Chương 10: Những Kẻ Vô Thần
Nhìn bóng lưng cao lớn kia dần biến mất, trong lòng của Lý Ánh Nguyệt vẫn đang chấn động vẫn không cách nào hoàn hồn để mà tỉnh táo lại.
Anh ta là thần hạ phàm sao?
Cô kinh ngạc đến mức há to miệng một hồi lâu không ngậm lại được.
Nhìn người kia đã biến mất một cách không tung tích, cô quyết định dẫn theo tụi nhỏ bỏ chạy về phương hướng mà anh ta rời đi.
Cô không biết anh ta đi đâu, vẫn tiếp tục g·iết c·hết lũ quái dị n·gười c·hết đang c·hiếm đ·óng như cái cách anh ta hạ gục tên pháp sư mạnh mẽ kia?
Hay là sẽ tìm một chỗ an toàn và nghỉ ngơi để hồi sức?
…
Nhìn sắc trời, trong những áng mây đen bị Thế Giới Mộng ăn mòn, mơ hồ đã nhìn thấy cảnh trời đêm đầy sao.
Mình nên về để ăn tối.
Bụng hắn bắt đầu kêu cồn cào, dẫu cho sở hữu sức mạnh phi phàm vẫn không thể nào thoát bỏ thân xác phàm nhân.
Cơn đói đến rất nhanh, như cái cách hắn càn quét lũ n·gười c·hết trong thành phố này vậy.
Bỗng hắn nhìn về một nơi, mũi ngửi được một mùi kỳ lạ.
Không phải cái mùi bẩn thỉu của lũ n·gười c·hết hay đầy hơi khói của tên pháp sư già, mà là mùi của con người.
Khi Lý Ánh Nguyệt và tụi nhỏ theo dấu đi qua con đường đã được người kia dọn sạch, cô nhận ra bầu không khí trở nên lạnh lẽo một cách khó tả.
Thế là cô tăng nhanh bước chân, hi vọng có thể đuổi kịp người kia hoặc là ít nhất chạy ra khỏi thành phố này nhanh nhất có thể.
Mặc dù cô không biết người kia đang ở đâu nhưng thông qua tuyến đường được dọn sạch, cô có thể mơ màng đoán được hướng đi của anh ta.
Bỗng nhiên cô nổi da gà, một cảm giác sợ hãi không thể nào áp chế xuất hiện trong đầu cô, khiến cho cô lập tức phải cúi gập người xuống và kéo tụi nhỏ nhanh chóng trốn vào một toà kiến trúc đổ nát.
Có ai đó đang theo dõi mình!
Là anh ta sao?
Cảm giác như bị thú săn mồi nhìn trúng vậy.
A!!!
Rồi đột nhiên cô sợ hãi hét lên, nhưng tiếng còn chưa ra khỏi miệng đã bị một bàn tay to lớn bụm lấy.
Cô bất lực giãy dụa, cho đến khi nhận ra gương mặt của người kia.
“Là anh!” Toàn bộ nỗi sợ trong cô dường như bị rút cạn, vui vẻ la lên mặc kệ ánh mắt khó chịu của người kia.
Lý Dương không hề tỏ ra kiên nhẫn, trực tiếp nhấn đầu cô xuống đất, trầm giọng nói: “Ngậm miệng hoặc tôi g·iết cô.”
Hắn cũng để ý tới tụi nhỏ đang hoảng loạn nhìn sang, nhưng không vì thế mà nhân nhượng nhẹ tay với cô gái, một lần nữa đè đầu cô xuống sát mặt đất toàn là đá vụn, khẽ nói: “Đừng nói gì cho tới ngày mai, được không?”
“Vân… Vâng!!!” Bởi vì quá đau, Lý Ánh Nguyệt ngay lập tức há miệng đáp ứng, mà có cho cô mười lá gan cũng không dám làm trái ý anh ta.
Dù sao anh ta có phải con người bình thường đâu.
Nếu anh ta muốn làm gì mình bây giờ thì thật hết cách.
Cơ mà tụi nhỏ đang ngồi đây cơ mà, hay là anh ấy sẽ bắt tụi nó quay mặt đi rồi…
Cô bắt đầu liên tưởng đủ thứ chuyện trên đời.
Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh ta kéo cô dậy, đẩy cô vào tường, kề sát miệng gần lỗ tai cô rồi nhẹ nhàng thì thào: “Ở đây bảo vệ tụi nhỏ, tạm thời đừng rời đi đâu cả. Ngày mai tôi sẽ đến, khi đó cô sẽ là trợ thủ của tôi.”
Anh, anh…!!!
Cô cảm thấy thật bối rối, nhưng trước câu nói như ra lệnh của anh ta, không còn cách nào khác phải gật đầu đáp ứng.
Nhìn cô gái sợ hãi thu mình bên trong đám gạch vụn, Lý Dương nhíu mày thật sâu một cái.
Bỗng hắn quay đầu bỏ đi, mặc cho cô gái dùng ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn mình.
Mấy phút sau, hắn từ trong bóng tối đi đến, ném xuống mấy hộp thức ăn và mấy chai nước suối, nói nhỏ: “Ở đây cho đến ngày hôm sau, tôi có chuyện cần cô giúp đỡ.”
Và rồi khi Lý Ánh Nguyệt còn chưa kịp hoàn tỉnh hắn đã tiến vào trạng thái mèo đi đen rời đi thành phố.
Trong bóng tối đen kịt, hắn tựa như con sói dữ thoát ly bình nguyên, chạy trở về ổ nhỏ chuẩn bị cho lần săn tiếp theo.
…
Ngoài kế hoạch “Tạo dựng Thần thoại” vốn đã được thực hiện và đang chờ kết quả tốt, Lý Dương còn muốn thực hiện một kế hoạch khác dù từ lâu chưa từng có cơ hội.
Trên đường lái xe trở về nhà, hắn nhận ra lực lượng của cõi mộng đã bị khói trắng làm suy yếu và không thể nào tiếp tục ăn mòn những vùng trời lân cận.
Tuy rằng tiếp tục hành động như vậy sẽ khiến cho hắn bị cõi mộng phát hiện, nhưng đã không còn cách nào khác tốt hơn.
Dù sao hắn cần một nơi để gầy dựng lại lực lượng hoang tàn của ngôi nhà gần bãi biển, và cả đó là tiếp tục thực hiện một kế hoạch khác.
Với quy mô và độ khó không hề kém việc “Tạo dựng Thần thoại.”
Nhìn chằm chằm vào hai bàn tay, giờ phút này ba kí trong số năm ký hiệu hình mèo vẫn chưa bị kích hoạt, rất rõ ràng Cá Xanh, Thợ Săn Quỷ và Mặt Trời vẫn chưa tìm thấy “Khói Trắng”.
Hi vọng họ sẽ làm được.
Nhưng nếu không thể, vậy mình cũng đã chọn được ứng viên tiếp theo.
…
Trong thế giới hiện thực, mọi ngóc ngách, mọi con đường, mọi thành phố, mọi quốc gia đều đã bị Thế Giới Mộng xâm lược.
Giữa bầu trời thủ đô Moscow của Nga, một binh đoàn kỵ sĩ thúc ngựa tiến ra khỏi thủ đô. Bọn họ người mặc áo giáp sắt màu bạc, đầu đội mũ sắt, cầm trên tay đủ kiểu v·ũ k·hí khác nhau.
Mà phía đối diện họ lúc này, là những người khổng lồ mặc giáp được trang bị hoàn chỉnh, đang không ngừng xả đạn về phía đám kỵ sĩ.
Giữa ngực của những người khổng lồ là dấu hiệu đầu lâu màu đỏ, đồng nghĩa với việc họ đều có xuất thân từ quân đoàn 2 – Kẻ Vô Thần.
“Lovador đã thất bại trong trận chiến tay đôi với người kia sao?” Đứng giữa quân đoàn 2 đang liên tục khai hoả, Thống soái Nova Asias trầm ngâm tự nói với bản thân.
Khi ông nhìn thấy cái bóng dáng khổng lồ và uy mãnh kia xuất hiện, một ngọn lửa tự nhiên bùng cháy trong mắt ông, và cả bầu ngực của ông.
Một chiến thần mang trong mình cái danh của những kẻ diệt thần.
Những con người sở hữu mã gen phi phàm từ thành quả nghiên cứu khoa học, đã sớm trở thành những nhà vô địch trên cạn rất nhiều năm qua.
Họ là Kẻ Vô Thần, quân đoàn tiên phong của Đoàn Hắc Phạt.
Còn ông là Thống soái của họ, chiến thần vô địch trên cạn.
“Đứng vững, những người anh em.” Trong tiếng gầm của Thống soái Nova Asias, hàng trăm Kẻ Vô Thần tham gia vào trận chiến giành lại Moscow từ tay quân đoàn c·hết liên hoàn khai hoả về phía những kỵ sĩ giáp bạc đang lao dũng mãnh tiến lại.
Những khẩu súng Diệt Thần phát ra ánh sáng rực lửa đốt cháy trời đêm tăm tối, xé toạc mọi vật tiếp cận như những khẩu thần khí không nên có mặt ở thế giới của người phàm.
Rất đáng tiếc, kẻ thù của bọn họ, những kỵ sĩ giáp bạc lại không phải người phàm.
Vua của bọn họ, Arthur, chính là vị chiến thần sẽ thống trị mọi quân đoàn kỵ sĩ trên thế giới trong trận chiến đầu tiên giữa Thế Giới Mộng và hiện thực vào giờ phút này.
“Giết!”
Vua Arthur sải bước lên chiến trường, rồi chậm rãi nâng thanh kiếm Excalibur lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía quân địch, xuyên qua những đường đạn vô tận, chạm mắt với một người khổng lồ không kém gì hắn.
Cả hai vị tướng lãnh của trận chiến cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.
Rồi không biết nguồn cơn từ đâu, bọn họ cùng nhau lao ra khỏi vị trí thống lĩnh của mình, bắt đầu trận chiến tay đôi không c·hết không ngừng.
“Vì vương quốc!”
“Vì nhân loại!”
“Giết!!!”