản giải quyết. Sau đó chúng ta mượn tài nguyên trong bí cảnh tiếp tục phát triển.

Càng về sau thế lực của chúng ta càng lớn. Bí cảnh xuất hiện càng nhiều. Cho đến con Quỷ Tướng đầu tiên xuất hiện. Chúng ta đã phải dùng hơn 15 vị Đấu Thiên làm giá đánh đổi để g·iết.

Nó thành một vòng lặp. Chúng ta xuất hiện càng nhiều người tu luyện. Quỷ vật xuất hiện càng mạnh. Loài người có thể nói là tử thương vô số. Chúng ta chỉ có thể dùng mạng góp vào để bảo vệ lãnh thỗ.

Nhưng quỷ vật càng lúc càng mạnh. Bom nguyên tử hay v·ũ k·hí nóng đều không có tác dụng trong bí cảnh. Thẳng đến 200 năm trước, thế hệ kỳ tích xuất hiện.

Bọn họ mãnh mẽ hơn bất cứ người nào. Cho dù đối mặt với Trấn Tướng cũng không thua. Bọn họ cũng là những người đầu tiên đột phá đến Trấn Tướng.

Bọn họ đánh ra một mảnh trời cho loài người. Thời đại đó, thiên tài vô số nhưng tiêu biểu nhất là 4 người. 4 người bọn họ là hình tượng bất khả chiến bại của loài người.

Bọn họ được gọi là tứ đại Thiên Vương. Họ cũng là người chủ trương tạo dựng nên Học Viện Chiến Tranh. Đi theo con đường tinh anh chứ không phải toàn dân tu luyện như trước.

Vì Học Viện là 4 người đồng thời tạo dựng nên địa vị của nó vô cùng kinh khủng. Nó cũng sở hữu tài nguyên và công pháp tốt nhất của loài người.

"Ông nói nhà chúng ta có công pháp mạnh nhất, là bắt nguồn từ 4 vị Thiên Vương hả ông?"

"Không phải, sau này con sẽ biết. Về tứ Thiên Vương thì có cơ hội con tự tìm hiểu. Nói chung đó là thánh địa tu luyện của loài người. Tuy nhà ta cũng có thể cung cấp tài nguyên cho con. Nhưng so với Học Viện thì không đáng kể. Bởi vì Quân đội nắm giữ hơn 70% bí cảnh trên toàn thế giới mà."

"Vâng, con sẽ cố gắng."

"Con bắt đầu chậm hơn người khác rất nhiều. Nên đừng có ép bản thân quá. Bây giờ chúng ta có việc khác cần giải quyết."

Nói xong Lâm Nhất Tiếu ra hiệu Lâm đi theo. Đến gian phòng ở sau thì hắn thấy Hải đang bị cột chặt nằm dưới đất.

Nghe tiếng người đi vào Hải chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn về 2 người. Lâm lúc này lên tiếng:

"Ông nội, sao hắn lại ở đây?"



"Con biết hắn cảnh giới gì không?" Lâm Nhất Tiếu không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Có lẽ là Phá Khí cảnh. Con nghĩ vậy."

"Không, là Trảm Thập."

Lâm kinh ngạc nhìn qua nội mình, sau đó lại nhìn về Hải. Hắn vậy mà sử dụng âm chiêu thắng một Trảm Thập. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn về Hải:

"18 tuổi Trảm Thập, là một thiên tài sao?"

"Không, hắn là một kẻ có khí vận mà thôi."

Đầu óc của Lâm phản ứng rất nhanh. Nghe vậy hắn ngay lập tức nghĩ đến điều gì:

"Lẽ nào là tu tiên giả?"

"Đúng"

"Nhưng hắn không mạnh lắm, không phải khí vận chi tử sẽ hóa nguy thành an. Vô cùng khó bắt g·iết hả ông?"

Nghe Lâm nói vậy Lâm Nhất Tiếu cho hắn một cái vỗ đầu:

"Ít xem phim lại. Khí vận thôi chứ không phải thần. Làm gì có chuyện dễ ăn vậy. Có thể khí vận của con năm 18 tuổi vô cùng cao, nhưng đến 20 thì chưa chắc. Khí vận cao cũng không phải bất tử. Nó chỉ đại biểu con có nhiều may mắn. Tu luyện cũng dễ dàng hơn. Vậy thôi."

"Dạ con hiểu rồi. Nhưng ông mang hắn về đây chi vậy?"

"Con g·iết hắn đi."



Lâm Nhất Tiếu nói một câu khiến hắn kinh ngạc. Đặng Sơn Hải lúc này sắc mặt như đưa đám. Từ lúc b·ị b·ắt đến giờ hệ thống như bị m·ất t·ích. Hắn chỗ dựa duy nhất của hắn đã không thấy đâu.

"Tại sao vậy ông?"

"Con nghĩ, khi con bắt được một kẻ cắp. Quốc gia sẽ đối xử với con như thế nào?"

Lâm Nhất Tiếu không trả lời mà vẫn đặt một câu hỏi để dẫn dắt hắn.

"Khen thưởng?"

Lâm nghi hoặc trả lời. Hắn có chút hiểu ý của ông nội. Lâm Nhất Tiếu gật đầu nói:

"Đúng vậy. Vũ trụ sẽ khen thưởng con. Con g·iết môt khí vận chi tử. Thì sẽ bị khí vận phản phệ. Nhưng con g·iết một khí vận chi tử đang bị tu tiên giả đồng hóa thì lại khác."

"Nghe ông nói, khí vận chi tử thực sự rất thảm. Luôn bị người khác nhắm vào."

"Ừ, nếu là trước đây, khí vận chi tử sẽ trải qua khá tốt. Nhưng từ ngày 2 giới vực v·a c·hạm vào nhau. Khí vận chi tử càng ngày càng thảm. Đặc biệt là loại khí vận chi tử không có đầu óc chỉ biết dựa vào người khác như kẻ này. Tất nhiên là thiên tài khí vận cao vẫn là mạnh không nói lí lẽ."

Lâm nghe vậy thì gật đầu tỏ ra mình đã hiểu. Ánh mắt của hắn rất phức tạp. Hắn biết nếu mình đi theo con đường này thì đến lúc nào đó mình cũng sẽ g·iết người. Nhưng hắn không ngờ lại đến sớm như vậy.

Dù Đặng Sơn Hải lúc chiều đã muốn g·iết hắn. Hắn nội tâm hắn vẫn rất kháng cự. Nhìn đến gương mặt đầy do dự của cháu mình, Lâm Nhất Tiếu nói:

"Hắn đã không còn là người ban đầu nữa rồi. Hắn quá ỉ lại. Dựa theo tình báo thì chỉ trong 3 tháng hắn từ người thường trở thành Trảm Thập. Hắn đã tiếp nhận ký ức và sức mạnh của người khác. Chính hắn cũng không nhận ra bây giờ linh hồn của hắn 60% đã là người khác. Nếu dưới 50% thì còn cứu được. Nhưng hiện tại, hắn đã không có cách nào rồi. Đừng bận tâm."

Nói xong lời này Lâm Nhất Tiếu không nói gì nữa mà lấy ra một thanh đao để trước mặt Lâm. Sau đó ông lẳng lặng đợi. Ông muốn xem cháu của mình sẽ làm ra lựa chọn thế nào.

Lâm lúc này lòng rối như tơ vò. Trán hay chảy từng giọt mồ hôi như hạt đậu. Tay hắn nắm chặt, toàn thân run lên nhè nhẹ. Làm một người trải qua giáo dục bắt buộc như hắn, thì g·iết một ai đó thực sự là chuyện rất khó.

Sau 5 phút trôi qua. Hắn cúi xuống lấy thanh đao. Tim hắn lúc này đập cực kì nhanh. Nhưng sắc mặt thì lại tái nhợt. Tay hắn cầm đao nhưng đang run rẩy. Hắn liếc nhìn ông nội mình.

"Nếu con làm ra quyết định thì hãy quyết đoán. Đó là một cách giải thoát với nhắn. Nếu con chần chừ thì sẽ làm hắn đau khổ hơn mà thôi."

Lâm hít một hơi thật sâu. Hắn nhắm vào cổ của Đặng Sơn Hải. Nhắm mắt, dùng sức. Một đao bổ xuống. Hắn chỉ cảm thấy tay mình bị một chút lực cản sau đó đi xuyên qua.

Hắn mở mắt ra nhìn. Đầu của Đặng Sơn Hải đang lăn trên mặt đất. Một cảm giác khó chịu từ bụng xông lên. Lâm bụm lấy miệng mình lao nhanh ra ngoài. Hắn ói như chưa từng được ói.

(Cám ơn chấp sự SnakeWater đã đề cử)