Chương 10: Lần đầu rèn luyện
"Tại sao võ thuật hay là tu luyện không phổ biến toàn dân mà lại giấu đi hả nội?" Có chút nóng lòng tu luyện Lâm quyết định không đọc nữa mà đi ra khỏi mật thất.
Nghe cháu mình hỏi như vậy, Lâm Nhất Tiếu đang tỉa cây cũng dừng lại động tác trong tay cười đáp:
"Trước đây rất lâu loài người chúng ta cũng từng có thời gian toàn dân tu võ, chỉ là một trận kiếp nạn làm cho kế hoạch này bất khả thi."
Không đợi Lâm đưa ra câu hỏi ông đã nói tiếp:
"Chỗ chúng ta đang ở là Nhân vực, đồng thời cũng tiếp giáp Quỷ vực. Nhân vực chúng ta xuất hiện thời gian không dài, nhưng Quỷ vực đã tồn tại từ rất xa xưa. Nó đã phát triển đạt đến cực hạn muốn tiếp tục thì phải thôn phệ vực khác. Nếu chúng ta xuất hiện đại lượng người tu luyện sẽ làm cho Nhân vực chúng ta bành trướng. Điều này vô hình chung làm cho 2 giới vực tiếp xúc với nhau tạo thành các bí cảnh. Quỷ vật có thể thông qua bí cảnh này đi vào Nhân vực chúng ta. Chúng ta từng gặp một lần đại quy mô xâm lấn của Quỷ vật, hi sinh rất nhiều người mới có thể đóng lại bí cảnh. Các vị tiền nhân sau trận chiến này hiểu chúng ta hiện tại không cần số lương, mà trước mắt cần chất lượng."
Lâm Nhất Tiếu ngừng lại một chút nhìn Lâm Trùng Lâm nói ra:
"Chúng ta cần một vị có thể trấn áp hết thảy, một vị cường giả đỉnh cấp như vậy mới có thể làm cho bình chướng giới vực trể nên kiên cố. Chúng ta mới không lo lắng quỷ vật. Con hiểu rồi chứ?"
Lâm nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ con hiểu, nhưng mà nội ơi, như vậy nếu mọi người lén truyền công pháp tu luyện cho nhau rồi luyện thì làm sao hả ông?"
Lâm Nhất Tiếu bật cười, tựa hồ không nghĩ cháu mình sẽ hỏi chuyện này. Ông đáp:
"Chuyện này ông từng cũng thắc mắc như cháu. Nhưng mà không giấu được, loài người chúng ta có một món thiên địa kì vật rất đặc thù. Nó tên là Thiên Đạo Bia. Vật chủ của nó cũng không phải là một ai đó mà là toàn thể loài người. Chúng ta có bao nhiêu người tu luyện đều sẽ xuất hiện trên đó."
Nhẹ hớp một miếng trà ông nói tiếp:
"Nếu con trở thành người tu luyện, con phải đi đăng kí. Con có sức mạnh thì con sẽ có đặc quyền nhưng đồng thời cũng có trách nhiệm. Hoặc là trở thành quân nhân trú đóng ở các đại hình bí cảnh và quan ải, hoặc là trở thành người bảo vệ của người thường. 2 chọn một. Nếu con không muốn thì cao tầng sẽ hủy đi sức mạnh mà con có. Con cũng có thể lựa chọn trở thành con một chuột trốn đông trốn tây hoặc phản bội loài người."
Khi nói đến vấn đề này thần sắc của Lâm Nhất Tiếu trở nên cực kì âm lãnh. Lâm có thể cảm nhận được áp lực khủng bố từ nội mình, chân của hắn run lên, có chút đứng không vũng.
Tựa hồ nhận ra mình thất thố Lâm Nhất Tiếu thu liễm khí thế của mình cười nói:
"Đợi lát nữa ta sẽ dạy con thể tu chi đạo. Ta cũng không hỏi con muốn luyện gì bời vì nhà họ Lâm sẽ chỉ thể tu. Một khi con bắt đầu tu luyện thì phải cố gắng hết mình. Nếu trước 60 tuổi mà con không trở thành Đấu Thiên thì hậu quả rất nghiêm trọng."
"Lại là bởi vì nguyền rủa hả nội?" Lâm có chút gấp mà hỏi.
"Không phải, Cứu Cực Kim Thân của nhà ta ở Trảm Thập và Phá Bách rèn luyện cực kì gian khổ. Điều đó đem lại cho chúng ta thực lực rất khủng bố nhưng cũng làm cho khắp cơ thể đều là ám thương. Chỉ khi nào đột phá đến Đấu Thiên thì cơ thể sẽ đạt được một lần linh khí tẩy lễ. Những ám thương này cũng sẽ biến mất."
Lâm Nhất Tiếu nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu:
"Công pháp thể tu khác cũng có ám thương nhưng rất ít, không cực đoan như nhà chúng ta. Đổi lại là chúng ta có thể xưng chân chính vô địch cùng cảnh giới."
Lâm có chút lo lắng mà hỏi: "Vậy nội và cha?"
Nhìn thấy sự lo lắng của hắn, Lâm Nhất Tiếu cảm thấy tâm tình ấm áp rất nhiều, vẫn là cháu mình hiếu thảo. Ông cười đáp:
"Đừng lo, cha của con là thiên tài." Sau đó một sự tự tin cực lớn toát ra từ ông, giọng nói ông vang lên mang cho Lâm một sự vững tin không thể nghi ngờ.
"Ông cũng thế". Chỉ đơn giản 3 chữ, hắn có thể cảm nhận được nội của mình kiêu ngạo cùng tự tin.
Hai người tiếp tục tâm sự một số chủ đề không đau không ngứa. Cho đến lúc mặt trời hơi ngã về tây Lâm Nhất Tiếu mới dẫn Lâm đi tập luyện. Khóa đầu tiên sẽ là đứng tấn. Ông nội nói rằng mọi sự mạnh mẽ đều bắt nguồn từ vững chắc. Nếu đứng không vững thì lấy gì đánh người khác.
Ban đầu nghĩ rằng với tố chất thân thể hiện tại của mình thì việc đứng tấn sẽ không quá khó. Nhưng mà thực tế đã vả vào mặt hắn ngay.
Hạ thấp thân, đùi và cẳng chân tạo thành góc vuông. Trên hai đùi để 2 ly nước đầy, phải giữ đùi song song với mặt đất. Lưng phải thẳng, trên 2 vai đồng thời có 2 ly nước. Hai tay đưa về trước trên 2 cánh tay để 1 tấm ván gỗ. Tất nhiên trên tấm ván gỗ cũng để 1 ly nước.
Dù rằng bản thân đã được cường hóa rất nhiều nhưng với cái tư thế đứng tấn ma quỷ này hắn thậm chí không thể trụ nổi 5 phút. Nội hắn nói chỉ khi nào đứng như vậy hết một nén nhang mới có thể tập cái khác.
Khi nhìn đến cây nhang thì Lâm có ý nghĩ muốn từ bỏ. Cây nhang to như ngón tay cái hắn, dài chắc phải 40cm. Dù không biết chính xác nó là bao lâu nhưng hắn đoán cây này đốt hết phải 2 tiếng là ít.
Mỗi lần Lâm ngã thì Lâm Nhất Tiếu đều sẽ ngay lập tức bắt đứng lại vào tư thế. Không cho hắn chút thời gian nào để nghỉ.Cho đến lần thứ 12 thì chân đã nhũng ra. Kể cả khi đang ngồi dưới đất, mắt thường cũng có thể thấy chân đang run lên.
Ông nội xách hắn như một con gà con đem ra sau bếp. Ở đó đang có một thùng gỗ và một nồi nước thuốc. Cái vị thuốc bắc xộc vào mũi này không lẫn đi đâu được.
Hắn không chút phản kháng nào bị ông cột 2 chân và 2 tay lại, đồng thời cố định cả 10 ngón tay. Giờ phút này Lâm thực sự cảm thấy bất an. Hắn biết loại thủ pháp này. Loại cố định này là để phòng ngừa t·ự s·át hoặc tự làm hại bản thân mình. Dưới sự kinh ngạc của hắn Lâm Nhất Tiếu nhét vào trong miệng hắn một cái đồ vật, sau đó dán miệng hắn lại. Hắn cũng biết vật này, thứ này hắn từng dùng để bệnh nhân động kinh không cắn tự cắn vào lưỡi.
Lâm Nhất Tiếu đem cháu mình bỏ vào trong thùng gỗ. sau đó vỗ vai hắn nở một nụ cười mà ông cho rằng cực kì ấm áp:
"Cố lên, ông cố định thế này để dễ hấp thu dược vật mà thôi. Đừng lo lắng."
Sau đó ông dùng xích sắt vòng qua người hắn cố định vào thùng gỗ. Đến giờ phút này hắn có là thiểu năng trí tuệ thì cũng hiểu mình sắp đối mặt với thứ cực kì kinh khủng.
Tựa hồ không cần hắn đoán. Lâm Nhất Tiếu đổ vào trong thùng gỗ nước đến ngực hắn. Rồi đi đến nồi thuốc đang đem qua rót vào trong thùng. Khi nước dâng lên đến cổ thì ngừng lại. Dưới sự kinh ngạc của Lâm, ông móc ra một chiếc điện thoại nở nụ cười hướng camera về hắn quay lại.
Sau khi Ông nội rót nước thuốc vào không đến 5 giây, Lâm đã hiểu tại sao phải cố định kỹ đến như vậy. Mắt của hắn cấp tốc trừng lớn, mồ hôi mỗi giọt như hạt đậu từ trên trán hắn chảy xuống. Gân xanh mắt thường có thê thấy được nổi lên mặt, cổ, tay hắn.
Làn da trở nên đỏ như một con tôm luộc. Nước mắt hắn chảy ra như thác. Trong miệng thì gầm gừ như dã thú. Hắn có gắng vùng vẫy thân người nhưng không có chút tác dụng nào.
Đau, đó là tất cả những gì hắn biết đến. Lâm từng trải nghiệm cơn đau đẻ bằng máy xung điện. Nhưng so sánh với cái này thì không là gì cả. Từng khúc xương trong người hắn như bị người ta đập nát. Cơn đau phát ra từ trong xương tủy. Từng thớ thịt lớp da như đang có hàng ngàn con kiến đạn cắn lấy.
Lâm muốn mình ngất đi, nhưng mà đầu óc hắn lúc này lại dị thường thanh tĩnh. Không biết qua bao lâu, hắn đã không còn sức để gầm hét hay cử động nữa. Đầu óc cũng trở nên mơ hồ, cậu ta cảm giác được nội vớt mình ra ngoài rồi tắm lại cho mình bằng nước sạch. Cho đến giờ phút này Lâm đã chính thức mất đi ý thức.
Nhìn đến bộ dạng này của hắn, Lâm Nhất Tiếu nở nụ cười nói thầm: "Rất không tệ a, lần đầu mà đã trụ được 27 phút. Thằng Dương lúc trước cũng chỉ có 15 phút mà thôi."
Nhẹ nhàng phất tay, cả người Lâm bất chợt trở nên khô ráo. Đem Lâm mang vào giường để hắn ngủ, ông nhẹ nhàng ngân nga một câu giọng cổ rồi đi ra ngoài.