Chương 26: Đặng Sơn Hải Trảm Thập
Chương 26: Đặng Sơn Hải Trảm Thập
Lâm có chút lo lắng nhìn về người trước mặt hỏi:
"Chú, đi như vậy có ảnh hưởng đến gì đến chú không?"
Nghe hắn hỏi như vậy,Phan Hổ nhìn Lâm cảm thấy rất thuận mắt rất nhiều. Hắn cười nói:
"Haha, bọn họ còn chưa đủ tư cách làm ta chú ý. Con phải nhớ rằng thực lực mới là quan trọng nhất. Chắc 2 đứa có xe đúng không? Ta cũng không làm kì đà cản mũi."
Không chờ Lâm trả lời Phan Hổ đã cất bước đi xa. Tác phong rất giống với cha hắn, nhanh gọn và không nhiều lời. Sau khi Phan Hổ đi, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng. Lâm lúc này thức sự không biết phải nói gì. Trâm cũng trầm mặc. Sau một lát Lâm quyết định lên tiếng trước:
"Xin lỗi, nếu không phải tui rủ bà đi thì cũng không gặp cảnh này."
"Không sao, dù sao cũng được ăn chùa một bữa"
Lâm và Trâm đường ai nấy về. Hắn thấy mình đã đánh giá thấp địa vị của lão cha mình. Cũng đánh giá chưa đủ địa vị của người tu luyện. Từ thái độ của mọi người cho thấy địa vị của người tu luyện rất siêu nhiên.
Chim sợ cành cong. Sau khi Phan Hổ tức giận bỏ đi thì tất cả mọi người ở đây đều kiếm cớ ra về. Đáng ra là nhân vật chính của buổi triễn lãm là Họa Sĩ Hoàng Văn Sĩ, lúc này đang đứng một góc với vẻ mặt tức giận. Hắn cảm thấy rất xấu hổ. Tuy hắn không có tài năng gì nhưng hắn có hậu trường, có một đội ngũ truyền thông hùng mạnh để thổi phồng tên tuổi lên. Lâu dần gánh chịu danh hiệu họa sĩ hắn đã có một cảm giác ưu việt hơn so với người khác.
Hắn cảm giác mình bị sỉ nhục. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho thư ký của Phó chủ tịch tỉnh. Đây là một trong những người chống lưng của hắn.
"Anh Hòa, hôm nay..."
"Chú không gọi cho anh thì anh cũng định gọi cho chú. Từ hôm nay đừng gọi cho anh nữa. Quen biết nhiều năm như vậy anh cũng nhắc chú một câu, xem như tình nghĩa. Rời khỏi tỉnh này càng xa càng tốt. Có đại nhân vật chỉ mặt gọi tên nói anh không xứng làm họa sĩ."
Không đợi Sĩ trả lời, anh Hòa đã tắt máy. Hắn vội vàng gọi cho những người khác nhưng tất cả đều không liên lạc được. Trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ: "Mình xong."
Chính hắn biết rõ bản thân mình. Nếu không ai bóc trần thì hắn vẫn là họa sĩ tài ba. Mượn nhờ seeding cộng đồng mạng sẽ nghĩ rằng hắn vẽ tranh trừu tượng rất ghê gớm. Nhưng một khi có người nhắm vào hắn, cộng đồng mạng sẽ điên cuồng nhấn chìm hắn.
Cách đó không xa, Ngô Văn Huy đang đứng trước một gian phòng riêng chờ đợi. Bên trong Đặng Sơn Hải đang đứng cúi đầu không nói lời nào. Ở bên cạnh Trần Văn Hùng đang nằm dưới sàn toàn thân là máu.
Trở lại 5 phút trước. Đặng Sơn Hải vô cùng phẫn nộ không ngờ thằng ngán chân mình trong nhiệm vụ lại có bối cảnh lớn. Hắn phẫn nộ chuyện mình tham gia võ đài bị nói cho cha hắn. Thế là hắn dùng gậy golf đánh Trần Văn Hùng:
"Mày nên nhớ, mày là chó tao nuôi. Việc của tao, tự tao sẽ nói. Không đến phiên mày lên tiếng. Rõ chưa?"
Đăng Sơn Ngữ đi vào hắn không chút do dự nói rằng mọi việc đều là Trần Văn Hùng làm. Từ nhỏ đối với Đặng Sơn Hải, cha mình là một người cực kì giỏi. Ông từ 2 bàn tay trắng lập nên sản nghiệp ngày hôm nay. Hắn không muốn cha nghĩ mình yếu kém.
"Chuyện này cha sẽ giải quyết. Hắn cũng sẽ không làm khó người thường đâu. Con về trước đi."
Lời nói của Đang Sơn Ngữ vẫn rất điềm tĩnh. Nhưng trong lòng hắn thì không yên. Hắn biết lần này phải xuất huyết nhiều. Hắn thực sự không muốn vị này có ấn tượng không tốt với OT Pharma.
Lâm Nhất Tiếu nhìn cháu của mình, ông rất im lặng. Từ ngày dạy cho Lâm Luyện Thể đến nay đã 2 tháng trôi qua. Thời gian này Lâm Nhất Tiếu tận mắt nhìn thấy sự tiến bộ kinh khủng của Lâm. Bằng mắt thường có thể thấy Lâm mạnh lên. Chỉ vỏng vẹn 2 tháng Lâm từ một người chưa luyện thể trở thành một tiểu cao thủ Luyện Cốt cảnh. Chỉ thiếu một chút là đạt đến cực hạn.
Lâm Nhất Tiếu lúc này có thể hiểu kì vật của cháu mình thực sự không đơn giản. Cho dù trước đây được xem như kì tài ngàn năm có một là Võ Thiên cũng không kinh khủng đến mức này.
Lâm lúc này đang cảm nhận sức mạnh cuồng cuộn bên trong người. Cảm giác mạnh mẽ thực khiến người khác say mê. Hắn như một quả cầu tuyết đang lăn. Càng lăn thì sẽ càng lớn. Hắn càng mạnh thì cường độ luyện tập càng cao. Hắn càng mạnh lên.
2 tháng này tăng cường mức độ luyện tập, hắn đã nhanh đến cực hạn. Sự việc 2 tháng trước cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn. Người họa sĩ kia đã thông báo giải nghệ. Hắn cũng không quan tâm đến, hiện giờ chỉ có mạnh mẽ lên mới là điều làm hắn hứng thú.
Tuy rằng hắn vẫn còn là người thường nhưng hắn đã mạnh hơn trước quá nhiều. Bây giờ quả tạ 180kg đối với hắn chỉ đủ làm nóng người.
"Dựa theo tiến bộ của con, thì có lẽ hôm nay hoặc ngày mai con sẽ đạt đến cực hạn. Đây là giới hạn của mỗi người có thể đạt đến. Hiện tại tố chất thân thể của con ở mức gấp 3 lần một người thường. Một võ sĩ thi đấu ở các giải quốc tế sẽ có mức thân thể khoảng 2,5-3 như vậy. Tiếp theo con sẽ phải dùng khí huyết để đột phá cực hạn thể chất. Khi con hoàn thành cả 4 thứ Cơ, Da, Gân, Xương đột phá thì con sẽ trở thành Trảm Thập Cảnh. Đó là đối với người khác. Nhà chúng ta ở mỗi cảnh giới con sẽ phải rèn luyện ít nhất 2 lần."
"Phá vỡ cực hạn 2 lần hả ông?"
"Đúng, đạt đến cực hạn, phá vỡ nó. Khai phát toàn bộ tiềm năng của con. Càng phá vỡ nhiều lần, sau này con sẽ càng mạnh. Lầu cao vạn trượng cũng bắt đầu từ móng."
"vậy ông và cha bao nhiêu lần ạ?"
"Cha của con 4 lần, ta 5 lần."
"Người cao nhất là bao nhiêu lần vậy ông?"
"Tứ Đại Thiên Vương Zefa. 9 lần."
"Con hiểu rồi. Con muốn trở thành mạnh nhất."
"Từ ngày mai con sẽ phải dùng bí dược của nhà chúng ta mỗi ngày."
"Loại lần đầu con tắm đó hả ông?"
"Đúng"
Hùng tâm của Lâm bị quét sạch không còn một mảnh. Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lâm, Lâm Nhất Tiếu mỉm cười. Đây là điều tất cả người nhà họ Lâm đều trải qua. Chỉ có nếm đủ khổ thì mới có một chiến binh mạnh mẽ.
Ở trong biệt thự nhà họ Đặng, lúc này Đặng Sơn Hải đang luyện kiếm. Bóng người của hắn phiêu dật như một cơn gió. Dúng mắt thường rất khó nắm bắt. Kiếm quang chợt lóe sáng hết cả căn phòng thể dục. Hắn cực kì hài lòng chậm rãi thu công.
Hắn lúc này đã là một cao thủ Trảm Thập. Được sự ủng hộ của cha, hắn đã g·iết đại lượng gia súc gia cầm. Chỉ trong 2 tháng hắn đã đột phá đến Trảm Thập. Đồng thời cũng hoàn thành nhiệm vụ 1 năm của hệ thống. Phần thưởng của hắn là Kiếm Tâm và Đoạt Mệnh Kiếm trong tay hắn. Đây là một thanh kiếm có thể trưởng thành. Chỉ cần cung cấp đủ máu cho nó. Nó sẽ trở thành thần binh.
Giờ phút này hắn đã hiểu tại sao cha mình lại kính sợ người kia đến vậy. Đạt đến cảnh giới này, người bình thường quả thật như sâu kiến. Hiện tại hắn có thể chỉ trong chớp mắt g·iết một người cách 3-4m. Thế giới này chỉ vận hành theo ý chí của kẻ mạnh mà thôi.
Mà hắn, kẻ có được hệ thống, sẽ là kẻ mạnh nhất. Hắn chỉ dùng 2 tháng để đạt đến cảnh giới người khác mất vài năm.
Vì sự kiện 2 tháng trước hắn thu liễm rất nhiều, chỉ dành thời gian để tu luyện. Bây giờ hắn đã là cường giả Trảm Thập, hắn muốn g·iết Lâm. Hắn muốn g·iết con kì đà cản mũi khốn kiếp này.
Hắn không phát giác được. Một học sinh cấp 3 như hắn lại có ý nghĩ g·iết người đơn giản như vậy Trong suy nghĩ của hắn cảm thấy mình muốn g·iết Lâm đó là chuyện đương nhiên.
Tại một nơi cực kì bí mật cách biệt thự nhà họ Đặng không xa. Có 2 bóng người đang nói chuyện với nhau. Cả 2 người đều bịsương mù bao phủ, không ai có thể nhìn ra bọn họ là ai. Một người lên tiếng:
"Ngày mai sẽ hành động, sẽ có 2 vị Kim Bài đại nhân hỗ trợ."
"Rõ"
Nhìn thấy đối phương ra lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Người còn lại thì thầm:
"Thật đáng tiếc."
(Cảm ơn bạn SnakeWater đã đề cử và tặng quà. Ngày nào mình cũng ghi câu này ta ơi. Hôm nay mình đi dự đám cưới nên viết hơi vội.)