Chương 22: Võ đài đẫm máu
Lâm Phi Dương lúc này đang bế Lâm trên vai vừa ra đến cửa phòng chờ, thì đã có quản lý của quán bar đợi sẵn:
"Thưa ngài, hội sở có sẵn nhân viên y tế, Có thể đưa vị tuyển thủ này vào chăm sóc ngay."
"Không cần." Lâm Phi Dương khoát tay : "Vết thương nhỏ mà thôi"
"Dạ vâng, theo ý muốn của ngài. Tôi là quản lý mới của hội sở, Trịnh Thiên Hào ngài có nhu cầu gì đều có thể liên lạc trực tiếp với tôi."
Vừa nói Trịnh Thiên Hào vừa lấy từ trong túi áo ra một tấm danh th·iếp đưa cho Lâm Phi Dương. Thái độ cực kỳ cung kính, hắn có thể lờ mờ đoán được nhân vật trước mặt là ai. Cho đến nay, ở tỉnh Định Bình hộ sở chỉ phát ra 7 tấm thẻ đen. 6 nhân vật kia hắn đều đã gặp, chỉ riêng vị này là lần đầu diện kiến. Cường giả Đấu Thiên phóng nhãn toàn quốc cũng không đến 300 vị. Vị thần thám Lâm Phi Dương này, dù là ở trong Đấu Thiên cảnh cũng là người nổi bật. Có tin đồn hắn sở hữu một món kỳ vật, dù là Trấn Tướng cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi gì.
Đối với một vị đại thần như vậy Trịnh Thiên Hào hận không thể xem như cha mẹ đối đãi. Lâm Phi Dương cầm trong tay tấm danh th·iếp mỉm cười nói:
"Có lẽ thời gian tới sẽ làm phiền anh rất nhiều."
Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ vào con trai mình. Trịnh Thiên Hào leo lên vị trí quản lý này cũng không đơn giản, ngay lập tức hiểu ý tứ của Lâm Phi Dương. Vỗ ngực đảm bảo nói:
"Vị tuyển thủ này đích thân tôi sẽ quan sát, sắp xếp đối thủ thật hợp lý ngài cứ yên tâm."
"vậy thì tôi xin cảm ơn trước."
"Ngài đi thong thả."
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Phi Dương đang xa dần, Trịnh Thiên Hào lên tiếng:
"Vừa nãy ai là người tiếp đón tuyển thủ kia?"
"Dạ, Dạ, là em."
Lê Thị Như Ý rụt rè lên tiếng, rất sợ mình đã phạm sai lầm gì. Trịnh Thiên Hào nhìn cô mỉm cười:
"Rất tốt, từ nay cô không cần tiếp đón các tuyển thủ nữa. Công việc của cô là chuyên môn đón tiếp vị này. Khi họ đến, phải tiếp đón bằng quy cách cao nhất. không được phép có sơ suất gì. Đồng thời cũng thông báo cho ta. Đã rõ chưa?"
"Dạ rõ"
"Ta sẽ báo phòng tài vụ tăng lương cho cô gấp đôi."
"Dạ Cảm ơn sếp. Cảm ơn sếp."
Lê Thị Ý Nhi rối rít cảm ơn. Cô không ngờ rằng chỉ tiếp đón một vị khách, mà mình được ưu đãi nhiều đến vậy. Cô thầm nhủ trong lòng khi hai vị này đến lần tiếp theo, cô phải tiếp đón thật nồng nhiệt.
Cùng lúc đó ở trong một gian phòng riêng Đặng Sơn Hải cũng đang quan sát võ đài. Gương mặt của hắn tràn đầy không vui lên tiếng.
"Hừ, trình độ cũng không đến đâu. Mày nói với tao đây là võ đài ngầm lớn nhất tỉnh à?"
Lái xe Trần Văn Hùng thấy cậu chủ nhà mình không vui vội vàng lên tiếng giải thích:
"Dạ đó chỉ là lầu 1 bên dưới còn lầu 2 lầu 3. Nghe đồn rằng bên dưới là những người luyện võ cao thủ. Lầu một chỉ là người bình thường"
Nghe lái xe của mình nói vậy. Đặng Sơn Hải hay im lặng một lát rồi lên tiếng:
"Ở đây là sinh tử chiến à?"
"Dạ cũng không phải thưa cậu Hai. Theo quy tắc thì một bên nhận thua hoặc mất khả năng chiến đấu thì sẽ kết thúc. Nhân quyền cước không có mắt, mỗi tháng đều có người m·ất m·ạng."
Khi lái xe nói đến câu này, không ai nhìn thấy trong đôi mắt của Đặng Sơn Hải lóe lên một tia hưng phấn. Trong giọng nói cũng mang theo sự kích động:
"Sắp xếp cho tao một trận đấu"
Trần Văn Hùng nghe cậu chủ của mình nói như vậy, thì rất ngạc nhiên nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh. Lập tức đi ra ngoài. Phạm Long đứng ở bên cạnh từ đầu không nói gì, cũng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên. Hắn theo bảo vệ vị này đã hơn một năm, có thể nói là một kẻ cực kỳ yếu nhược. Hắn không rõ tên công tử bột này lấy đâu ra tự tin dám lên võ đài. Rất nhanh lái xe Trần Văn Hùng đã quay trở lại lên tiếng:
"cậu Hai đã sắp xếp xong trận đấu cho cậu đối thủ là một kẻ gà mờ. Ngày hôm nay cũng là trận ra mắt đầu tiên. Có cần tôi nói hắn diễn chung với cậu hai một trận không?"
Trần Văn Hùng có chút lo lắng nhìn cậu chủ của mình hỏi. Hắn đã đi theo cậu chủ gần 10 năm, cậu chủ có bao nhiêu cân lượng hắn đều rõ. Nếu cậu chủ xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không có quả ngọt để ăn. Nhưng mệnh lệnh của cậu chủ hắn cũng không dám làm trái.
"Không cần, tao muốn đánh một trận thật thoải mái."
"Thế nhưng là..."
"Mày đang dạy tao làm việc à?"
Trần Văn Hùng còn đang định lên tiếng khuyên can thì Hải đã mở miệng quát. Hắn rất thức thời ngậm miệng lại. Bầu không khí trở nên rất yên tĩnh, sau một lát một nữ nhân viên tiến vào:
"Xin mời tiếng thủ xuống phòng chờ để khởi động, trận đấu của mình sắp diễn ra."
Hải bước đi ra ngoài. Nữ nhân viên làm một động tác mời, sau đó đi bên cạnh chậm hơn nửa nhịp.
"Dạ vị tuyển thủ này không biết tên đăng ký của mình là gì ạ"
"Sát Thần"
Khi nói hắn cũng đưa tay sang bóp vào mông nữ nhân viên này sau đó nở một nụ cười dâm đãng. Nữ nhân viên muốn tránh nhưng tránh không được, động tác của Hải rất nhanh. Sau khi thu tay lại hắn ngẩng cao đầu, nói bằng một giọng cực kỳ tự tin:
"Ghi nhớ lấy cái tên này, kể từ ngày hôm nay chỉ cần nghĩ đến nó. Tất cả mọi người sẽ run rẩy. Bất kỳ ai đều sẽ phủ phục dưới chân ta"
Nữ nhân viên kh·iếp sợ nhìn sang Sơn, lần đầu tiên nàng nghe có người lớn lối như vậy. Sơn không tiếp tục chú ý đến nàng. Hắn cho rằng nàng đã bị kh·iếp sợ trước bá khí của mình. hắn nhanh chóng tiến về võ đài.
"Xin mời hai vị tuyển thủ tiếp theo. Vị thứ nhất đó chính là Cuồng Lang, thành tích không thắng không bại. Vị thứ hai cũng là một tuyển thủ mới . Sát Thần thành tích không thắng không bại."
Ngay khi người dẫn chương trình dứt lời tất cả khán giả bên dưới đều đã xì xào ầm ĩ. Có tiếng nghi vấn, có tiếng chê cười, hầu hết đều không xem trọng trận này.
"Hai con gà lẫn nhau mổ à?"
"Hai thằng lính mới này đừng như thằng LeeSin lúc nãy, nếu không tao sẽ cười c·hết"
"Hai thằng lính mới gặp nhau, biết đặt cược như thế nào?"
"Nhanh nhanh bắt đầu đi tao còn muốn xem trận khác."
"Hội sở cũng thật là. Làm ăn càng ngày càng chán, chất lượng tuyển thủ tệ như vậy cũng cho phép lên đài."
Đối với tiếng nghị luận như vậy Hải không hề để tâm. Đối diện hắn Cuồng Lang cũng hoàn toàn bình tĩnh. Dưới đài Trần Văn Hùng rất lo lắng nhìn sang bên cạnh lên tiếng:
"Cậu Long nhiều chú ý cậu chủ một chút. Đừng để cậu chủ sẽ ra vấn đề gì"
"Yên tâm, có tôi ở đây"
"Roét"
Tiếng còi bắt đầu trận đấu đã vang lên. Cuồng Lang nhìn thấy đối thủ của mình còn đang ngẩn người, ngay lập tức áp sát tung một cú đá vào thẳng đầu của Hải. Đối mặt với đòn t·ấn c·ông như vậy, Hải bình tĩnh nhẹ nhàng hạ thấp người xuống, rất đơn giản tránh đi.
Nhìn thấy Hải tránh theo đúng ý của mình. Cuồng Lang lập tức biến chiêu. Hắn xoay người, cả người đều đang ở trên không trung. Chân còn lại dùng gót t·ấn c·ông thẳng vào cằm của Hải.
Hải vẫn rất bình tĩnh ngửa đầu về sau tránh được một cước này. Một cước không trúng vào mục tiêu. Cuồng Lang lộn một vòng tiếp đất, thân hình cực kỳ linh hoạt. Hãy nhanh chóng đứng dậylàm một cú quét trụ nhắm thẳng vào đầu gối của Hải. Động tác cực kỳ nhanh và độc, dường như tất cả đều trong dự tính của hắn.
Hải không thể làm gì khác là thuận thế lộn ra sau. Động tác này khiến hắn hoàn toàn rơi vào bị động. Hắn lăn qua trúng vào thành của võ đài. Nhìn thấy cảnh này, Cuồng Lang nở một nụ cười. Hắn nhanh chóng đổi chân trụ, một chân đá lên cao thực hiện một pha chẻ bằng gót vào thẳng đầu của Hải. Đây chính là Tứ liên cước của hắn. Chưa một lần thất thủ.
Ở dưới đài tất cả mọi người kinh ngác trước thân thủ linh hoạt của Cuồng Lang. Cước pháp này nhanh, chuẩn và đi thành bộ. Phạm Long ở dưới nhìn lấy cũng cảm thấy nên xuất thủ. Nhưng lúc này dị biến phát sinh.
Hải lúc này đang ở thế bí, tay chân không hề có chỗ mượn lực lại bỗng dưng lăn sang một bên tránh thoát một cước này. Ngay lúc Cuồng Lang đang bất ngờ, không đợi hắn biến chiêu. Đối thủ đã không hề theo quy tắc mà bật dậy áp sát vào người hắn.
Hải lúc này đã vận dụng Thanh Vân Bộ mới tránh thoát một cước vừa rồi. Hải lúc này vừa sợ vừa giận. Một phàm nhân lại có thể ép hắn đến mức dùng linh lực. Ánh mắt hắn lúc này sát khí mãnh liệt.
Không kiêng kị gì mà đạp Thanh Vân Bộ lao đến người Cuồng Lang. Tay phải vận dụng Mãnh Hổ quyền nhắm ngay vào yết hầu mà công kích. Thanh Vân Bộ cùng Mãnh Hổ Quyền là hắn dùng sát điểm đổi được. Ban đầu hắn định dùng Mãnh Hồ Quyền đơn giản trấn sát người này. Nhưng không ngờ kẻ này không đơn giản.
Cuồng Lang lúc này áp lực như núi. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng nếu mình dính một đòn này thì không c·hết cũng tàn phế. Hắn cố gắng hết sức nghiêng người tránh cú đấm này.
Cú đấm chỉ đi sượt qua cổ hắn, cơn đau kịch liệt bộc phát. Dù chỉ là sượt qua nhưng vẫn phá hủy một tầng da, máu tươi bắn ra tung tóe. Hắn biết cả 2 không cùng một đẳng cấp, đang định lên tiếng nhận thua. Nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì cánh tay vừa rồi đã giữ lấy đầu hắn. Từ sau đầu truyền đến một lực lượng cực kì lớn làm hắn không thể phản kháng.
Đầu gối của Hải thúc mạnh vào mặt của Cuồng Lang. Mắt thường có thể nhìn thấy gương mặt hắn vỡ nát. Mũi đổ sụp xuống thậm chí có thể nhìn thấy vài cái răng bay ra ngoài. Chưa dừng lại ở đây Hải tung ra một cú Mãnh Hồ quyền nhắm thẳng vào thái dương của Cuồng Lang.
Một người thường làm sao có thể chịu được một đấm sử dụng linh lực.
"Ầm"
Đầu của Cuồng Lang giống như một trái dưa hấu bị nổ tung. Máu và não văng tung tóe. Dưới khán đài tất cả mọi người bị kinh sợ. Lập tức có người không chịu nổi đã ói tại chỗ.
Trong đầu Hải lúc này xuất hiện một thông báo:
"Đinh, g·iết c·hết một người, Sát điểm +100"
Trên gương mặt hắn nở một nụ cười dữ tợn. Chỉ g·iết một người bình thường đã đạt được 100 điểm. Vậy nếu g·iết người tu luyện đây. Hắn rất hưng phấn.