Chương 29: Ngoài ý muốn
Mắt thấy Đấu Thiên Cảnh thể tu bị một côn nổ đầu, Diệp Hàn lúc này sắc mặt tái nhợt. Hắn vận dụng linh khí, dưới chân phát lực hòng lùi lại. Gã Đấu Thiên trước mắt đã dính 2 đao của mình và Thẩm Ước Dù là thể tu cũng không trụ được bao lâu. Hắn không cần thiết đồng quy vu tận. Hắn cần giữ khoảng cách và tiêu hao.
Chân hắn vừa phát lực, còn chưa kịp lùi lại thì Lâm Phi Dương lúc này đã động. Bất chấp v·ết t·hương ở cổ và sườn hắn bước về trước một bước.
"Bái Vĩ Côn"
Cổ chân dùng lực cả người xoay ra sau đồng thời nhảy lên không trung, thiết côn được Lâm Phi Dương giơ lên cao qua đầu. Lâm Phi Dương dùng toàn lực một đập, mục tiêu là đầu của Diệp Hàn.
"Ầm"
Tiếng thiết côn nặng nề đập vào mặt đất. Cả người Diệp Hàn bị chia làm 2 nửa, không nhìn rõ hình dạng nữa. Đến khi c·hết mắt hắn vẫn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cổ của Lâm Phi Dương. Một thanh đao cắm sâu vào yết hầu nhưng sắc mặt của người trước mặt không thay đổi gì cả. Hắn thực sự không rõ. Chẳng phải vào tình cảnh này sẽ nỏ mạnh hết đà sao. Hắn không s·ợ c·hết, nói đúng hơn là Kim Bài Cẩm Y Vệ không ai s·ợ c·hết, nhưng hắn thấy nhục nhã.
Tâm tình hỏng nhất lúc này chính là Đặng Sơn Hải. Nhìn thái độ của nhóm người vừa rồi chính là người quen của Lâm. Hiện giờ hắn cần trốn, hắn cũng không trông cậy vào Phạm Long. Hai thế lực vừa rồi nghe liền biết là của quốc gia. Nhìn một bộ không liên quan đến ta của Phạm Long là hiểu.
Ngay khi hắn đang lòng như lửa đốt thì hắn tâm tâm niệm niệm hệ thống lên tiếng:
"Đinh, kiểm trắc đến tình trạng của kí chủ đang vô cùng nguy hiểm.
Phát động nhiệm vụ: Còn sống.
Nội dung: Lập tức rời khỏi phạm vi chiến trường 20km.
Phần thưởng: không biết.
Thất bại: C·hết"
Nhìn thấy nhiệm vụ này hắn cũng đậu đen rau muốn. Hắn cũng đang muốn rời đi, nhưng hắn không thể. Hắn liếc nhìn cách mình lên đến hơn 20m Lâm Trùng Lâm, Hắn từ bỏ ý nghĩ bắt con tin. Đang lúc hắn không biết phải làm sao thì nhắc nhở hệ thống lại vang lên:
"Đinh, kiểm trắc đến túc chủ khốn cảnh. Hệ thống mở ra hình thức vay nợ. Hệ thống sẽ ứng trước cho kí chủ sử dụng Trấn Tướng Cảnh thẻ thử nghiệm. Đổi lại kí chủ phải thực hiện 3 nhiệm vụ cưỡng chế. Phải chăng vay nợ? Có/không"
Nội tâm của Hải cuồng hỉ, dân mạng nói không sai. Có hệ thống ta vô địch. Hắn ngay lập tức thầm nghĩ: "Có"
Màn sáng trước mắt thay đổi. Trước mắt hiện ra một tấm thể bài. Bên dưới là một chuỗi chú thích:
"Vật phẩm: Thể nghiệm thẻ
Tác dụng: Cho phép người sử dụng thử nghiệm Trấn Tướng cảnh trong thời gian 3 phút.
Giá Bán: 10.000 sát điểm
p/s: Sẽ bị suy yếu sau khi dùng. Cân nhắc khi sử dụng."
Thực mẹ nó quý. Hải thầm mắng một câu. Hắn g·iết đến mềm cả tay trong 3 tháng cũng chỉ đến con số này. Nhưng nghĩ đến là Trấn Tướng cảnh, lòng hắn lúc này tràn đầy lực lượng. Hắn cần phải suy nghĩ nên vận dụng thế nào cho hợp lí.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh. Hắn kinh dị phát hiện v·ết t·hương ở cổ của Lâm Phi Dương đã lành hẳn. Hắn biết đại cục đã định. Lão già vừa cứu Lâm Trùng Lâm đang đánh cùng người phụ nữ kia. Hắn phát hiện 2 người đánh như học trò đánh với sư phụ vậy. Lão già kia vô cùng nhàng nhã, động tác cực kì thong dong. Người phụ nữ kia thì ngược lại, cực kì chật vật. Dù t·ấn c·ông như thế nào thì lão già đó cũng nhẹ nhàng hóa giải.
Ở một bên khác đó là Trần Văn Hùng đang đối chiến cùng 8 người khác. Dù chiếm được ưu thế nhưng 8 người kia dường như vận dung một loại trận pháp. Phối hợp cực chặt chẽ. Chỉ cần Trần Văn Hùng t·ấn c·ông ai thì ngay lập tức có 4 người đồng thời phòng thủ và 4 người khác t·ấn c·ông vào các nơi hiểm yếu của Hùng. Nhìn đến cách đánh thì sẽ mài c·hết Trần Văn Hùng.
Hải nghiến răng nghiến lợi. Con chó mình nuôi lại quay ra cắn mình. Hắn chờ mọi người đánh xong, tình thần có chút buông lỏng sẽ vận dụng thể nghiệm thẻ. Ngay khi vận dụng hắn sẽ g·iết vị Đấu Thiên cảnh kia. Sau đó là đến lão già. Rồi đến 8 người kia. Chiến đấu cũng không phải như trong phim cái gì mà đánh 300 hiệp. Đánh thiên hoang địa lão.
Như trận chiến vừa rồi, từ lúc bộc phát đến giờ chỉ mới hơn 1 phút mà thôi. 3 phút là quá đủ. Hắn nắm chắc g·iết tất cả người ở đây. Chỉ cần những người ở đây đều c·hết thì mọi việc đều không quan hệ gì với hắn.
Trần Văn Hùng lúc này thực sự tuyệt vọng. Hắn không nghĩ rằng kế hoạch tốt như vậy lại có kết quả như bây giờ. Vừa nãy nhìn đến Thẩm Ước bị một côn nổ đầu, hắn đã vô cùng tuyệt vọng. Thẩm Ước không phải một Đấu Thiên thông thường, bản thân là một thể tu cộng thêm một tay đao pháp "A Tị Đao". Điều này làm cho Thẩm Ước g·iết vào 30 vị trí đầu trong Đấu Thiên bảng của Tung Của.
Từ ngày có sắc lệnh Trấn Tướng không được phép ra tay. Cao tầng lần này cử Thẩm Ước đi có thể nói là nắm chắc 90% thành công. Đối với nước nhỏ như nước Nam thì dù người mạnh nhất trong Đấu Thiên chắc hẳn cũng chỉ có thể so với top 50 của Tung Của mà thôi.
Trần Văn Hùng liếc nhìn qua Tôn Lệ, hắn cũng thấy từ trong ánh mắt của đối phương sự tuyệt vọng. Cả 2 đồng thời nở một nụ cười đắng chát. Đồng thời làm ra quyết định. Bọn họ cũng không muốn mình b·ị b·ắt sống. Cả 2 cắn răng, ngay lập tức sắc mặt cả 2 đều đen lên. Mạch máu toàn thân họ nổi lên như muốn vỡ một dạng.
"Không tốt, là tự bạo đan. Lui lại."
Lúc này một người trong 8 vị đang liên thủ đối kháng Trần Văn Hùng lên tiếng. 8 người đều là kinh nghiệm phong phú. Nghe vậy tất cả đều cấp tốc đạp bộ pháp lui lại. Nhưng Trần Văn Hùng lúc này đã rất điên cuồng. Hắn nở một nụ cười dữ tợn cộng thêm cả gương mặt đã đen lại. Nhìn hắn như một ác quỷ từ địa ngục. Hắn thiêu đốt sinh mệnh lực lao đến một người trong đó t·ấn c·ông.
Không ngoài dự đoán của hắn, một người bị t·ấn c·ông 7 người còn lại ngay lập tức thành lập trận hình phòng thủ. Người nước Nam vẫn là ngu xuẩn như vậy. Vì đồng đội dù c·hết cũng sẽ ở lại. Quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Chó má đoàn kết, chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi. Trần Văn Hùng cười lạnh trong lòng.
Lúc 8 người đã vào trong phạm vi tự bạo, Trần Văn Hùng nở một nụ cười điên cuồng. "Kéo theo 8 cái, cũng không lỗ."
Nhưng đúng lúc này dị biến phát sinh. Xung quanh dưới chân hắn cấp tốc xuất hiện một hình vuông phát sáng. Một âm thanh vang lên:
"Kết"
Một khối lập phương lớn bao phủ quanh người Trần Văn Hùng. Trần Văn Hùng liếc mắt nhìn về hướng âm thanh vừa rồi. Ngô Văn Huy lúc này đang một tay chỉ về hướng hắn. Trần Văn Hùng cười thảm một tiếng: "Thì ra là vậy".
"Đùng, Đùng"
Hai v·ụ n·ổ cực lớn từ Trần Văn Huy và Tôn Lệ phát ra. Nhưng cả 2 đều bị kết giới bao phủ. Đặng Sơn Hải lúc này sắc mặt đã tái đi rồi. Hai kẻ theo mình đều là người của thế lực khác. Hắn bị người khác xem như thằng hề nhảy nhót. Hắn phải g·iết tất cả người ở đây để bọn biết ai mới là kẻ đứng đầu.
Hắn bóp nát thẻ bài trong tay. Một cỗ lực lượng cực kì kinh khủng bộc phát trên người hắn. Hắn cảm thấy chỉ cần mình dùng một chiêu thì có thể dễ dàng biến một thị trấn thành bình địa. Hắn muốn g·iết tất cả người ở đây.
Hắn bộc phát toàn lực lao đến Lâm Phi Dương. Sát thần thể mở ra, Sát kỹ: "Đoạt mệnh lưu tinh kiếm." Lật thuyền trong mương một lần là quá đủ. Hắn t·ấn c·ông b·ằng chiêu thức mạnh nhất của bản thân.
Nhưng lúc này tiếng cảnh báo điên cuồng xuất hiện trong đầu hắn. Một màn sáng đỏ thẫm cũng xuất hiện trước mắt.
"Đinh, Phát hiện trí mạng nguy hiểm. Phát hiện cường giả Phong Hầu. Mở ra hình thức bảo hộ bị động. Kí chủ sẽ bị truyền tống đến một nơi bất kì trong phạm vi 50km."
"Bắt đầu truyền tống"
Đặng Sơn Hải chỉ cảm thấy trước mặt mọi thứ trở nên vặn vẹo, đầu óc hắn quay cuồng. Mở mắt ra thì mình đã đứng ở một mảnh rừng rậm cây cối um tùm.
"Dịch chuyển không gian sao? Thật không may, ta cũng có."
Ở hiện trường Lâm Nhất Tiếu nở một nụ cười cũng lập tức tan biến. Lúc này Lâm Trùng Lâm sọ não thực sự đau. Hắn hoàn toàn không hiểu những gì vừa xảy ra. Hắn ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh. Thực sự là một đi tập thể dục kinh hoàng với hắn.
(Thực sự cảm ơn SnakeWater, ẩn thiên tôn đã đề cử và tặng quà trong 2 ngày qua dù mình không ra truyện. 2 ngày nay mình có chút việc cá nhân. Mình sẽ bù lại số chương đó vào ngày mai.)
P/s: Chúc mừng SnakeWater đã trở thành chấp sự của bộ truyện.