Chương 23: Đủ điều kiện tu luyện
Ngay khi Hải còn đang vui mừng thì trên võ đài đã xuất hiện ba người. Một người trong đó là Phạm Long, giờ phút này Long cũng rất bất đắc dĩ. Hắn không ngờ rằng người mình còn bảo vệ lại là một cao thủ luyện khí. Một người có thể yên lặng không tiếng động, trở thành luyện khí dưới mí mắt của hắn thì không thể nào đơn giản.
Mỗi ngày hắn đều cảm nhận khí tức của Hải nhưng không hề cảm nhận được linh khí hay huyết khí gì. Điều này nói rõ Hải có cao nhân chỉ điểm cảnh giới cao hơn hắn rất nhiều. Hắn nghĩ thầm: "Không lẽ đã có thế lực khác chú ý đến dự án này?"
Điều hắn cần làm là giải quyết mối hỗn độn này, sau đó thông báo lên trên tất cả sự việc. Nếu thật sự có thế lực khác nhúng tay thì phải một mình hắn có thể giải quyết.
Nhìn hai vị luyện thể cực hạn ở trước mặt, giờ phút này hắn chỉ muốn cho Hải một bàn tay. Hắn cũng không ngại hai người này nhưng tại sân nhà người ta gây sự thì lại là chuyện khác.
Trịnh Thiên Hào lúc này một mặt âm trầm đi đến. Vừa tiễn đưa vị Đấu Thiên kia đi, còn chưa kịp vui vẻ bao lâu, thì cấp dưới đã thông báo lầu 1 có người sử dụng linh khí. Lầu một dành cho người bình thường. Việc sử dụng linh khí ở đây là bị cấm, lần này không những có người dùng mà còn nháo ra nhân mạng. Xử lý không tốt rất có thể ảnh hưởng đến cái ghế của hắn đang ngồi.
Nhìn thấy tất cả mọi người đang bao vây mình. Hải lúc này nở một nụ cười vô hại:
"ta không ngờ Hắn yếu đến vậy chỉ mới sử dụng một chút lực thì đ·ã c·hết"
Hải giờ phút này không có chút sợ hãi nào, không bởi vì nguyên nhân gì khác trong nhà hắn rất có tiền. tiền có thể sai khiến quỷ thần.
"Bao nhiêu tiền cứ việc mở miệng ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm"
Trịnh Thiên Hào còn chưa kịp lên tiếng Hải đã dành lời. Bản thân Trịnh Thiên Hào cũng không muốn làm lớn sự việc này. Hắn vừa tìm được cơ hội bấu víu quan hệ đối với một vị Đấu Thiên, hắn không muốn mình bị điều đi nơi khác. Nhìn chằm chằm vào Hải tâm thần của hắn có chút bất định. Hắn lại nhìn tiếp một lượt những người đang ở dưới khán đài sau đó lên tiếng.
"Chuyện hôm nay là tắc trách của hội sở. Tất cả các chi phí hôm nay của các vị hội sở toàn bao. Còn về vị này, lầu một cấm sử dụng linh khí, huyết khí. Từ hôm nay trở đi, ngài sẽ bị cấm vào hội sở và phải bồi thường cho gia đình n·ạn n·hân."
Khi nói chuyện ánh mắt của hắn dời từ Hải sang Phạm Long. Có một cao thủ Trảm Thập làm bảo vệ người này không hề đơn giản. Không đợi Sơn lên tiếng trả lời, Trịnh Thiên Hào đã nói:
"Chuyện hôm nay dừng ở đây. Hi vọng tất cả các vị cho ta một chút mặt mũi không nên đồn thổi ra ngoài."
Tất cả những người ở đây, đều đã quen với việc thấy n·gười c·hết nên cũng vội vàng đáp ứng. Trịnh Thiên Hào thấy vậy chắp tay cảm ơn, sau đó quay người rời đi. Trên võ đài gương mặt của Hải rất âm thầm. Hắn tưởng rằng ở cái nơi người ta bán mạng để kiếm tiền này, chỉ cần hắn ra đủ tiền thì có thể g·iết thêm vài mạng nữa. Không ngờ nằng quản lý nơi này một câu nói làm hắn triệt để bị cấm cửa.
Lúc này một trong hai vị Bảo An ở trên võ đài lên tiếng:
"Mời hai vị theo tôi chúng ta cần tính toán khoản chi phí bồi thường"
Phạm Long không nói gì chỉ nhìn về hướng Hải. Hải một mặt mỉm cười nói:
"Tất nhiên là phải bồi thường. Hùng đi theo hai vị này, muốn bồi bao nhiêu thì bồi bấy nhiêu. Đừng làm ta mất mặt."
Nói xong hắn nhảy xuống đài, đi thẳng ra ngoài hội sở. trong phòng làm việc của mình Trịnh Thiên Hào hỏi trợ lý:
"Thằng nhóc vừa rồi là ai?"
"Đặng Sơn Hải, con trai của Đặng Sơn Hổ. Giám đốc công ty dược OT Pharma. Năm nay 18 tuổi, đang học lớp 12a4 trường cấp 3 Tây Sơn. Trước giờ chưa từng ghi nhận có luyện võ hay tu luyện."
Trợ lý một năm một mười nói ra toàn bộ thông tin của Hải. Trịnh Thiên Hào nghe vậy thì hơi kinh ngạc:
"Chỉ là thiếu gia của một công ty dược, mà thuê cao thủ Trảm Thập làm hộ vệ? Khoan đã. OT Pharma có phải công ty dược đang tiến hành nghiên cứu dược phẩm luyện thể kia không?"
"Đúng vậy. Nghe đồn rằng công ty này đã nghiên cứu ra một loại thuốc, có thể khiến một người bình thường ngay lập tức trở thành một cao thủ luyện thể cực hạn. Nhưng tác dụng phụ cũng càng nghiêm trọng, người dùng thuốc này không thể đột phá Trảm Thập và cũng chỉ có thể sống được 7 tháng. Người hộ vệ kia là của đối tác bọn họ thuê đến. Hắn tên là Phạm Long là vệ sĩ của tập đoàn bảo an Eagle."
"Biết đối tác của họ là ai không?"
"Xin lỗi quản lý đẳng cấp của tôi không đủ để xem thông tin này!"
"Không có gì đi ra ngoài đi"
Trịnh Thiên Hào nhanh chóng mở máy tính của mình. Sau đó vào một giao diện nhập vào những đoạn mã rất phức tạp. Tìm đến thông tin của dược phẩm OT. Nhìn đến thông tin hiển thị, Trịnh Thiên Hào sắc mặt khẽ biến. Hắn thầm nói:
"Thời buổi loạn lạc, cô hồn dã quỷ đều xuất hiện."
Giờ phút này Lâm Phi Dương đã vác Lâm đi đến cửa hàng mỹ nghệ lúc ban đầu. Nhìn thấy cảnh này mọi người trong cửa hàng rất ngạc nhiên.
"Cho tôi một gian phòng. Hồng, giúp chữa trị thằng nhóc này với!"
Lâm Phi Dương không đợi mọi người chào hỏi đã lên tiếng trước. Trong góc, một cô gái ăn mặc đơn giản, mang trên người khí tức như gió xuân ấm áp đứng dậy đi theo. Lên đến phòng, Lâm Phi Dương đặt Lâm xuống nhìn về Hồng. Cô chắp tay trước ngực, cả người cô phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, cô chạm tay vào ngực Lâm. Ngay lập tức cả người Lâm cũng phát sáng theo.
Thời gian trôi qua khoảng 15 giây. Ánh sáng tiêu tán. Hồng xoay người khua tay ra hiệu rất nhanh Lâm sẽ tỉnh. Thì ra Hồng là một người câm. Lâm Phi Dương mỉm cười nói:
"Cám ơn cô nhé, lần sau xuống tôi sẽ mua cho cô 1 phần Tré thật ngon."
Hồng làm ra một thủ thế ok sau đó đi ra ngoài. Hồng rời đi chưa được bao lâu thì Lâm đã tỉnh. Hắn có chút sợ hãi nhìn xung quanh, khi nhìn thấy cha mình thì nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhìn thấy dáng vẻ của con mình, Lâm Phi Dương mỉm cười hỏi:
"Thấy thế nào? kích thích chứ?"
Lâm nghe ông hỏi vậy thì rất im lặng. Hắn nhớ lúc chuẩn b·ị b·ắt đầu, hắn đã nói rất kích thích. Trầm mặc một lúc, Lâm hỏi:
"Người kia là người tu luyện hả cha? Người đánh cùng con ấy?"
"Không, đó là một người thường. Tố chất thân thể của hắn còn kém hơn con."
Lâm Phi Dương biết con mình muốn hỏi điều gì. Hắn cũng không lo con mình bị đả kích. Nếu một chút đả kích này cũng không chịu được, thì tốt nhất đừng nên luyện võ.
"Nhưng mà người kia thật sự rất mạnh."
"Con như một đứa trẻ cầm trong tay một thanh đao sắc. Còn hắn là một sư phụ già đầy lão luyện. Cơ thể của con như một thanh đao sắc, nhưng con không biết sử dụng nó thế nào. Đây chính là luyện công không luyện võ. Còn hắn thì kỹ thuật vô cùng tốt, hắn thấy yếu điểm của con. Hắn tận dụng điều đó. Nhưng hắn chỉ là một người thường. Đây là luyện võ không luyện công. Con hiểu chứ?"
Nghe cha mình nói như vậy Lâm rơi vào trầm tư. Nhìn con trai của mình Lâm Phi Dương cũng không nói thêm gì. Đây là cách nhà họ Lâm giáo dục. Giáo dục mà chỉ nói thì không thể khắc cốt ghi tâm được. Phải để cho con mình trải qua, điều đó mới làm hắn khắc sâu.
Lâm giờ phút này cũng đã hiểu. Chiến đấu là cần sức mạnh, kinh nghiệm và kỹ thuật. Hắn có sức mạnh và đã ảo tưởng rằng vài cú đấm cha dạy là đủ. Nhưng hiện thực tàn khốc hơn rất nhiều. Hắn nhớ đến cú đá lúc đó, nó quá nhanh. Hắn chưa kịp phản ứng gì đã ăn trọn rồi. Luyện công và luyện võ, thiếu một cái cũng không được.
Về đến nhà, Lâm nhanh chóng đi vào phòng nằm ngủ. Hôm nay hắn không muốn đọc sách. Mỗi lần hắn tìm được một chút tự tin, đều bị người khác đập nát.
Những ngày tiếp theo Lâm rất điên cuồng. Trừ thời gian đi học ra, còn lại tất cả đều dành cho luyện tập. Hắn cũng n·hạy c·ảm phát hiện đồ ăn hằng ngày cũng đã thay đổi. Nhiều thịt hơn, hắn không biết là thịt gì, nhưng ăn rất ngon.
Cha hắn cũng đã dạy cho hắn một bộ quyền pháp có tên là Quyền Ngọc Trản. Đây là một bộ quyền pháp cơ sở. Động tác rất đơn giản nhưng cực kì thực dụng. Hầu hết mọi người ở chỗ hắn đều dùng nó để vững chắc cơ sở.
Một tháng qua, dưới sự điên cuồng của hắn và sự thần kì của Thiên Thư. Sức mạnh của hắn được cha nói là miễn cưỡng bằng với một người ở cảnh giới luyện cơ. Quyền Ngọc Trản hắn cũng đã có thể đánh ra được hình dáng. Nhưng điều làm hắn vui mừng đó là 3 thứ. Thứ nhất là Lâm có thể miễn cưỡng hiểu được đoạn đầu của Thông Thiên Bảo Giám. Thứ 2 đó là mối quan hệ của hắn với Trâm tiến triển rất tốt. Điều cuối cùng, cũng là điều hắn mong chờ nhất. Đó chính là hắn đã có thể đứng tấn hết một nén nhang. Ròng rã 45 phút.
Hắn biết, từ ngày mai mình có thể chính thức tu luyện. Hắn hào hứng lấy ra điện thoại soạn một tin nhắn:
"Người ta lo về điểm thi. Còn tui lo ve bà."
Ở một gian phòng khác, khi nhìn đến tin nhắn này. Trâm sắc mặt đùng một cái đỏ lên. Cô gắt một tiếng: "Thật không biết xấu hổ." Nhưng gương mặt tươi cười của cô đã bán đứng mình.
"Miệng lưỡi dẻo như vậy, thường không phải thứ tốt."
"Hehe, tốt hay không thì phải thử mới biết được nha tiểu thư."
"Hứ, không thèm."
Lâm vui vẻ nhìn tin nhắn. Đây là điều hạnh phúc nhất trong ngày của hắn. Hắn mong cuộc sống của hắn sẽ luôn như thế này, mỗi ngày đều mạnh lên. Có cô gái yêu thương mình ở bên cạnh. Còn gì tuyệt vời hơn nữa?
(Cảm ơn bạn SnakeWater đã tặng quà và đề cử)