Chương 28: Đấu Thiên Giao Thủ
Hải lúc này toàn thân phát run. Hắn nghĩ xuất kiếm g·iết c·hết kẻ trước mặt. Nhưng cơn đau khiến hắn chẳng thể nào động thân. Hắn chỉ có thể phẫn nộ gầm thét:
"Hùng, chặt đứt chân tay thằng chó này cho tao."
Lâm lúc này sắc mặt cũng tái nhợt. Dù hắn tránh hiểm được một kiếm nhưng v·ết t·hương vẫn chảy máu rất nhiều. Hắn cảnh giác nhìn về nhóm người của Hải. Gọi người được một lát nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Hải quay đầu lại thấy Trần Văn Hùng đang một mặt mỉm cười nhìn mình. Phạm Long ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Trần Văn Hùng. Mỗi lần Đặng Sơn Hải ra lệnh, Hùng luôn là kẻ vâng lời đầu tiên.
"Tao nói.."
Khi hắn còn chưa dứt lời, ở ngoài xa đã đi đến 2 người kèm theo một tiếng cười. Nguyên bản vẫn đang chật vật người phụ nữ bị đẩy ra cũng đứng dậy đi theo. Thẩm Ước lúc này lên tiếng:
"Đúng là sống lâu thấy nhiều cái lạ. Chỉ có ở quốc gia nhỏ bé như thế này mới có chuyện Trảm Thập thua một người thường, haha."
Giọng nói dùng tiếng nước Nam không quá rành mạch. Nhưng trong giọng nói của hắn tràn đây khinh miệt. Hắn từ đầu đến cuối đều không đánh giá cao người ở đây. Loại người như Hải ở đồng cảnh giới hắn có thể g·iết 10 cái. Còn về Lâm, chỉ là mưu hèn kế bẩn mà thôi. không thành đại đạo.
Trần Văn Hùng lúc nãy bỗng dưng bước ra lên tiếng:
"Ngân bài Cẩm Y Vệ Trần Văn Hùng tham kiến đại nhân."
"Làm rất tốt, ghi ngươi một công."
"Đây là thuộc hạ phải làm. Không ngờ mục tiêu lại là thiếu gia của OT pharma thuộc hạ đang theo dõi."
"Ừ" Thẩm ước lên tiếng sau đó nhìn về Phạm Long: " Không cần phí công, xung quanh đây bọn ta đã bố trí kết giới."
Nghe vậy nhưng Phạm Long vẫn bóp nát ngọc bài trong tay mình. Không có phản ứng nào. Hắn nhìn về Thẩm Ước lên tiếng:
"Tại hạ là người của Eagle."
"Ta biết, ta còn biết ngươi là chi thứ của Phạm gia. Chỉ cần người không nhúng tay hôm nay ta tha người một mạng."
"Không biết mục tiêu của các hạ là?"
"Ta muốn mang đi nó."
Thẩm Ước chỉ tay về Đặng Sơn Hải. Phạm Long lúc này rất khó chịu. Chỉ là tiểu đả tiểu nháo của đám trẻ. Tự dưng xuất hiện Cẩm Y Vệ. Nhìn dáng vẻ ít nhất cũng là Ngân bài. Phá Bách quả thật không phải là hắn có thể can thiệp. Hắn chỉ có thể lựa chọn không lên tiếng.
"Tại sao muốn mang đi ta?"
Nghe được mục tiêu là mình, Hải nghi hoặc lên tiếng.
"Kẻ may mắn, ngươi sở hữu một món rất kinh diễm kì vật. Bọn ta cho người cơ hội phục vụ Tung Của."
Trong giọng nói Thẩm Ước vô cùng cao ngạo. Hắn dùng một loại ngữ khí bố thí để nói. Hải lúc này rất nghi hoặc:
"Kì vật gì? Ta không có."
"haha, không cần phủ nhận. Chúng ta đã điều tra nhất thanh nhị sở rồi." Thẩm ước cười lạnh nói tiếp:
"Tha thằng nhóc Phạm gia một mạng, còn lại g·iết. Thu đội."
Người bên cạnh còn chưa kịp lên tiếng thì dị biến phát sinh. Một bóng người xuất hiện bên người rồi đặt tay lên vai Lâm sau đó cả 2 người biến mất. Xuất hiện lần nữa đã cách đó 30m. Lâm Nhất Tiếu vỗ vỗ vai cháu mình cười nói:
"Làm không tệ"
Lâm Phi Dương ở bên cạnh cũng nở nụ cười với hắn. Sau đó nhìn về phía Thẩm Ước:
"Vị đại nhân này, nếu đã đến sao không ở lại chơi một lát. Sao vội đi như vậy chứ?"
Thẩm Ước từ trong kinh ngạc thoát ra. một màn dịch chuyển tức thời vừa rồi làm hắn cảm thấy kinh ngạc. Nhưng chỉ là kinh ngạc mà thôi, không hơn. Hắn nhìn những người xuất hiện. Một Đấu Thiên đỉnh cao, 2 Phá Bách 8 Trảm Thập. Cao tầng lần này phái hắn đi cũng là vì nguyên nhân này. Đội hình của bọn hắn gồm 2 Đấu Thiên, 2 Phá Bách. tương quan lực lượng rất lớn. Dùng một từ hình dung: Ổn.
"Haha, cũng có chút môn đạo. Ta còn tưởng rằng lần này làm nhiệm vụ Thủ Dạ Nhân các ngươi cái rắm cũng không dám thả chứ."
"Đối mặt với Cẩm Y Vệ, dù là ai cũng phải cẩn thận mà, ta còn chưa g·iết Kim bài lần nào đây."
"haha, g·iết ta sao?"
Như nghe được chuyện gì vô cùng hài hước, Thẩm Ước phá lên cười. Hắn nói:
"Ta rất khâm phuc sự tự tin của các ngươi, trận pháp vẫn còn. Chắc hẳn các người đã mai phục trước. Thật ngu xuẩn. Có lẽ các người không biết ta là ai."
Diệp Hàn đứng bên cạnh im lặng từ đầu bỗng lên tiếng:
"Đừng nghe bọn chúng câu giờ. Đánh nhanh rút gọn, tránh viện binh."
Hắn vừa dứt lời trong tay Lâm Phi Dương đã xuất hiện một thanh trường côn, trong chớp mắt đã xông đến trước mặt Thẩm Ước và Diệp Hàn. Một côn vung ra, cả 2 ngay lập tức lấy ra tú xuân đao ngăn đón. Lực phản chấn cực mạnh khiến cả hai lùi lại 3 bước. Lâm Phi Dương thì cười to nói:
"Để ta xem 2 Kim Bài Cẩm Y Vệ có mạnh như các người vẫn đồn thổi."
"Thực can đảm. Ngươi đi g·iết đám tạp toái kia. Ta sẽ chém đầu người này."
Không đợi Diệp Hàn đáp lời, Lâm Phi Dương đã lần nữa xông tới. Chiến sự lúc đã loạn thành một đoàn. Lâm Nhất Tiếu đối phó Trần Văn Hùng, 8 vị Trảm Thập dùng trận pháp cuốn lấy người phụ nữ Phá Bách còn lại.
Diệp Hàn muốn đi qua hỗ trợ. Nhưng hắn phát hiện mình không rời đi được. Chỉ cần hắn mất tập trung thì kẻ trước mặt sẽ t·ấn c·ông hắn ngay. Thẩm Ước và Diệp Hàn liếc nhìn nhau. Cả 2 đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Đừng lưu thủ" Diệp Hàn hét lên một tiếng: "Mãnh Long xuất hải"
Nhìn thấy vậy Thẩm Ước cũng không giữ lại: "Vô gian đạo"
Đao quang lóe lên, khí thế của Diệp Hàn như s·óng t·hần, cuồng cuộn mãnh liệt. Thẩm Ước thì khí thế sắc bén đao pháp cực chuẩn nhắm vào một phương vị khác. 2 người lâm thời kết hợp nhưng phối hợp cực kì ăn khớp.
Đối mặt thế công như vậy Lâm thần sắc lo lắng nhìn về cha mình. Dù cách rất xa nhưng hắn có thể nghe thấy đao pháp 2 người kia tạo thành âm bạo. Đối mặt với thể công dữ dội này Lâm Phi Dương vô cùng bình tĩnh.
"Bát Phương chu toàn". Thiết côn trong tay hắn huy động nhanh đến mắt thường khó có thể nhìn thấy. Quanh người hắn xuất hiện một tầng khí. Chiêu thức của Diệp Hàn và Thẩm Ước đều bị chuyển đi hướng khác.
Dưới sự kinh ngạc của Lâm, đao khí của Diệp Hàn chém về một bên của Lâm Phi Dương.
"Ầm ầm"
Đao khí chạm đất, một v·ụ n·ổ cực lớn khiến Lâm đinh tai nhức óc. Một cái hố sâu đến 4-5m đường kính đến 20m xuất hiện. Hắn gian nan nuốt nước bọt. Uy lực này, so với đại bác còn kinh khủng hơn. Một bên khác, chiêu thức của Thẩm Ước cũng bị lệch đi. Một đạo vết cắt xuất hiện trên đất. Vết cắt rộng khoảng 20cm sâu không thấy đáy.
Hai người thoáng chút kinh ngạc nhưng vẫn ngay lập tức biến chiêu. Một đao lại một đao t·ấn c·ông về phía Lâm Phi Dương. Chớp mắt đã 20-30 chiêu qua đi. Cả hai lúc này thực sự nghẹn. Bất kể tấn cân góc độ nào, bất kể xảo trá ra sao. Côn pháp của Lâm Phi Dương có thể nói là toàn phương vị phòng hộ, một giọt nước không lọt.
Đúng lúc này Thẩm Ước bỗng dưng thấy có điểm khác lạ. Côn trong tay Lâm Phi Dương tốc độ không giống vừa rồi. Hắn liếc nhìn Diệp Hàn, từ trong mắt đối phương cũng thấy được sự mừng rỡ. Loại này võ kỹ phòng thủ toàn diện chắc chắn tiêu hao sẽ rất lớn.
Hai người cắn răng gia tăng cường động t·ấn c·ông. Đúng như dự đoán, trong một khoảng khắc màn phòng thủ giày vò bọn hắn nãy giờ đã xuất hiện sơ hở.
Diệp Hàn thấy thế hét lên: "Mãnh Long quá giang". Trên tú xuân đao ẩn ẩn xuất hiện một đầu rồng, hắn chém về sơ hở của Lâm Phi Dương
Thấy vậy Thẩm Ước trong lòng mừng rỡ cũng vung ra một đao: "A tị Thập Tam đao"
Hắn không giữ lại chút nào mà chém thằng về cổ của Lâm Phi Dương. Hắn tin rằng phòng thủ đao chiêu của Diệp Hàn, lại đón nhận một đòn toàn lực của mình Lâm Phi Dương không c·hết cũng trọng thương. Làm một thể tu Đấu Thiên đỉnh cao như hắn, trong tình thế 2 đánh một lại không thể nắm được đối phương. Đối phương còn là một người nước Nam bạc nhược. Hắn thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng mà một màn tiếp theo hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn. Lâm Phi Dương như cảm tử một dạng hoàn từ bỏ phòng thủ. Đao của Diệp Hàn chém sâu vào sườn của Lâm Phi Dương nhưng hắn không quan tâm. Ánh mắt của Lâm Phi Dương quang mang đại thịnh.
"Định Sơn Côn"
Không chỉ không phòng thủ đòn t·ấn c·ông của Diệp Hàn. Đối với đòn t·ấn c·ông của Thẩm Ước hắn cũng không nhìn.
"Ầm". Thiết côn đập vào đầu của Thẩm Ước. trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Đầu của Thẩm Ước nổ tung thành một màn sương máu. Đao của hắn vẫn đang cắm vào cổ của Lâm Phi Dương.
(Cám ơn SnakeWater, ẩn thiên tôn đã tặng quà và đề cử. Cám ơn rất nhiều)