Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khi Thần Thoại Tái Hiện

Chương 12: Kỵ sĩ Bàn Tròn Agravin




Chương 12: Kỵ sĩ Bàn Tròn Agravin

Giữa quảng trường rộng lớn từng là nơi tụ tập giải trí của người dân thành phố T giờ đây đang tụ tập hàng dài những tên kỵ sĩ được triệu hồi bởi Thế Giới Mộng, mà đứng đầu là tên kỵ sĩ Bàn Tròn Agravin.

“Ngươi… là kẻ đã g·iết c·hết Merlin?” Rồi trong hơi thở của địa ngục phát ra từ cái mồm tên kỵ sĩ, hắn giương mũi giáo lớn về phía kẻ địch và xổ ngựa lao đến như một cơn bão.

Những tên kỵ sĩ dưới trướng tự tách ra hai hàng, đã sẵn sàng chiêm ngưỡng trận chiến của người đội trưởng với một kẻ thù không rõ lai lịch dám cả gan thách thức ngài ấy.

“Vì vương quốc.”

“Vì vương quốc.”

Trong mắt từng tên kỵ sĩ là những ngọn lửa địa ngục, thứ mà trước kia là sinh mệnh, còn giờ thì là lửa.

Thì ra đây là sức mạnh của một kỵ sĩ Bàn Tròn sao?

Cũng mạnh.

“Cô dẫn lũ trẻ trốn đi.” Một tiếng sói hoang tru tréo lên giữa quảng trường rộng lớn, theo cái bóng hình của Lý Dương di động, lá cây cũng bị cuốn lên bầu trời.

Khi con ngựa xổ lồng lao đến phía trước, ngay cả nó cũng nhận ra kẻ thù đã biến mất như một làn khói. Còn tên Agravin thì lại kiêu ngạo lên tiếng chế giễu: “Ngươi chỉ có vậy thôi sao kẻ đần?”

Híííííííííí!!!

Hắn chỉ đầu giáo khổng lồ lên trời, giục cho con ngựa chiến hí lên dồn dã, muốn làm rệu rã đi ý chí của kẻ thù.

“Kẻ đã g·iết Merlin là một kẻ hèn nhát như vậy sao?” Hạ mũi giáo xuống, tên kỵ sĩ khổng lồ chế giễu bằng tiếng cười lớn.

Ngay khi hắn tưởng rằng kẻ thù đã bỏ chạy bởi vì sợ hãi, thì lông tơ dựng đứng cả lên, một cỗ sợ hãi khó mà tả được xuất hiện trong đại não của tên kỵ sĩ, doạ cho hắn vội vàng giục con ngựa xoay lòng vòng.



Rồi bằng vào một bước đi không cách nào tưởng tượng nổi, một bóng người dũng mãnh như con sói dữ xuất hiện ngay giữa bầu trời rộng lớn, ngay trên đỉnh đầu của tên kỵ sĩ khổng lồ.

Cái bóng người ấy nếu so với tên kỵ sĩ thì chẳng khác gì trẻ con với người trưởng thành, nhưng giờ phút này chính tên trẻ con này đang khiến cho tên kỵ sĩ phải toát mồ hôi hột vì hoảng sợ.

Grrr!!!

Ngay lúc mà tên kỵ sĩ phát hiện ra sự xuất hiện của Lý Dương thì hắn cũng đã lộ xong nanh vuốt, như con thú dữ nhảy khỏi đỉnh núi vồ xuống chợp lấy đầu của con mồi bên dưới một chiếc hang âm ỉ.

Dẫu cho mũi giáo kia đã giơ tay đỉnh đầu, đâm ra một cú chí mạng vào thân thể con người của hắn, vẫn không cách nào kiềm chế được sự sắc bén mãnh liệt đến từ nanh vuốt kẻ phàm trần mang trong mình dòng máu sói dữ này.

Trong ánh mắt hoảng loạn của đám kỵ sĩ dưới trướng Agravin, tên kỵ sĩ Bàn Tròn này bị nanh vuốt của Lý Dương xé toác đỉnh đầu, sau đó cái đầu rơi xuống rồi lăn long lốc trên mặt đất.

Còn mũi giáo từng trường chinh hàng trăm trận chiến của tên kỵ sĩ thì rơi xuống mặt đất như một cái dao cái mác vô dụng giờ đã mất đi vị chủ nhân của mình.

Cầu Chúa đến g·iết ta.

Lý Dương cười lạnh, bình tĩnh đi đến gần cái đầu rồi cầm nó lên hút cạn lực lượng bên trong.

Và khi hắn đã hoàn thành nghi lễ thường trực mỗi khi g·iết một kẻ thù, đằng kia vẫn còn hàng tá kẻ như vậy đang chờ hắn đến g·iết.

Sói dữ một lần nữa lao vào bầy cừu, bắt đầu cuộc đi săn lần thứ hai trong ngày.

Cho đến khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, giữa quảng trường chỉ còn lại một con người chìm trong những làn khói trắng đứng vững, trận chiến ngày hôm nay cũng chính thức khép lại.

Đột phá rồi?

Mình đột phá trở thành Hột Nhân kỳ rồi?

Lý Dương cười lạnh, rồi tự vỗ mạnh đầu mình cho chừa thói ảo tưởng.



Trong lúc hắn đang vò đầu, tự ngẫm xem đã làm gì cho cuộc đời, có người nhẹ nhàng chạm vào hắn.

Trong ánh mắt đầy buồn bực của Lý Dương, cô gái kia tiến lại, run giọng nói: “Anh… chúng ta đi ăn… thôi nhỉ?”

Tìm một chỗ tối rồi tôi ăn cô nhé?

Không biết là bao lâu sau, Lý Dương dẫn Lý Ánh Nguyệt và tụi nhỏ đi ra khỏi thành phố thông qua con đường đã được dọn sẵn.

“Cô nhớ lời tôi chứ?”Khi mà đã chuẩn bị tiễn cô gái rời đi, Lý Dương lập tức nhắc tới chuyện mình nói ngày hôm qua.

“Vâng, tôi đã giữ lời đấy nhé!” Như một lẽ tất yếu khi mà may mắn sống sót qua t·ai n·ạn, Lý Ánh Nguyệt cười lên ha ha rồi trả lời một cách đầy kiêu ngạo.

Anh ta sẽ bắt mình làm gì nhỉ?

Tụi nhỏ đang ở đây, có nên tìm chỗ nào kín không nhỉ?

Cô tràn ngập ảo tưởng suy nghĩ, cái miệng đã vểnh lên tạo thành một điệu cười xấu xa.

Rồi giờ này cũng chẳng biết ai là sói ai là cừu nữa.

Chẳng thèm quan tâm đến cái vẻ mặt khó ưa của cô gái, Lý Dương bình tĩnh giải thích: “Từ giờ cô sẽ là trợ thủ của tôi, giúp tôi mọi chuyện khi tôi cần, cụ thể là thi thoảng tôi sẽ cần tài nguyên từ q·uân đ·ội, hãy báo với họ tôi sẽ trả cho họ một cái giá hời nếu họ đáp ứng được yêu cầu của tôi.”

“Cô không cần tìm cách liên lạc, chỉ cần đến thành phố, tôi sẽ tự động tìm đến cô.”

“Và hãy nhớ kỹ, nếu đội trưởng hỏi về tôi, hãy nói rằng tôi là thợ săn vĩ đại, chủ nhân con mọi con sói trong rừng tuyết, là con Sói Trắng có bộ nanh vuốt dũng mãnh nhất từng tồn tại.”



Ơ? Vậy ra chỉ có thế thôi sao?

Cơ mà anh ta hơi tự luyến nhỉ?

Nào có ai tự khen mình như vậy đâu?

Haha, nhưng mình thích!

“Rõ!” Lý Ánh Nguyệt cũng rất vui vẻ chấp nhận với công việc mới và rất hài lòng làm ra một động tác quân lễ với thủ trưởng mới của mình.

Dẫu cho sự tò mò trong lòng của cô nhiều như nước trong đại dương và đang cần xả bớt, cô vẫn buông tha cho cái việc sẽ hỏi xem anh ấy cần tài nguyên để làm gì, rồi sẽ đi đâu, tôi theo anh về nhà được chứ.

Cứ như vậy, trong ánh mắt dõi theo của con sói, cô lầm lũi dẫn theo tụi nhỏ rời khỏi thành phố thông qua con đường mòn mà hắn vừa hướng dẫn cô.

Khẩu súng trường trẹo ở trên vai của cô, cái bờ vai thon dài ấy cứ lắc qua lắc lại, hay nói đúng hơn cái thứ lắc qua lắc lại ấy chính là hai cái bím tóc trên đầu cô.

Giờ thì đã hiểu tại sao cô ta lại tưng tửng như vậy rồi.



Đây là một khu rừng nằm ở ngoại ô thành phố T và cách con đường tiến vào thành phố 3km.

Mặc dù nơi đây đã bị Thế Giới Mộng ăn mòn và ảnh hưởng, tuy nhiên do là nơi ít người sống và hoang vu nên vẫn có thể tính là một nơi an toàn cho con người sinh sống.

Nửa tháng kể từ ngày tận thế xảy ra, nơi này cũng đã đươc xây dựng trở thành một trại tị nạn khổng lồ.

Hàng ngàn người dân đang sinh hoạt ở bên trong trại tị nạn, bên cạnh đó là một nhánh q·uân đ·ội của quốc gia cũng đang tiến hành đóng quân ở đây.

Đây là sư đoàn 3, quân đoàn 5 trực thuộc lực lượng phòng thủ quốc gia.

Ở ngoài cổng trại tị nạn, có hai người lính đang phụ trách canh gác, họ không dám lơ đễnh cho dù là một giây, dẫu sau không có ai sẽ chắc chắn lũ n·gười c·hết kia không tự nhiên chạy đến rồi t·ấn c·ông doanh trại của họ.

Rồi trong ánh sáng chói loà của chiếc đèn pin cũ do một người lính phát ra, một cô gái bỗng xuất hiện rồi thừ lừ đứng trước mặt hai người.

“Ai đó?” Cùng với tiếng quát của người lính, là giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi đã ngồi đợi ở cổng trại nhiều ngày qua: “Ánh Nguyệt!!!”