Chương 24: 2 đại kị của tu tiên giả
Chương 24: 2 đại kị của tu tiên giả
Lâm lúc này đang luyện tập 18 động tác luyện thể của Cứu Cực Kim Thân. Gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Hắn từng là một bác sĩ ngoại khoa, hắn hiểu những động tác này khó và nguy hiểm đến mức nào. Nên mỗi động tác hắn cực kì chăm chú.
"Rất tốt, không ngờ con có thể trong 2 ngày nhập môn."
"Nhập môn là sao nội?"
"Nhập môn rất đơn giản. Là con có thể thực hiện từ đầu đến cuối, các động tác liền mạch không ngắc quãng, thì xem như nhập môn."
"Trên nhập môn có không ông?"
"Môn khác thì có, môn luyện thể này thì không. Trên nhập môn là thông hiểu. Trên nữa là tinh thông."
"Thông hiểu và tinh thông là như nào vậy nội?"
"Tên như ý nghĩa. Nhập môn là con chỉ có thể máy móc đánh ra hoàn chỉnh chiêu thức đó. Thông hiểu thì con đã nắm được nên vận dụng như thế nào chiêu thức đó cho hợp lí. Còn tinh thông thì con có thể vận dụng đó phát ra lực sát thương cao nhất. Mỗi giai đoạn như vậy thì đều thể hiện ra bằng uy lực khác nhau. Ví dụ như con bắn súng. Con có thể bắn trúng trong 4m. thì con chỉ có thể xem như biết bắn cũng có thể gọi là nhập môn. Nhưng có người lại có thể bắn đến 20m, 40m, 60m. Họ có thể quan sát địa hình, hướng gió. Đó chính là thông hiểu và Tinh thông. Cảm giác đó rất kì diệu, khi con đạt được con tự khắc sẽ cảm nhận được. Con hiểu chưa?"
"Dạ vâng, trên tinh thông còn nữa không ông?"
"Còn, nhưng đó không phải thứ con nên chú ý hiện tại. Luyện tập đi, bắt đầu từ hôm nay cơ thể con sẽ nhanh chóng tăng cường. Huyết khí cũng sẽ tăng. Phải nắm chắc dẫn dắt huyết khí của mình. Con phải nhớ, huyết khí là quan trọng nhất. Con không thể kiểm soát thì không thể đột phá."
Lâm nghe ông nói vậy thì gật đầu dạ, nhưng rất nhanh hắn nghĩ đến một điều. Thiên Thư của hắn thực sự rất giống hệ thống mà đám tu tiên bày ra. Chỉ trong vỏn vẹn 1 tháng hắn đã hoàn thành những thứ người khác tốn đến cả năm.
"Ông ơi, sao lần trước cha khống chế con, ông lại nói là linh hồn của con trọn vẹn. Kì vật của con có chút giống với thủ đoạn của tu tiên mà ông nói."
Nghe Lâm nói như vậy sắc mặt của Lâm Nhất Tiếu hơi đổi, một màng sáng không tiếng động bao quanh nhà của ông:
"Đi ra ngoài hạn chế đề cập đến thủ đoạn của tu tiên giả đi. Chuyện này rất ít người biết."
Lâm Nhất Tiếu hơi do dự một chút rồi nói:
"Đó là kì vật của ta. Nó tên là Chân Kính. Ta có thể nhìn thấu bất cứ huyễn thuật, ngụy tạo hay ẩn núp nào."
Lâm kinh ngạc Lâm Nhất Tiếu như ma thuật lấy xuống từ gương mặt mình một đôi kính. Trước đó trên mặt ông không hề có gì cả. Lâm kinh ngạc nhìn lấy mắt kính này. Đây là lần đầu hắn thấy một kì vật khác ngoài Thiên Thư. Hắn cũng định gọi ra Thiên Thư cho ông nội xem. Lâm Nhất Tiếu đã lên tiếng:
"Con không cần lộ ra. Hãy giữ nó làm bí mật của riêng con. Không phải là ta sẽ nảy lòng tham với kì vật của con. Mà thiên hạ này có rất nhiều thứ đáng sợ. Nhưng nếu ta biết, một ngày nào đó ta c·hết đi, có thể ai đó sẽ đọc được kí ức của ta. Chỉ có giấu đi mới khiến nó đáng sợ. Người ta chỉ sợ thứ người ta không biết, còn đã biết rồi thì họ sẽ nghĩ ra cách đối phó. Luôn là như vậy."
Lâm nghe ông nói như vây thì cả người cảm thấy ấm áp, hắn rất cảm động. Đây chính là tình thân. Nhưng mà hắn có chút bận tâm:
"Vậy kì vật của ông?"
"Không cần phải lo, ngoài việc có thể nhìn thấu người khác. Ta cũng có thể giấu đi mình. Nhưng mà trên hết, ta chưa từng dựa vào nó để mạnh lên."
"Nếu con gặp phải thủ đoạn của tu tiên giả thì con nên làm gì hả ông?"
"Haha. Nhà họ Lâm chúng ta có thể nói là không e ngại thủ đoạn của tu tiên giả đâu."
"Sao vậy ông?"
Nghe cháu của mình hỏi thì tâm tình của Lâm Nhất Tiếu rất phức tạp. Đây vừa là vinh sự vừa là ràng buộc của nhà họ Lâm. Hắn thở dài nói:
"Trước tiên phải nói đến 2 đại kị của tu tiên giả. Thứ nhất đó chính là tiên pháp không thể đồng tu. Nếu 2 người cùng tu luyện một môn tiên pháp thì chỉ có thể hấp thu linh khí bằng 1/2 bình thường. 3 người thì là 1/3, cứ như vậy mà suy ra. Khi hấp thu tinh hoa trời đất thì chỉ hấp thu được một phần giống như tu luyện. Phần tinh hoa còn lại sẽ tự động truyền đến cho những kẻ khác."
"Vậy chẳng phải nếu tu luyện chung thì sẽ có người ngồi mát ăn bát vàng sao?"
"Haha, đúng là như vậy. Nhưng những người tu luyện cùng công pháp sẽ cảm ứng được nhau. Kết quả của kẻ yếu chỉ có con đường c·hết."
"Ra là vậy, điều thứ 2 là gì vậy ông?"
"Điều thứ 2 chính là tu tiên giả không thể sở hữu kì vật. Kì vật dù suy yếu đến đâu thì trên lí thuyết nó vẫn ở đẳng cấp rất cao. Tinh hoa trời đất là thuộc sở hữu của vũ trụ này. Nên kì vật sẽ không hấp thu, nhưng khi nó gặp tinh hoa không chủ, hoặc chủ của nó rất kém. Nó sẽ c·ướp đấy. Tinh hoa là tất cả đối với tu tiên giả. Nếu mất đi, họ sẽ c·hết."
"Lâm gia chúng ta đều sở hữu kì vật. Vậy nên tu tiên giả sẽ không nhắm đến chúng ta hả ông?"
"Đúng một phần mà thôi. Chính xác hơn là tất cả mọi người Lâm gia có khí vận cao đều có kì vật. Khi còn nhỏ chúng ta khí vận rất kém, bởi vì chúng ta có nguyền rửa. Mục tiêu của bọn chúng là kẻ có khí vận cao. Còn nếu chúng vẫn chọn bám vào người của chúng ta. Thì chúng sẽ c·hết. Bởi vì khi chúng bám vào thì linh hồn ta đã không trọn vẹn, nên không thể đọc được Thông Thiên Bảo Giám nữa, thứ này chỉ có người nhà họ Lâm chúng ta học được. Nguyền rửa sẽ đưa chúng ta và cả kẻ đó c·hết đi. Chúng ta là con cháu, đều từng nghĩ rằng chuyện này là tổ tiên sắp đặt để bảo vệ con cháu. Nhưng mà 30 tuổi, thực sự quá thấp."
Lâm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Tu tiên giả dính vào nhà mình, bằng cách này hay cách khác đều là một con đường c·hết. Nhưng mà hắn cảm thấy không đúng:
"Không phải nội nói thủ đoạn của bọn tu tiên là huyễn cảnh sao?"
"Đó là thủ đoạn đối với những kẻ có khí vận cực kì kinh khủng. Bọn chúng không dám để những kẻ này có tu vi, bởi vì khi có sức mạnh, bọn chúng không dễ khống chế. Nên phải hi sinh tu vi, tinh hoa và nhiều thứ nữa chế tạo một cái huyễn cảnh cực lớn. Còn đối với những kẻ khí vận hơi tốt thì bọn chúng dùng thủ đoạn là hệ thống hoặc là tàn hồn lão gia gia, hoặc là ghép một đoạn kí ức cho rằng mình chuyển sinh. Tầm 2-3 năm là chúng thu hoạch."
Hai người tâm sự không sai biệt lắm thì Lâm tiếp tục luyện tập. Mượn nhờ Thiên Thư hắn chỉ cần cố gắng thực hiện 2 lần luyện thể thiên thì sẽ tăng lên 0,1 thể chất. Vì vậy nên chỉ trong 1 ngày hôm nay hắn đã tăng được 0,3 thể chất. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang mạnh mẽ lên.
Đây cũng chính là giới hạn của hắn hiện tại. Nếu cố chấp tiếp tục luyện thì sẽ không tăng lên mà còn ảnh hưởng đến căn cơ. Nhìn thời gian cũng đã đến buổi tối, hắn chào tạm biệt nội để đi về.
Về đến nhà thì vẫn là khung cảnh quen thuộc, mẹ đang nấu ăn trong bếp, em trai thì nằm xem tivi. Vừa định lên tiếng chào hỏi thì hắn đã thấy trên bàn có một tấm thiệp mời màu vàng kim rất chói mắt:
"Dạ con mới về. Thiệp mời gì vậy mẹ?"
Lâm mở tấm thiệp, bên trong viết mấy chữ lớn: "Kinh mời vợ chồng ông Lâm Phi Dương dự buổi triễn lãm tranh của Họa sĩ Hoàng Văn Sĩ." và 2 tấm vé mời.
"Người ta mời cha với mẹ đi triễn lãm tranh. Nhưng mà hồi nào giờ có xem mấy cái này đâu mà biết."
"Con đi được không mẹ?"
"Rủ bạn gái đi à?"
"Dạ bạn bè bình thường chứ bạn gái gì đâu."
"Cái kiểu nhắn tin mà cười một mình đó là không có bạn bè bình thường đâu nha, hôm nào dẫn qua nhà ăn cơm."
"Dạ, để con rủ."
"Thích thì 2 đứa đi đi, coi như hẹn hò. Dù sao cha với mẹ cũng không đi."
"Dạ, con cám ơn."
"Ừ, mà buổi triển lãm 7h30 bắt đầu đó. Cha của con nhận thiệp mấy ngày rồi nay mới đem về."
"Ủa cha về rồi hả?
"Về rồi, đi tiếp rồi."
"Dạ, con vào phòng đây."
Vào phòng, Lâm nhanh chóng liên lạc với Trâm. Cũng rất nhanh đạt được Trâm đồng ý. Rất may là buổi triển lãm diễn ra cách trường không xa. Nếu không là hắn phải vi phạm luật an toàn giao thông rồi.
Cơm nước tắm rửa xong hắn chọn cho mình một bộ đồ tốt nhất, nhanh chóng lên xe đạp về nhà hàng tổ chức sự kiện. Đứng đợi một lát thì Trâm cũng đã đến. Trâm hôm nay mặc cho mình một chiếc quần jeans và một cái áo thun sát người. Không thể không nói, tuy rằng Trâm có hơi đen, nhưng dáng người quá tốt.
Hai người sánh vai đi vào nhà hàng, hắn muốn nắm tay của Trâm nhưng mà không dám nên chỉ có thể đi song song cùng nhau.
Bảo vệ nhìn thấy trang phục của 2 người bọn họ thì hơi nhíu mày. Nhưng bọn họ có thiệp mời nên vẫn rất chuyên nghiệp nở nụ cười mời họ vào. Cả 2 đi vào chưa kịp đánh giá khung cảnh xung quanh thì một âm thanh cực kì cợt nhả vang lên:
"Đi xem triển lãm tranh mà cũng gặp ăn xin được, dạo này cái bang làm ăn khá quá nhỉ"
(Tiếp tục cám ơn bạn SnakeWater đã đề cử)