Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khi Thần Thoại Tái Hiện

Chương 2: Hắc Phạt Quân




Chương 2: Hắc Phạt Quân

Mấy giờ sau đó tất cả dồn dập rời khỏi căn cứ, trong phòng chỉ còn lại một mình giáo sư.

Hắn cúi đầu nhìn tư liệu, đột nhiên cầm giấy tờ quăng sang một bên, buồn bực ngồi lì trên ghế.

Trong căn cứ, cửa thép giang rộng, lính gác giơ tay làm quân lễ, đối diện xuất hiện một đội đặc nhiệm vũ trang tinh nhuệ.

Những người này được vũ trang từ đầu tới chân, áo giáp màu đen tuyền được tạo nên bằng thép nặng siêu bền, đầu đội mũ giáp khắc hình thập tự, sau hình thập tự là một cặp mắt lạnh như băng.

Lưng họ vác một thanh trọng kiếm dài hai m, bên hông treo súng cơ giới hiện đại đã được mở khoá an toàn.

Trọng kiếm kia, ngay vị trí giao nhau giữa thân và chui kiếm gắn một thiết bị phát ra ánh sáng màu xanh, cùng một tiêu chí thập tự màu đen.

Hắc Phạt Quân đặt tên cho loại kiếm này là Hắc Tự Kiếm, được thiết kế đặc biệt dành cho quân đoàn hắc phạt số 5 – Hắc Thập Tự.

Đồng thời thiết bị màu xanh kia được gọi là hệ thống trợ lực h·ạt n·hân. Được nghiên cứu bởi Flint Corp, ngọn đuốc lửa của văn minh nhân loại.

Đội 2 quân đoàn Hắc Thập Tự tiến vào trong thang máy.

Thang máy này sẽ dẫn họ lên trên mặt đất, đặt chân lên bề mặt Bắc cực đầy băng lạnh.

Trên đó, đang có một chiếc chiến cơ chờ sẵn, sẵn sàng hành quân bất cứ lúc nào.

“Phát hiện nhiễu tín hiệu ở toạ độ 26.0214,80.3548. Hắc Thập Tự đội 2 đã vào vị trí, sẵn sàng chờ lệnh.”

“Xác nhận nhiễu loạn đến từ lực lượng bí ẩn, Hắc Thập Tự đội 2 được phép xuất quân.”

“Mệnh danh chiến dịch: Số 18 màu đen.”

“Nhiệm vụ: Thu thập mẫu vật.”

“Xuất phát!”



Lý Dương đi ra ngoài, leo lên tận mái nhà một chung cư bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.

Trên trời là mặt trăng màu bạc cùng hàng ngàn ngôi sao chiếu rọi trời đêm.

Tròng mắt hắn bỗng trở thành màu đỏ, thính giác được tăng cường, ngửi qua một lần, phát hiện xung quanh có một con mèo đực trưởng thành đang lặng lẽ nhìn về phía này.

Bỗng hắn ngẩng đầu hú lên một tiếng.

Ú!!!

Giống như sói tru, một con sói đơn độc đứng trên bầu trời phát tiết tâm tình.

Meow! Ngao! Ngao!

Con mèo đực học theo kêu lên, rất rõ ràng nó không coi Lý Dương là sói thật sự.

Chỉ là một nhân loại ngu ngốc ảo tưởng mà thôi.

Lý Dương bị sỉ nhục hồn bay phách lạc.

Lặng lẽ thở dài, cởi áo thun, để lộ thân hình săn chắc.

Một lúc sau, hắn rời khỏi chung cư, cái áo thun trên tay nhiều thêm một con mèo, con mèo giãy dụa kịch liệt, không ngừng kêu gào, đáng tiếc Lý Dương không cho nó bất kỳ cơ hội nào.

Đi một đoạn, lập tức thả áo thun, quăng con mèo vào trong bụi cỏ.

Giỏi trèo lên nữa tao xem!



Lý Dương trở về nhà, phát hiện điện trong nhà đã được bật lên, một bóng người thon dài xinh đẹp lắc lư đi lại bên trong.



Thấy cảnh này, hắn không trực tiếp đi vào trong nhà mà ngồi ở trước cửa thở dốc.

Cho đến khi lửa trong lồng ngực đã tiêu tán, tròng mắt trở thành màu đen, da lông thu lại, mới tiến vào bên trong.

“Ông đi đâu mà về trễ vậy?” Triệu Thanh Phương cau mày nói.

Lý Dương lắc đầu: “Đi ra ngoài hóng gió tí thôi, không có gì.” Sau đó đi về phòng.

Triệu Thanh Phương nghi hoặc nhìn bóng lưng của Lý Dương, cảm thấy gần đây hắn rất lạ, nhưng lạ ở đâu lại nhất thời không nói được.

Cứ thế hai người yên lặng ăn tối.

Trời đã về khuya.

Giờ là 1h đêm.

Ở một bãi đất hoang, những chiếc lá cây khô bị gió thổi xào xạt, mấy con chó hoang tụ tập giữa bãi đất, không ngừng đùa giỡn, chạy nhảy, hoặc nghỉ ngơi.

Đột nhiên lá khô bị một cơn gió mạnh thổi bay lên cao, tạo thành một trận lốc nhẹ.

Những con chó bị cảnh tượng này doạ sợ, không ngừng sủa lớn, đồng thời giương mắt tò mò quan sát hiện tượng lạ.

Gió lốc dần tiêu tán, chó dừng sủa, nhưng một vật cũng cùng lúc xuất hiện.

Nó không có hình thù gì cả, chỉ là một ánh sáng thần bí màu đen.

Trong lúc mấy con chó đang kinh hãi, ánh sáng bỗng dập tắt, cả bãi đất trở thành một mảnh đen kịt.

Đèn đường mất điện.

Chó bắt đầu sủa loạn.

Nhưng lần này chỉ sủa được một vài giây liền ngừng lại.

Đèn điện sáng lên, trong bãi đất trống không có bóng dáng con chó nào.

Chỉ có không gian đang trở nên méo mó, một tầng sáng lạ lẫm dần ảnh hưởng nơi này.



Lý Dương bừng tỉnh, ngửi được một mùi quen thuộc.

Tiến gần cửa sổ, phát hiện vạn vật đã ngủ say, ngoại trừ một người.

Chính là bản thân.

“…!”

Hắn thở dài, từ khi trở về từ thế giới mộng, hắn luôn kiềm chế, thậm chí tìm mọi cách dứt bỏ những tàn dư còn sót lại.

Thứ này không chỉ khiến hắn không thể ngủ, đồng thời còn đang không ngừng ăn mòn một nửa sinh mạng còn lại. Dư âm c·hiến t·ranh giống như một ngọn hải đăng đã tàn phá, mặc dù đã mất đi ánh sáng dẫn đường nhưng trừ phi sụp đổ, hải đăng sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Hắn xoay người, không biết lần thứ mấy nhìn bản thân trong gương, dần nhận ra sự vô lực trong chính ánh mắt mỏi mệt của chính mình.

Ngay vào lúc này, không cần tiếp cận hay quan sát, hắn vẫn cảm nhận được sự hiện diện của thế giới mộng đang ở đâu đó ở bên dưới bầu trời này.

“Thế giới mộng sẽ luôn săn lùng mình, cho dù trận chiến đã kết thúc khi ngôi nhà bị tàn phá và mèo đen bị g·iết.”

Thế cuộc đã nghiêng hẳn về một bên.

Hắn đã trở nên yếu ớt và không thể kháng cự lại lực lượng từ thế giới mộng.

Giờ đây lực lượng từ cõi bên kia đang lùng g·iết hắn.

Có lẽ đây chính là kế hoạch của thế giới mộng, phá huỷ ngôi nhà, g·iết c·hết mèo đen… Thông qua việc này vô hiệu hoá bản thân khỏi trận chiến 900 năm và đẩy hắn trở về hiện.



Một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ.

Chỉ tiếc là...

Khi mặt trời ló dạng, Lý Dương đã ngủ.

Nhưng ngủ trong mắt hắn đơn giản chỉ là chợp mắt nằm yên vài giờ đồng hồ.

Tâm trí mỏi mệt lại không cách nào nghỉ ngơi.

Luôn có hai lằn ranh tồn tại trong tâm trí của hắn, một đang bị kẹt ở thời điểm thế giới mộng v·a c·hạm hiện thực.

Và một đang chiến đấu không ngừng nghỉ trong vòng luân hồi vô tận của trận chiến 900 năm.

Triệu Thanh Phương đã rời khỏi nhà, trong nhà một lần nữa chỉ còn lại bản thân Lý Dương.

Trước cửa nhà, hắn phát hiện cỏ cây chấn động, lá khô bay rợp trời, rất nhiều người nhìn lên bầu trời.

Một chiếc chiến cơ màu bạc lướt nhanh qua bầu trời thành phố, phát ra tiếng động cơ trầm thấp, kéo theo gió mạnh, thổi bay từng trận không khí nóng.

Lý Dương đứng dậy đi vào trong nhà.

“Những người trong chiến cơ rất không tầm thường.”

Lầu bầu một tiếng, cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt chợt tràn đầy lý thú.



Đây là một khu vực nằm ở ngoại ô thành phố T, cách khu dân cư có người ở 3km.

Khu vực này nguyên bản là một công trường bỏ hoang, nhưng đã bị vùi lấp từ nhiều năm trước. Cây cỏ hoa dại mọc um tùm, có một mùi xác c·hết động vật cứ luôn văng vẳng trong không khí khiến nơi này trở thành mảnh đất hoang không ai muốn qua lại.

Lúc này chiến cơ màu bạc hạ xuống một cánh rừng gần bãi đất trống.

Khi chiến cơ cách mắt đất đầy 20m, cửa khoang lập tức mở rộng, tám đặc nhiệm thuộc đội 2 - Hắc Thập Tự trực tiếp nhảy xuống mặt đất.

Ầm! Ầm!

Theo từng tiếng vang cực lớn, toàn bộ đội 2 thành công đáp đất.

Chiến cơ lượn một vòng, lập tức tìm chỗ hạ cánh.

Theo tiếng gầm rú của động cơ, chiến cơ đáp đất, một người đàn ông trung niên bước ra từ buồng lái.

“Cẩn thận, đây là lần 18 nó xuất hiện, không ai biết rốt cuộc nó sẽ tạo nên tác động gì lên hiện thực.”

“Nhiệm vụ của lần này là thu thập mẫu vật bị nhiễm lực lượng kia cho giáo sư. Cho dù có bất kỳ biến cố nào cũng phải mang về ít nhất một mẫu vật.”

Người đàn ông gầm thét.

Hắc Thập Tự là quân đoàn thứ 5 trong bảy quân đoàn trực thuộc Hắc Phạt Quân.

Ngoài cái tên chính thức đã được đề cập, họ còn có một cái tên không chính thức: Tận Thế Quân.

Hắc Thập Tự nhận đủ lệnh, lập tức di chuyển tiếp cận bãi đất trống.

Trong hiện thực, bãi đất không hề có bất kỳ thay đổi hay biến đổi rõ rệt nào.

Tuy nhiên trong mắt các đặc nhiệm của đội 2, bãi đất trống trải hoang tàn phía trước đã trở thành một trận địa trải rộng hàng trăm m. Với bốn tầng ánh sáng màu trắng bao bọc bốn phía, cùng với đó là cảnh tượng không gian không ngừng bị bóp méo và xâm lấn, xé toạc.

Tám người đồng loạt rút kiếm.

Tám thanh Hắc Tự Kiếm nặng hàng tấn phát ra ánh sáng dữ dội.

Khi tiến vào bên trong, họ lập tức nghe được một loại âm thanh không xác định do một loại vật thể bí ẩn phát ra.



Đô! Đô! Đô!

Âm thanh không xuất hiện theo quy luật, tương tác với hiện thực một cách đầy ngẫu nhiên.

“Đội trưởng, đã xác định vị trí nhiễu loạn mạnh nhất, là ở vị trí trung tâm chỗ này.”

Một đặc nhiệm lên tiếng báo cáo.

Giữa đội hình tám người, đội trưởng đội 2 Hắc Thập Tự, biệt danh Murdos Heimdall gật đầu, nói: “Nhanh chóng tiếp cận vị trí thu thập mẫu vật, hành động theo lệnh của tôi.”

Sau đó dẫn đội tiếp cận vị trí trung tâm.

Đột nhiên không khí xung quanh vặn vẹo, xuất hiện tiếng gầm gừ của động vật.

Heimdall nhanh như chớp xoay người, Hắc Tự Kiếm giáng xuống thật mạnh.

Một con quái vật có dạng chó lập tức b·ị c·hém ra làm đôi.

Nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo của các Hắc Thập Tự, cái xác đột nhiên biến mất.

Giống như chưa từng tồn tại.

“Julius, nhanh chóng tiếp cận và thu thập mẫu vật.”

“Thiết lập đội hình phòng thủ bảo vệ Julius.” Murdos Heimdall lạnh lùng phát lệnh.

“Rõ!”

Đội Hắc Thập Tự lập tức di chuyển thần tốc đến vị trí trung tâm.

Julius Dulcan quan sát mảnh đất trước mặt, phát hiện một khúc xương chó đang không ngừng vặn vẹo, bị lực lượng bí ẩn tác động, thế là liền nhặt nó lên rồi cho vào trong một cái hộp sắt.

Ngay vào thời điểm này, hàng chục quái vật dạng chó bước ra từ không gian vặn vẹo.

Dưới Hắc Tự Kiếm, không một quái vật nào có thể xuyên qua lớp phòng thủ và ảnh hưởng đến thao tác của Julius.

“Thay vào vị trí của ta.”

Tuy nhiên số lượng quái vật ngày càng nhiều, khiến cho Heimdall phải trực tiếp thoát khỏi đội hình rồi lao vào cận chiến với hàng tá quái vật.

Dưới sức mạnh của Hắc Tự Kiếm và khả năng chiến đấu dũng mãnh của Heimdall, các quái vật nhanh chóng bị hạ gục.

Số lượng tái sinh không bì kịp c·hết đi.

Sự dũng mãnh của Heimdall đã có tác dụng.

“Đã thu thập mẫu vật.”

“Bom đã cài, nổ trong 20…19…18…”

Julius ngẩng đầu gầm lên.

“Toàn đội rút lui.”

Ngay sau khi Hắc Thập Tự chạy ra khỏi khu vực, một t·iếng n·ổ khủng kh·iếp vang lên, toàn bộ quái thú dạng chó ở đây liền bị nổ c·hết, rồi rút lui vào bên trong các khe hở không gian.

Sau đó bốn tầng sáng bao phủ phạm vi xung quanh bị chấn động mạnh, xuất hiện dấu hiệu tan rã.

Tuy nhiên sau vài phút, mọi thứ lập tức trở về trang thái ban đầu.

“Xuất hiện biến cố đột ngột?” Người đàn ông trung niên tiến lại hỏi.

“Vâng, có quái thú xuất hiện, là dạng hình chó, có thể liên tục tái sinh, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài rút lui.”

“Đã lấy được mẫu vật?”

“Vâng!”

"Tốt, rút quân."