Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khi Thần Thoại Tái Hiện

Chương 11: Khi thế giới chìm




Chương 11: Khi thế giới chìm

Ngọn lửa nửa đỏ nửa trắng b·ốc c·háy hừng hực, phảng phất không chỉ trôi nổi giữa thế giới hiện thực còn không ngừng đốt cháy bên trong tâm trí của Lý Dương.

Biển cả lại một lần nữa nổi sóng dữ, mà bên dưới những con sóng kéo dài, lại xuất hiện một bầy cá nhỏ.

Trong tiếng sóng dồn dập, dây câu chìm vào trong mặt nước, bị sóng cuốn trôi thật xa, rồi lại vững vàng một chỗ.

Khi bầu trời hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, bỗng dây câu bị kéo về thật nhanh.

“Có cá rồi!” Không biết là ai kêu reo mừng rỡ, chỉ thấy lưỡi câu đã mắc vào một con cá nhỏ, giờ phút này đang điên cuồng giãy dụa.



Thời gian chìm nổi, chẳng mấy chốc ánh sáng đã xuất hiện phía bên ngôi nhà gần bờ biển, bên cạnh là những cơn sóng nhẹ dập dềnh.

Mà ở gần đó một cô gái đang đi tới đi lui, bước chân xiêu vẹo vòng qua vòng lại.

Hây!

Cô bỗng la lên, rồi chợt vung ra nấm đấm nhỏ.

Nấm đấm như quả tạ con nít, đâm trúng vào mặt của Lý Dương, hắn cười lạnh, chân phải thọt ngang, khiến cho cô gái ngã ngay tắp lự.

A!

Khốn nạn Lý Dương.

Dù sao tôi cũng đã ngủ cùng anh đêm qua.

Ấy da!

Triệu Thanh Phương kêu gào, cũng biết bản thân không đánh lại, vì chạy vào trong nhà bắt đầu nấu cơm.

Phảng phất là dư âm còn sót lại từ bầu trời, những tầng khói trắng không ngừng chìm xuống ngôi nhà nhỏ, rồi dần hình thành một loại lực lượng lạ lẫm như đã từng tồn tại từ hàng ngàn năm trước khi thế giới này chưa ngủ say.



Trong những dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lý Dương, tương lai không bao giờ đứng yên, luôn sẽ có những bất định khó lường trước mà ngay cả một người từng mạnh mẽ và vĩ đại như hắn cũng không thể trả giá nổi.



Giống như Mèo Đen, rồi cũng có một ngày hắn bị g·iết, trở thành một phần trong thần thoại của con người.

Được tôn thờ hay xua đuổi, còn phải nhìn cách hắn c·hết trong tay ai.

Vượt qua những con đường đầy sỏi bị đã bị cõi mộng ăn mòn, rồi lại chạy vùn vụt bên dưới bầu trời đ·ã c·hết, hắn một lần nữa đi vào bên trong thành phố T.

Trong trạng thái mèo đi đêm, hắn nhanh nhẹn đi tới chỗ đã ước hẹn cùng cô gái, xuyên qua những đống gạch vụn và dòng xe đông đúc, đi vào một góc tối và tiến vào bên trong.

Sói đang đi săn, mũi nó cau lại, ngửi lung tung, lại ngỡ ngàng phát hiện cô gái đã rời đi.

Ồ!

Chạy rồi?

Trong ánh mắt kinh ngạc và sững sờ của con sói, cô gái đã rời đi mà không để lại một dấu hiệu nào, khiến cho sói dữ bắt đầu nghi ngờ mị lực của bản thân.

Biết vậy trói cô ta lại rồi tính sau!

Haiz, một con người ngu muội.

Mà khi Lý Dương đang trầm ngâm tự trách, ở bầu trời chính diện, vậy mà đang không ngừng vỡ vụn, như cái cách mà tia sét hoạt động, giờ đây bầu trời cũng đang có hành động tương tự, vỡ nát, tụ hội rồi lại dồn dập rơi rụng.

Như hàng ngàn ngôi sao đang chìm xuống mặt đất.

Cũng không mất có bao lâu thì Lý Dương đã phát hiện ra một màn này.

Mồi này, ngon không?

Hắn cười lạnh, lại tiến vào trạng thái mèo đi đêm rồi nhanh nhẹn tiếp cận chỗ kia.

Có lẽ cô gái không chạy, chỉ là bị một lực lượng nào đó bắt giữ.

Bởi vì trong cái mũi của con sói trong hắn, đâu đó trong thành phố này vẫn còn đọng lại mùi dầu thơm của cô gái nọ.

...

Cao hơn một ngàn ngọn núi, chính là một vị thần.



Phượng Hoàng trấn, Trung Quốc.

Nước chảy đá mòn, dù cho trời cao trên kia đã bị ăn mòn và nuốt trọn, những gì tồn tại bên trong trấn này vẫn được bảo toàn nguyên vẹn.

Khi tiếng con gà gáy cất lên vào buổi sáng trong lành đầy gió, một con người thản nhiên đi dạo trong trấn.

Cô ta có một gương mặt vô cùng đẹp, như tiên nữ giáng trần, cả người phiêu dật như ngàn lọn ngọc mai, mái tóc dài mịn màng lơ đãng chuyển động trong cơn gió nhẹ.

Rồi bỗng cô ngẩng đầu, nhìn về chân trời xa xăm, thì thào lầu bầu: “Thế giới này đang chìm… vì vậy bọn ta dồn dập trở về.”

“Đại Thanh Nữ tiên, khi nào có dịp sẽ luận kiếm với cô.” Có tiếng người vang vọng ở phương xa, không cách nào xác định được chân thân của người nọ đang ở đâu.

Cô gái mỉm cười, cũng không quan tâm tới câu nói vừa rồi, chỉ là thản nhiên bước đi bên trong Phượng Hoàng trấn, rồi thi thoảng, sau lưng cô lại nổi lên ánh kiếm, trong ánh sáng rạng rỡ của buổi sớm, ánh kiếm trôi vào trong bầu trời, cùng lực lượng thần bí kia chém g·iết 500 hiệp.

“Thế giới trôi nổi, vạn vật chìm. Khi thế giới chìm, chúng ta trở về.” Một con chim hoàng tước xuất hiện bên cạnh cô, dồn dập vỗ cánh, nhưng bị cô vỗ đầu, mắng khẽ một câu “Yêu Tinh.”

“Hoàng Tước cô nương, đã lâu không gặp.” Đối diện thế mà có con chó lông xù bước ra, nó cười cười rồi nói, bỗng bị một con khỉ già lông trắng nhảy ra đi đường quyền.

Trước mặt cô gái, cả hai cứ như vậy đánh nhau túi bụi, cũng không biết là ai thắng nữa.



Vaishno Devi, Ấn Độ.

Đâu đó bên cạnh một cột nhà to lớn, có cái bóng người đang yên lặng trôi nổi. Bên trong ánh mắt, miệng, mũi và lỗ tai của người này, là những ngọn lửa màu trắng đục đang cháy.

Bỗng ông ta mở mắt, như cơn thịnh nộ của các vị thần, khiến cho cả ngôi đền thần thánh rung rẩy.



Chỉ trong một ngày một đêm, ở rất nhiều quốc gia đều xuất hiện những nhân vật mạnh mẽ.

Họ như là ngọn đuốc giữa bầu trời đầy sao, phá lệ đầy khác biệt.

Mà khi những nhân vật này xuất hiện, Thế Giới Mộng cũng bắt đầu phản kích.

Dù cho cử động này sẽ khiến lực lượng nó đang tác động lên hiện thực bị suy giảm nghiêm trọng.



Đỉnh núi Himalaya.

Trong tuyết trắng vô tận, giữa những cơn gió không bao giờ ngừng, một lực lượng tàn ác đang tụ tập.

Cho đến khi mặt trời rũ bóng, chìm xuống mặt đất, lực lượng tàn ác hoàn toàn ăn mòn bầu trời nơi này, vật kia cũng thành công xuất hiện trên trần gian.

Đạp chân trên tuyết, nó bỗng dang rộng bốn cặp cánh vĩ đại, rồi nó nâng tay, tự vẽ mắt cho bản thân, sau đó tách miệng, há mồm phun ra thần ngữ: “Ta là… Gabriel!”

Ầm!!!

Bỗng có một thanh trường thương lao đến bằng vận tốc cực hạn, đâm thẳng vào trong mặt tuyết.

Đại thiên thần Gabriel cầm lên thanh trường thương vĩ đại, giang rộng đôi cánh khổng lồ, lặng lẽ quan sát thế giới này.



Ngồi nhìn bản thân trong vũng nước đục, Lý Ánh Nguyệt bỗng cất tiếng cười thật vui vẻ.

Anh ta chắc chắn sẽ tới cứu mình.

Tụi nó c·hết chắc.

Rồi bỗng có bàn tay xuất hiện bụm lấy gương mặt của cô, giống như cái cảnh tượng vừa xảy ra ngày hôm qua.

Cái mùi này…

Cô mừng vỡ cười lên khi nhận ra chủ nhân bàn tay kia là ai.

Cô gái này bệnh nặng thật.

Trong hoàn cảnh này vẫn còn tự cười được.

Đè cô gái xuống rồi xoay người cô ta lại, Lý Dương không khỏi thuận tay vỗ vào mông của cô một cái làm cô kêu lên một cái "Á" sau đó mới bắt đầu cởi trói cho cô ta.

Tụi nhỏ cũng b·ị b·ắt, lúc này đang bị trói ở bên cạnh, nhưng có lẽ do quá mệt mỏi đã ngất đi từ lúc nào không biết.

“Khi anh rời đi, có một lũ kỵ sĩ tự xưng đã phát hiện rồi bắt tôi.” Giống như một đứa trẻ bị vừa bị những đứa to xác hơn bắt nạt, cô bắt đầu kể tội của lũ kỵ sĩ.

Lý Dương không nói gì, mặc cô cứ ngồi sau nhiều chuyện, bởi vì sự chú ý của hắn đã hướng về một hướng khác. Nơi mà lũ kỵ sĩ đã chỉ mũi thương về phía này ngay từ khi cô gái lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Sự chú ý của hắn thật chất cũng không phải là đám kỵ sĩ lâu la, bởi vì ở sau lưng bọn họ, đang đứng một kỵ sĩ khổng lồ vô cùng khác biệt.

Nếu như không có nhầm lẫn gì, thì hắn rất có thể chính là một trong 28 kỵ sĩ Bàn Tròn – Agravin.