Chương 30: Bất tử ma đằng, không gian
Lâm nhìn một chút Ngô Văn Huy sau đó lại nhìn về cha mình. Mọi người nhìn dáng vẻ ngơ ngác của hắn thì đều bật cười. Lúc này Ngô Văn Huy chủ động lên tiếng:
"Giới thiệu lại một chút. Anh là Ngô Văn Huy. Học trò của cha em. Chuyện lần trước thì anh đang có nhiệm vụ trong người. Hi vọng em hiểu."
"Dạ vâng"
Lâm máy móc gật đầu. Hắn đã nhiều lần huyễn tưởng người tu luyện đánh nhau sẽ như thế nào. Hắn cũng đã xem nhiều phim ảnh về chiến đấu. Nhưng lần đầu chứng kiến thực sự khiến hắn rung động. Trong nội tâm của hắn xuất hiện một khát vọng, khát vọng mãnh mẽ lên. Hắn nhìn về cha mình hỏi:
"Cha, vừa rồi...?"
Vừa nói hắn vừa chỉ vào cổ mình. Đối với việc cha mình b·ị c·hém vào cổ và đâm vào người vẫn nhảy nhót tưng bừng làm hắn có chút kinh dị.
"Haha, ông nội sẽ nói cùng con sau. Bây giờ con tự về được chứ?"
"Dạ được"
"Ừ, vậy con đi qua nhà nội chờ đi." Sau đó Lâm Phi Dương nhìn qua Phạm Long nói: "Đi theo ta."
Phạm Long rất tự giác đi theo. Hắn biết Thủ Dạ Nhân cũng sẽ không làm gì hắn. Tuy rằng hắn chỉ là chi thứ của Phạm gia nhưng mà cáo mượn oai hùm vẫn là được. Chuyến này đi chắc hẳn là lấy lời khai và kí hiệp định bảo mật.
"Huy, giải quyết kết giới. Những người còn lại tu sửa hiện trường. Sau đó thu đội."
"Rõ"
"Vậy con đi trước nha cha"
"Ừ, có thắc mắc gì thì hỏi nội con. Biểu hiện hôm nay rất tốt. Uống cái này vào. Nó giúp con lành v·ết t·hương nhanh hơn."
Lâm Phi Dương vỗ vỗ bả vai của Lâm nói. Hắn rất hài lòng biểu hiện hôm nay của Lâm. Tuy rằng chiêu số thực sự là cay con mắt. Những chiêu này lão cha khi xưa cũng không có dạy mình. Nhưng không thể phủ nhận khả năng ứng biến của con trai mình rất tốt.
Lâm đón nhận viên thuốc trong tay. Không do dự mà bỏ vào miệng ngay. Sau đó quay người rời đi. Đi được một đoạn thì hắn bị một màn sáng cản lại. Chắc hẳn đây là kết giới mà cha nói. Lúc này Ngô Văn Huy đi đến 2 tay kết ấn liên tục màn sáng mở ra một lỗ đủ Lâm đi ra. Lâm gật đầu cảm ơn rồi chạy bộ về nhà.
Ở một nơi khác, Hải lúc này đang điên cuồng xuyên qua cánh rừng. Hắn bây giờ đang là Trấn Tướng, hắn cũng không muốn mình bị suy yếu giữa rừng rậm. Đúng lúc này hắn bỗng dưng dừng lại.
Cũng không phải hắn muốn dừng lại mà là hắn không động được. Cả cơ thể hắn cứng đờ chỉ có ánh mắt miễn cưỡng có thể chuyển động.
"Đinh, kiểm trắc điến túc chủ đã tiến vào lĩnh vực."
"Đinh, kiểm trắc đến túc chủ gặp nguy hiểm"
"Đinh, hệ thống sẽ tiến hành viễn trình truyền tống"
"Đinh, ấm áp nhắc nhở. Túc chủ sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trong khoảng cách 1000km trên lục địa."
"Đinh, truyền tống bắt đầu."
Liên tục là tiếng nhắc nhở xuất hiện trong đầu hắn. Lúc này một người xuất hiện trước mặt hắn. Người này gương mặt đầy ý cười nhìn mình. Bộ dáng như ông hàng xóm hiền lành vậy.
Người xuất hiện chính Lâm Nhất Tiếu. Ông nhẹ nhàng đưa tay ra, trong tay bỗng dưng xuất hiện một sợi dây. Lúc này ánh mắt của Hải trở nên kinh hoảng. Hắn chỉ mong hệ thống sớm chút truyền tống hắn đi.
"Đinh, truyền tống thất bại. Không gian xung quanh đã bị phong tỏa."
"Đinh, thỉnh túc chủ cố gắng kéo dài thời gian. Hệ thống sẽ bổ sung năng lượng sau đó tiến hành cưỡng ép truyền tống."
Nghe đến thông báo này sắc mặt của Hải tái nhợt. Hệ thống không gì không làm được lại không thể truyền tống hắn đi. Không phải có hệ thống sẽ vô địch sao. Tại sao hắn lại bại liên tục như vậy?
Lâm Nhất Tiếu lúc này vung tay một cái. Sợi dây như có linh tính tự động bay lại quấn lấy Hải như một đòn bánh tét vậy. Hắn toàn thân linh lực bị phong tỏa. Hắn hoàn toàn không cảm thấy chút linh khí nào nữa.
"Không cần cố gắng dịch chuyển không gian. Ngươi chưa đủ."
Hải lúc này cảm thấy lão già trước mặt tuy đang nhìn mình nhưng không phải đang nói cùng mình. Dường như là đang nói chuyện cùng hệ thống.
"Hệ thống"
"Hệ thống"
Hắn gào thét trong lòng nhưng không hề có đáp lại. Lâm Nhất Tiếu đi đến xách hắn lên bước ra một bước, cả người hắn biến mất. Khi bước chân chạm đất ông ta đã xuất hiện cách đó 10km. Liên tục vài lần như vậy Lâm Nhất Tiếu đã xuất hiện tại nhà mình.
Hắn tùy tiện vứt Hải xuống đất rồi đi pha cho mình một ấm trà. Ông nhẹ nhàng hớp một ngụm trà rồi lẩm bẩm:
"Tu tiên giả xuất hiện càng lúc càng nhiều, nó sắp diễn ra rồi sao?"
Lâm lúc này đã về đến nhà. Mẹ đang nấu cơm. Không nhìn thấy thằng Lộc đâu, chắc có lẽ là đi tắm. Hắn chỉ lên tiếng chào hỏi một câu rồi ngay lập tức leo lên xe đạp.
Hắn không chờ được mà chạy qua nhà nội. Bất chấp trời đã tối dần. Hắn đạp xe như bay. Chẳng mấy chốc hắn đã chạy đến nhà ông.
Thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của Lâm thì Lâm Nhất Tiếu cũng không bất ngờ. Ông rót cho hắn một ly trà nói:
"Ngồi xuống uống đi"
Nghe ông nói vậy Lâm ngồi xuống làm một hơi cạn sạch. Thực sự là quá khát. Từ chiều giờ hắn chưa uống miếng nước nào. Uống xong thì hắn bắt đầu xoắn suýt không biết phải mở miệng thế nào.
Lúc này Lâm Nhất Tiếu đã mở miệng trước:
"Rung động hả?"
Lâm gật đầu như gà con mổ thóc. Sau đó tay dùng tay làm động tác cắt cổ mình hỏi:
"Cha của con ổng...?"
"Haha. đó là kì vật của nó "Bất tử ma đằng". Nó là một loại dây leo cộng sinh trên người . Tác dụng đại khái của nó là có thể phục hồi v·ết t·hương ngay lập tức."
Lâm ngay lập tức mở to mắt. Khá lắm, lại một người chơi hệ hack. Năng lực bá đạo vãi linh hồn. Thảo nào lão cha lúc đó từ bỏ phòng thủ mà t·ấn c·ông. Hắn gian nan nói:
"Năng lực này.... Quá bá đạo."
"Đúng, vô cùng bá đạo. Nhưng cũng kèm theo nhược điểm trí mạng."
"Ông không cần nói với con đâu."
Nghe là nhược điểm. Hắn lập tức xua tay. Hắn còn nhớ ông nói về chuyện có thể bị lộ ra ngoài. Lâm Nhất Tiếu thấy bộ dạng này của hắn thì nở nụ cười:
"Chuyện này khá nhiều người biết, thêm con cũng không quan hệ gì. Cha của con từng là một thiên tài kiệt suất. Cùng cảnh giới có thể nói một câu vô địch. Tuyệt đối nghiền ép đối thủ loại kia. Nhưng nay hắn đã hơn 40 tuổi vẫn là Đấu Thiên. Người đồng trang lứa của nó đã Trấn Tướng, thậm chí có người đạt đến Thống Soái. Cũng bời vì kì vật của nó. Nó tu luyện thì đồng thời ma đằng cũng sẽ hấp thu sức mạnh của nó để trưởng thành."
Lâm nghe vậy thì gật đầu. Nghe cũng rất có lí. Nếu không có nhược điểm thì lão cha chẳng phải vô địch:
"Vậy cha hắn bất tử luôn hả ông?"
"Hiện nay thì chưa đâu. Nhưng hiện tại có thể nói là sinh mệnh của cha con rất kinh khủng. Nó từng tươi sống mài c·hết 2 Trấn Tướng. Chỉ cần nó đột phá Trấn Tướng thì nó sẽ là một cái siêu cấp máy cày trên chiến trường."
"Nội lúc đó mang con dịch chuyển là chuyện gì vậy nội?"
Lâm giờ phút này như một cái thằng nhóc tò mò với tất cả mọi thứ. Có quá nhiều thứ hắn chưa biết.
"Ta là một thiên tuyển giả. Năng lực của ta là không gian."
Được rồi, lại là một cái hack. Tuy hắn không rõ cấp bậc của Thiên tuyển giả nhưng dính tới không gian thì tuyệt đối là bá đạo. Hắn nghĩ lại bản thân, thực sự phế. Nếu không phải vận may đạt được Thiên Thư thì hắn quả thật là bình thường đến tầm thường.
Lâm tiếp tục đặt câu hỏi với ông nội. Lâm Nhất Tiếu cũng rất vui vẻ mà trả lời các vấn đề của hắn. Nhóm vừa rồi chính là Cẩm Y Vệ của Tung Của. Đối ứng Cẩm Y Vệ của họ chính là Thủ Dạ Nhân của nước ta.
Nhiệm vụ của Thủ Dạ Nhân đó là bảo vệ người thường khỏi yêu ma quỷ quái. Trước đây ông cũng đã nói. Nếu luyện võ thì phải chọn gia nhập Thủ Dạ Nhân hoặc là đi chiến trường.
Lão cha từng yêu cầu được đi chiến trường vô cùng nhiều lần. Nhưng cấp trên muốn Lâm Phi Dương trở thành Trấn Tướng sau đó mới cử đi.
Ngô Văn Huy là học trò của cha. Một khi đã bái làm thầy thì cũng sẽ quan hệ như cha con. Truyền thừa rất quan trọng. Nếu ai xem thường quan hệ thầy trò này thì sẽ bị khí vận phản phệ.
Ngô Văn Huy là Phá Bách đỉnh cao. Lúc nào cũng có thể trở thành Đấu Thiên. Cộng thêm là kết giới sư. Ở tuổi 27 có thể nói là một thiên tài.
Kết giới sư không phải là trận pháp sư. Kết giới sư là dựa vào linh lực hoặc huyết khí của bản thân tạo thành kết giới. CÒn Trận pháp sư là dưa vào vẽ trận pháp.
Kết giới sư cơ động và tác chiến vô cùng linh hoạt. Còn Trận pháp sư cần thời gian nhiều hơn nhưng uy lực thì không cùng cấp độ. Một khi trận pháp hoàn thành thì uy lực có thể nói là vô biên.
(Cảm ơn chấp sự SnakeWater và bạn ẩn thiên tôn đã đề cử.)