Chương 27: Đối chiến
Chương 27: Đối chiến
"Trong 3 tháng từ một người bình thường trở thành luyện thể cực hạn, mày là quái vật đấy."
"A?" Lâm kinh ngạc nhìn qua Sơn: "Sao mày biết? Nội tao nói trừ khi đến Trảm Thập, nếu không bình thường khó nhận ra luyện thể cực hạn mà."
"Ừ, luyện thể cũng là người thường mà. Chỉ là tao thì khác. Tao quen mày từ bé. Mày thay đổi gì tao cũng biết. Tao báo cho chú Dương là mày không đúng mà. Vả lại tao là phân tích viên"
Sơn nở một nụ cười đắc ý. Hắn biết với tác phong của chú Dương thì Lâm chắc chắn không có quả ngọt để ăn. Mắt của Lâm trợn trắng, thì ra "Mị Châu" ở ngay gần là có thật.
"Phân tích viên là mày tự học được hả?"
"Ở đâu ra, tao học ở trường quân sự. Nhưng mà có thể học online, chỉ khi nào thi mới cần có mặt."
"Trường quân sự có dạy thứ này luôn à?"
"Trường tao nói không phải cái mày biết đâu. Tên của nó Học Viện Chiến Tranh. Nhưng người ta hay gọi là trường quân sự."
"Á đù, kiểu trong mấy phim cao võ, có các trường đại học võ thuật đó hả?"
"Ừ, nhưng mà cả thế giới chỉ có một trường thôi. Không phải ai cũng vào được."
"Vậy người bình thường làm sao có thể luyện võ?"
"Con cháu nhà có truyền thừa như nhà mày. Biểu hiện cực kì xuất sắc khiến q·uân đ·ội, tông môn, võ quán chú ý. Còn không thì tự có cơ duyên. Nhưng võ giả hoang dại như vậy về cơ bản là rất yếu."
"Mày từng tham gia c·hiến t·ranh chưa?"
"Chưa, tao chỉ tham gia c·hiến t·ranh mô phỏng thôi."
"Là sao?" Lâm nghi hoặc hỏi.
"Dạng như chơi game vậy. Thường thì chỉ huy và phân tích viên sẽ là một đội. Tao nhận thông tin, phân tích rồi truyền lại cho chỉ huy. Nó sẽ cho ra chỉ lệnh c·hiến t·ranh."
"Có chỉ huy nữa hả? Mày nói rõ về trường q·uân đ·ội được không? ở đó dạy những gì?"
"Ừ, chỉ huy thì nghe tên mày hiểu rồi đúng không? Bọn này học ra cơ bản sẽ làm sĩ quan cao cấp. Nhưng mà không đơn giản chỉ tốt nghiệp là được. Mày phải đủ mạnh. Ở trong q·uân đ·ội có một thiết luật. Cấp trên phải chiến thắng cấp dưới. Ngoài ra thì có phân tích viên như tao. Trinh sát, những người này cơ bản đều có thiên phú về tốc độ và tiềm hành. Đặc chiến, nghe tên mày cũng hiểu rồi đúng không. Đám này sẽ là những người tinh nhuệ nhất trong chiến đấu. Còn một cái nữa là lính bắn tỉa và xạ thủ. Nhân số ít nhất của trường, nhưng lại là đám khủng bố nhất."
"Tại sao?"
"Haha, mày nghe đến xạ thủ hay lính bắn tỉa thì mày sẽ nghĩ đến dame to máu giấy đúng không? Không có đâu. Tất cả những người theo làm xạ thủ đều là thể tu và có thiên phú về cung hoặc súng. Địch ở xa thì bọn này chơi xa. Địch lại gần thì bọn nó xáp lá cà luôn. Bất ngờ đúng không? Lần đầu tao nghe, tao cũng bất ngờ. Trên chiến trường xạ thủ luôn hoạt động một mình. Là đại uy h·iếp. Nhưng vì là một mình nên bọn nó cũng phải siêu mạnh. Yếu tố quan trọng nhất đó là huyết khí. Tấn công viễn trình hàng cây số như vậy thì chỉ có huyết khí mới đủ sát thương. Linh khí sẽ suy yếu đi nhiều khi đi xa như vậy."
"Thế giới bên ngoài, rộng lớn nhỉ?"
Lâm cảm khái một câu. Sơn nghe vậy thì trầm tư lên tiếng:
"Ừ, lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng."
Bầu không khí trầm mặc đi. Cả Lâm và Sơn đều có suy nghĩ riêng của mình. Lâm muốn ra chiến trường, không phải vì tinh thần trượng nghĩa hay gì cả. Hắn muốn chứng kiến thế giới này. Hắn muốn thấy cách thế giới này vận hành. Nhưng hắn biết mình còn quá yếu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến buổi chiều. Ở trên một chiếc Lexus gần con đường Lâm hay chạy thể dục. Trên đó có 4 người. Ngồi ở vị trí tài xế là Trần Văn Hùng, kế bên là Ngô Văn Huy, ở sau là Đặng Sơn Hải và Phạm Long. Từ sự việc lần trước Huy đã trở thành tiểu đệ của Hải.
Hắn vô cùng nhạy bén. Không cần Hải nói gì, hắn đều có thể làm Hải hài lòng, Hải vô cùng hài lòng với chân chạy mới của mình. Hắn dự định bồi dưỡng kẻ này.
"Mọi việc sắp xếp thế nào rồi?"
Hải lên tiếng hỏi. Nghe vậy Hùng đáp lời:
"Dạ giờ này hằng ngày thằng Lâm đều tập chạy bộ qua đây. Tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi ạ?"
Cách đó không xa Lâm đang chạy bộ, thì đột nhiên một người phụ nữ vẻ mặt vô cùng hoảng hốt vừa chạy vừa la lên:
"Cứu, cứu lấy con cô. Nó bị kẹt, con ơi cứu."
Vừa nói người phụ nữa tóm lấy tay của Lâm lôi kéo đi. Lâm cũng cảm thấy sự việc cấp bách vội vàng chạy theo. Ở một góc khuất không ai chú ý đến. Có 2 người đang nhìn mọi việc:
"Tại sao không động thủ? Tướng quân ra lệnh không chiêu hàng được thì g·iết?"
"Nhìn một chút trò hay trước đã, có kết giới mà lo gì. Vả lại, hội nguyên lão ra lệnh bắt sống. Thứ lỗi, không thể tuân lệnh Tướng quân."
"Nguyên lão cũng không được phép nhúng tay vào Cẩm Y Vệ. Ngươi định tạo phản à?"
Đối với sự chất vất của đồng bạn Thẩm Ước không hề để tâm.
"Cứ xem trước đi, tao làm việc, còn chưa đến mày khoa tay múa chân. Mày còn ý kiến thì tao sẽ viết một bản báo cáo, Diệp Hàn t·ử t·rận khi chấp hành nhiệm vụ đó. lát nữa mày đ·ánh b·ất t·ỉnh thằng bảo an của Eagle. Tao sẽ mang thằng nhóc đi."
Diệp Hàn nghe người trước mặt nói. Hắn vừa giận vừa sợ. Nhưng hắn không có cách nào. Cùng là KIm Bài nhưng Thẩm Ước đã vô hạn đến gần Trấn Tướng, hắn hoàn toàn không phải đối thủ.
Lúc này Lâm đã chạy một đoạn khá xa. Trời đã dần tối, xung quanh không có nhà hay đèn gì cả. Bỗng dưng hắn thấy trước mặt đi ra một người. Gương mặt tràn đầy âm trầm và dữ tợn. Lâm lúc này đã cảm thấy không ổn. Người đi ra chính là Đặng Sơn Hải.
Giờ phút này hắn đã không kiềm chế được ý muốn g·iết người của mình. Hắn trong đầu chỉ có một ý nghĩ. Đó chính là g·iết người trước mặt này. Mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió. Hắn rút ra Đoạt Mệnh kiếm.
Lâm lúc này cũng đã nhận ra người trước mặt này là ai. Hắn có thể cảm nhận được người trước mặt muốn g·iết mình. Hắn không rõ 2 bên có huyết hải thâm thù gì mà đối phương lại muốn ra tay với hắn.
Không đợi Lâm suy nghĩ nhiều, Hải đã đạp đất lao đến. Toàn thân của Lâm lông tơ dựng đứng. Khoảng cách không đến 4m, chớp mắt đã đến. Hải vung ra một kiếm chắm thẳng vào cổ của Lâm.
Lâm dùng sức đẩy người phụ nữ ra một bên, mượn nhờ lực phản chấn đó ngã người ra sau. Dù đã cố gắng hết sức nhưng mũi kiếm vẫn sượt qua cổ máu tươi phun ra. Lâm cảm thấy vô cùng đau đớn.
Hải lúc này rất kinh ngạc. Trong mắt hắn Lâm chỉ là con sâu cái kiến. Lại có thể tránh được một đòn của hắn. Dù rằng hắn cũng không dốc toàn lực. Hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục. Ngay lúc hắn đang chuẩn bị biến chiêu thì một cú đá đã đi thẳng đến đầu hắn.
Hắn ngã ra sau chống một tay xuống đất. Người ngoài nhìn vào thì chắc chắn sẽ thấy Lâm lúc này đang trong tư thế t·ấn c·ông của võ thuật Brazil Capoeira. Động tác này hắn chỉ thấy trên mạng. Tuy lần đầu bắt chước nhưng phát huy tác dụng vô cùng tốt.
Hải thấy vậy thì cười khinh thường, tốc độ như vậy cũng đòi t·ấn c·ông hắn. Nhẹ điểm mũi chân Thanh Vân Bộ thi triển, hắn lách nhẹ người tránh cú đá này. Còn chưa kịp đắc ý với sự tiêu sái của bản thân.
Lâm lúc này đã mượn lực đứng dậy vung tay về hướng mặt hắn. Nếu lúc này có 2 tiểu côn đồ Đăng và Cường ở đây chắc chắn sẽ thốt lên:
"Khá lắm, lại là chiêu này"
Một nắm cát bay thẳng vào mặt của Hải. Không chút nào phòng bị trò bỉ ổi này, mắt của hắn đã đầy cát.
"AAA, Đ* M* thằng chó này"
Hắn gầm lên giận dữ.đưa tay lên xoa mắt mình. Ngay lúc này một cú đá cực mạnh nhắm vào "Ngã ba" của hắn.
Một tiếng gào thê thảm lên đến vài trăm đề-xi-ben vang lên. Hải chỉ cảm thấy mình xong rồi. Hắn chỉ cố gắng dùng Thanh Vân Bộ lùi lại tay giữ chặt hạ bộ đã đầy máu. Hắn lúc này gượng mặt tái nhợt nhưng tràn đầy dữ tợn. Hắn lúc này cũng không quan tâm đến mắt của mình đau sót ra sao. Hắn mở to mắt trừng trừng nhìn về phía Lâm:
"Lâm Trùng Lâm, tao sẽ g·iết cả nhà mày. tao sẽ g·iết cả nhà mày."
Nhìn thấy cảnh này Thẩm Ước lắc đầu:
"Quá khinh địch, sư tử vồ thỏ đều vồ toàn lực. Hắn một Trảm Thập lại khinh địch đến mức để thua người thường. Thực mẹ nó phế vật"
(Cảm ơn SnakeWater, ẩn thiên tôn đã tặng quà và đề cử truyện. Bạn ẩn thiên tôn nói mình được kim chủ bảo kê, nghe rất buồn cười. Ai cảm thấy thích câu chuyện của mình thì mình đều thấy vui. Cảm ơn mọi người.)