Chương 25: Triễn lãm tranh
Cùng với âm thanh vừa vang lên đó là đám người cười cực kì càng rỡ và khiêu khích. Lúc này Lâm nhìn sang, người mới lên tiếng là một thanh niên tuổi chừng 21-22,toàn thân là đồ hiệu, cứ như thể sợ người ta không biết hắn là con nhà giàu, Gương mặt hắn tái nhợt, vừa nhìn đã biết sức khỏe không tốt. Nhìn thấy mọi người bắt đầu chú ý về nơi này. Thanh niên nở một nụ cười đầy cợt nhả:
"Anh không nói đến chú em và cô bé bên canh đâu, chắc lần đầu đến nơi sang xịn mịn thế này. Lượn quanh thăm quan đi em. à, đồ ăn ở đây miễn phí đó. Nhưng đừng lén mang về."
Nói đến đây hắn phá lên cười đám thanh niên ở sau cũng đồng thời cười to lên. Hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của Lâm, hắn quay đầu rời đi. Lâm lúc này có chút phẫn nộ, không phải bời vì bọn họ xem thường hắn. Mà là họ xem thường Trâm
"Ông có bao giờ sủa tay đôi với một con chó vì nó sủa ông chưa?"
Đúng lúc này Trâm lên tiếng. Hắn rất bất ngờ, trong ấn tượng của hắn Trâm rất hiền lành và có chút nhút nhát. Không ngờ Trâm có thể nói ra lời này. Hắn nở nụ cười:
"Cũng đúng, Ta đi vào đi."
Ở một góc của buổi tiệc, Trần Văn Hùng khó hiểu nhìn về hướng Đặng Sơn Hải hỏi:
"Cậu Hai, không phải chỉ là một cô gái mà thôi, cần gì phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy? Trực tiếp mạnh mẽ chẳng phải nhanh hơn sao?"
"Mày ngu mình mày được rồi, đừng có làm tao ngu theo. Đến cả tập đoàn bảo an Eagle cũng không muốn dính vào thì tao mạnh mẽ kiểu gì? Lo mình sống chưa đủ lâu à? Ngu xuẩn"
"Dạ, dạ. Vẫn là cậu Hai suy nghĩ thấu đáo."
"Thằng nhìn như bệnh vừa rồi lên tiếng là ai? Rất biết nghe lời."
"Dạ là Ngô Văn Huy, trong nhà trồng thuốc nam. làm ăn hoàn toàn nhờ vào nhà của cậu Hai."
"Rất tốt, thích hợp làm chó của tao. Những đứa còn lại có chút chuyện cũng không biết làm như thế nào. Chỉ đứng nhìn. Bảo bọn nó lát nữa tìm cơ hội làm khó dễ. Không làm được thì cút."
"Dạ vâng. Tôi sẽ đi nói ngay."
Giờ phút này trong nhóm thanh niên vừa rồi, có 2 người tách ra đi vào nhà vệ sinh. Một người trong đó lên tiếng:
"Anh hai, sao lúc nãy anh không lên tiếng mà để thằng Huy, cơ hội để kết thân với cậu Hải mà?"
Lê Tâm nhìn em trai mình là Lê Trí với ánh mắt nhìn một thằng đần:
"Mày tên Trí mà mày chẳng chịu động não gì cả. Mày thấy 7 người trừ thằng Huy ra, có ai lên tiếng gì không? Mày biết cách thằng Hải làm việc không? Lúc nào chả bá đạo nhưng hôm nay lại tính kế. Rồi còn 2 đứa đó có vé mời, mày nghĩ tụi nó nhặt được à? Mày hiểu điều này có nghĩa là gì không? Là thằng Hải cũng không đắc tội được. Mày hiểu chưa?"
"Vậy thằng Huy?"
"Nó khác, nhà nó tuần vừa rồi hợp tác cùng OT Pharma, giờ sống nhờ nhà thằng Hải, thằng Hải bảo chém ai là nó c·hém n·gười đó. Chút chuyện này đã là gì? Mày nghĩ nó không hiểu à? Chỉ là hoàn cảnh mà thôi. Đừng coi thường đám thiếu gia ăn chơi, những kẻ sống dưới vỏ bọc ăn chơi không ít đâu. Trong đám đó, chỉ có mày là thằng ngu thôi. Diễn một chút là được rồi, đừng có dấn sâu vào."
"Dạ anh, em hiểu rồi."
Lâm và Trâm lúc này đang đi dạo quanh sảnh. Xung quanh trưng bày rất nhiều bức tranh. Gần tường là nhưng quầy đồ ăn cho mọi người. Ở đây mọi người đều tự phục vụ. Đồ ăn thực sự rất ngon. Hắn có chút hối hận vì đã ăn trước.
Cả hắn và Trâm đều không hiểu gì về tranh, vậy nên chỉ cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Đang lúc này người dân chương trình đi lên kháng đài:
"Kính thưa quý vị. Vô cùng cám ơn sự có mặt ngày hôm nay của các vị. Sau đây tôi xin thông báo một chút các hoạt động của buổi tối ngày hôm nay. Đầu tiên sẽ là tham quan các bức tranh Họa Sĩ Hoàng Văn Sĩ đã vẽ trước đây. Đến 20h30, Họa sĩ Hoàng Văn Sĩ sẽ trình diễn vẽ tranh cho mọi người cùng thưởng thức. Cuối cùng là buổi đấu giá tranh. Toàn bộ số tiền sẽ được dùng để làm từ thiện. Nhân đây tôi cũng xin chân thành cảm ơn Dược phẩm OT và công ty xây dựng Bình Minh đã tài trợ cho buổi triển lãm của ngày hôm nay. Chúc mọi người có một buổi tối thật hạnh phúc. Xin cám ơn."
Ở bên dưới vang lên một số tiếng vỗ tay thưa thớt. Ai cũng hiểu những buổi hoạt động thế này chỉ để rửa tiền và làm bóng tên tuổi mà thôi. Đối với những doanh nhân nhỏ thì đây là cơ hội không tồi cho việc có được các mối quan hệ.
Đặng Sơn Hải đang ngồi thưởng thức bữa tối thì thấy cha mình. Sự xuất hiện của Đặng Sơn Ngữ khiến tất cả mọi người trong buổi tiệc đều sôi động hẳn lên. Mọi người nhao nhao tiến lên chào hỏi. Đặng Sơn Ngữ luôn duy trì vẻ mặt tươi cười, niềm nở chào hỏi tất cả. Phí một hồi công phu thì ông mới tiến đến một nơi khá vắng vẻ. Thấy vậy thì Hải nhanh chóng tiến đến.
"Cha nghe nói con đã tiếp xúc tu luyện?"
Hải vừa tiến đến chưa kịp lên tiếng thì Đặng Sơn Ngữ đã lên tiếng trước. Hải nghe vậy âm trầm nhìn sang Trần Văn Hùng ở bên cạnh. Hùng ngay lập tức cúi đầu không nói tiếng nào. Rất thức rời đi nhường lại không gian riêng tư cho họ.
"Dạ vâng, con gặp được một người thầy. Ông ấy nói con rất có tiềm năng."
"Cha không quản việc của con, nhưng cha hi vọng con đừng làm gì nguy hiểm. Mọi thứ cha có đều là của con. Về phần sư phụ của con, hãy sắp xếp để cha gặp ông ấy một lần. Không thể mất lễ nghĩa được."
"Dạ thầy của con chỉ dạy con vài ngày sau đó rời đi rồi ạ"
"Thật đáng tiếc, con phải nhớ. Thượng vị giả không cần tự mình ra tay. Thượng vị giả cần nắm bắt mọi thứ trong lòng bàn tay. Sau khi con tốt nghiệp cha sẽ sắp xếp để con bắt đầu tiếp nhận Công ty."
"Có sớm quá không cha?"
"Không đâu, cha chỉ có mình con mà thôi. Không để cho con thì để cho ai. Còn về chuyện tu luyện của con. nếu con chỉ là luyện khí thì bên trên sẽ không chú ý đến con. Nhưng nếu con trở thành Trảm Thập mà không đi đăng kí nhận nhiệm vụ. Lúc đó phiền phức sẽ rất lớn. Kiến thức của ta không nhiều. Con có thể hỏi Phạm Long."
Đang lúc ông còn muốn nói thêm thì nữa thì điện thoại vang lên. Nhìn đến số điện thoại thì ông biến sắc. Ra hiệu ông có việc sau đó nhanh chóng đi về một căn phòng riêng.
Tại một phòng thí nghiệm ở phương bắc, Lý Vô Đạo nhìn thông báo trong tay nghe cấp dưới báo cáo:
"Báo cáo Tướng quân, trải qua cẩm y về truyền về thông tin và chuyên gia phân tích. Đã có thể xác định đối tượng sở hữu kì vật mới xuất hiện. Người này tên là Đặng Sơn Hải, người nước Nam. Đang sinh sống tại Tây Sơn, Định Bình. Đối tượng 18 tuổi, là con trai của một công ty dược nhỏ tại địa phương. Có thể xác định một tháng trước người này hoàn toàn là người bình thường. Cẩm Y Vệ truyền về thông tin người này thể trạng khá yếu. Đi bộ trong nhà vô tình đá vào chân bàn cũng bị gãy ngón chân út. Nhưng mới 4 ngày trước đã thể hiện thực lực Luyện Khí. Đồng thời cũng khi nhận khoảng thời gian trước đối tượng đã g·iết đại lượng gia súc, gia cầm. Trước đó đối tượng chưa từng tham gia g·iết bất cứ động vật nào. Đối tượng cũng cố tình g·iết người ở một võ đài ngầm. Có thể sơ bộ nhận định đối tượng sở hữu kì vật liên quan đến g·iết chóc. Còn về cấp bậc của kì vật, 1 tháng mới trở thành luyện khí thì không xác định là vô thượng. Báo cáo hết."
"Rất tốt, điều tra thêm. Nếu xác định là vô thượng. Trực tiếp điều động Kim Bài xuất thủ. Một là ta dùng, hai là c·hết. Nếu thế lực khác có ý định với hắn, trực tiếp g·iết. Vô thượng cấp rất nguy hiểm"
"Rõ"
Một màn như vậy xuất hiện ở nhiều nơi khác trên thế giới.
Lúc này ở buổi triển lãm tranh, Lâm đang đần mặt ra nhìn vị hoa sĩ kia vẽ tranh. Nói là vẽ thôi, chứ chứ thấy Hoàng Văn Sĩ tạt màu vào khung giấy. Sau đó dùng găng tay xoa màu loạn cả lên. Điều làm hắn hoang man là tất cả mọi người xung quanh đều gật gù tán thưởng từng bức tranh mà ổng vẽ.
Sau một hồi ông đã vẽ xong. Tất cả mọi người vỗ tay như sấm dậy. Mọi người đều xì xào bàn tán về bức tranh. Những lời khen có cánh đều đi ra. Nào là bức tranh phá cách, thể hiện sự không gò bó, tinh thần tự do của tác giả vân vân và mây mây.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trâm hắn tự nghĩ trong đầu: "Không lẽ đây là chiếc áo mới của nhà vua sao?". Lúc này có 2 bảo an xách bức tranh lên trên khán đài.
"Thưa quý vị, sau đây sẽ là buổi đấu giá bức tranh này. Như đã nói, toàn bộ tiền đấu giá sẽ được quyên góp cho trẻ em nghèo. Giá khởi điểm là 100 triệu, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 10 triệu. Của ít nhưng lòng nhiều. Mọi người có ý kiến gì không ạ?"
Người dẫn chương trình vừa dứt lời thì một cánh tay đã giơ lên.
"Xin hỏi vị này có thắc mắc gì không?"
Ngô Văn Huy thấy tất cả mọi người đều hướng mắt về mình, hắn mỉm cười lên tiếng:
"Tôi không có ý kiến gì về việc đấu giá này. Đây là hành động cao cả, giúp ích cho xã hội. Nhưng tôi có nghi vấn về chất lượng người tham gia đấu giá."
Hắn nói đến đây làm một động tác chỉ về Lâm và Trâm tiếp tục nói:
"Tôi nghĩ cả 2 người bọn họ góp nhặt hết toàn bộ toàn khoản và vật tư trên thân cũng không có nổi 10 triệu, chứ đừng nói đến 100 triệu. Vậy bọn họ lấy tư cách gì để tham gia?"
Cảm nhận được ánh mắt mọi người đều dồn về mình. Dù là luôn trầm tính như Trâm gương mặt cũng đã tái đi. Lâm lúc này đã rất phẫn nộ. Người này đã 2 lần nhắm vào mình. Hắn cũng không phải thánh nhân mà không giận. Cảm nhận được xung quanh vài tiếng cười chế giễu, đang lúc hắn định bỏ đi thì một giọng nói vang lên:
"Lời cũng không thể nói như vậy. Bạn này là Đinh Thiên Trâm là bạn cùng khóa với tôi. Như vậy đã đủ tư cách chưa?"
Đặng Sơn Hải lời này vừa ra. Tất cả mọi người ánh mắt đều thay đổi. "Bạn" của thái tử gia công ty OT Pharma, này không đơn giản. Ngô Văn Huy cũng sợ hãi mà chạy đến trước mặt Trâm cúi người lên tiếng:
"Bạn học, thật xin lỗi. Tôi không biết cô là bạn của cậu Hải. Mong cô tha lỗi."
Từ đầu đến cuối không ai chú ý đến Lâm. Hắn đứng trơ trọi ở đó bị mọi người soi mói. Dù không ai nói gì nhưng tinh thần hắn đã không phải người thường. Hắn có thể cảm nhận được sự khinh bỉ ở trong đó. Hắn rất phẫn nộ lên tiếng:
"Ta chỉ là một đứa trẻ nhà nghèo, đúng là không thích hợp nơi này. Xin phép."
Nhìn thấy cảnh này Đặng Sơn Hải nhìn Ngô Văn Huy rất hài lòng. Hắn không cho rằng hành động lần này sẽ làm cho 2 người Lâm và Trâm xảy ra khúc mắc gì. Mục đích của hắn là vô hình thể hiện mình giàu có. Đồng thời cũng lưu lại cho Trâm hình ảnh Lâm là một kẻ nghèo hèn mà thôi.
Những người khác tất cả đều là cáo già. Mọi người đều nhìn ra Đặng Sơn Hải đang cố tình làm xấu mặt Lâm. Nên tất cả đều chọn im lặng, không ai lên tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn về Lâm với ánh mắt thương hại. Bọn họ có thể thấy tương lai của thằng nhóc này hoàn toàn không tốt. Dù sao nhà họ Đặng cũng là nhà giàu số 1 số 2 của tỉnh. Còn về ban tổ chức thì khỏi bàn, họ nhận tiền của OT Pharma, họ cũng không muốn làm phật lòng vị này.
"Trở về nơi thuộc về anh bạn mà thôi, ở đời đôi khi phải biết mình thuộc về đâu."
Ngô Văn Huy lại lần nữa lên tiếng. Rõ ràng là một câu nói không hề hài hước gì. Nhưng Đặng Sơn Hải cười, tất cả mọi người đều cười. Chỉ có chính bản thân họ biết, họ cười điều gì.
Lâm xoay người rời đi, Trâm gật đầu chào Hải rồi cũng xoay người rời đi. Ngay lúc này một tiếng cười chói tai vang lên.
"Haha, nói rất đúng. Ta cũng là một người nghèo. Không nên tham gia những buổi tiệc xa hoa này."
Lâm nghe được âm thành có chút quen thuộc. Nhìn lại thì phát hiện người này chính là nhân viên của cửa hàng lưu niệm ở Quy Nhơn. Phan Hổ lúc này cực kì không vui. Con của sếp mình lại bị một đám người khinh bỉ. Nếu đám ngu xuẩn này biết cha của thằng nhóc đang bị khinh bỉ này là Đấu Thiên. Chắc cả đám sẽ tại chỗ t·ự s·át.
Thư kí của Đăng Sơn Ngữ lúc này sắc mặt đã tái đi. Công ty vận dụng rất nhiều quan hệ mới có thể mời vị này đến. Đây là hàng thật giá thật Phá Bách cường giả. Một trong 2 người trấn thủ Quy Nhơn. Nhân vật cực kì quyền lực. Rất nhiều quyết định trong tỉnh đều phải nhìn sắc mặt vị này.
"Anh hổ, đây là hiểu lầm của người trẻ tuổi với nhau mà thôi."
"Không cần nhiều lời, tôi không mù, cũng không phải ngốc. Lâm, chú đưa con về. Nơi này là miếu to, chú ngồi không được."
Lời này vừa ra, tất cả đều thay đổi sắc mặt. Rất nhiều người không biết vị này là thần thánh phương nào. Nhưng vừa nãy Đặng Sơn Ngữ khi đến đã cực kì cung kính đến chào vị này. Nhưng đáp lại chỉ là một cái phất tay. Hành động này khiến bọn họ sợ ngây người. Tất cả đều phỏng đoán vị này là ai. Điều này có thể thấy sự kinh khủng của người này.
Ngô Văn Huy lúc này gương mặt đã hoàn toàn không còn chút máu nào. Hắn gian nan nhìn về Đặng Sơn Hải. Gương mặt của Hải lúc này cũng cực kì âm trầm. Hắn không ngờ sau lưng Lâm cũng có người. Hơn nữa địa vị không thấp. Hắn biết, chuyện này không ổn.
(Lại lần nữa cám ơn bạn SnakeWater đã tặng quà và đề cử. Bạn cũng là người đầu tiên đạt đến mức đệ tử của bộ truyện này, đây là niềm vui rất lớn với mình. Cám ơn bạn rất nhiều.)